Thần Tượng Toàn Năng

Chương 47: 47: Cảm Nhận Của Mọi Người





Kết thúc bài hát, tôi thực sự cảm thấy rất mệt, nhưng ngoài sự mệt mỏi đấy ra tôi chỉ thấy bản thân mình vô cùng thoải mái.

Tôi muốn tiếp tục hát nữa, chinh phục tiếp ước mơ bởi lẽ đây chính là niềm vui của bản thân tôi, cũng là đích đến sự nghiệp của tôi.
Khán giả vỗ tay rất lớn.

Tôi nhìn về phía khán đài thấy bố mẹ tôi cùng với anh trai, chị Mẫn Nhi và chú Khang Dụ ở đó.

Bọn họ là người thân của thí sinh nên có quyền lợi là được ngồi ở hàng ghế ưu tiên.

Bọn họ nhìn thấy tôi đang nhìn họ thì vừa vỗ tay xong là dơ tay khua khoắng, sau đó làm một bộ dáng like nữa.

Trên khuôn mặt của bố mẹ tôi còn rất tự hào.

Tôi biết rằng thực sự bản thân mình hồi trước đã sai và hèn nhát.

Tôi thực sự có đáng với những cơ hội mà ông trời đưa cho tôi hay không đây.
Hai người dẫn chương trình đi lên sân khấu và đi về phía tôi trong lúc tôi đang cúi đầu cảm ơn tất cả mọi người cùng với các vũ công.

Sau khi các vũ công đi xuống hết thì bọn họ đã đứng ngay cạnh tôi rồi.
"Cao Lãng, tôi chưa từng nghe bài này bao giờ.


Em có thể tiết lộ cho tôi biết thêm về bài hát này được không?" - Nữ MC hỏi.
"Dạ, lời đầu tiên em cảm ơn tất cả mọi người đã đón nhận phần trình diễn của em ạ." - Tôi cúi người thêm một lần nữa.

- "Về bài hát này, em may mắn được một người nhạc sĩ rất tài năng viết cho, nhưng tiếng là anh ấy lại giấu tên mình không cho ai biết.

Nếu anh nhìn thấy phần trình diễn này của em liệu anh có thỏa mãn hay không.

Em đã cố gắng hết sức của mình để cho khán giả thấy bài hát này tuyệt vời như thế nào.

Em cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho em một cơ hội hiếm có như thế." - Tôi đứng trước camera, sau đó lại cúi người xuống để cảm ơn.
"Tôi rất tò mò rằng có phải em là nhân vật chính của bài hát này hay không?" - Nam MC nhìn tôi rồi hỏi.
"Em thấy rằng em có một phần nào trong đó, nhưng em nghĩ rằng, bài hát này là dành cho tất cả mọi người, dù lớn hay bé, dù trai hay gái đều dành cho họ.

Mỗi người trong chúng ta đều có những ước mơ và mong muốn của mình trong tương lai, nếu chúng ta cố gắng và nỗ lực hết mình thì chúng ta có thể đạt được phần nào giấc mơ đó."
"Chị muốn hỏi em rằng liệu có phải cứ nỗ lực đạt được giấc mơ hay không?" - Nữ MC hỏi.
Tôi biết đây là một câu hỏi rất khó.
"Nỗ lực là một phần của thành công, nhưng không nỗ lực thì không thể thành công được.

Vì thế chúng ta hãy cố gắng để đạt được điều chúng ta muốn, ngoài ra em nghĩ chúng ta cần phải kết hợp với mọi thứ chúng ta có.

Một giấc mơ lớn chưa chắc là có thể đạt được nếu nỗ lực, nhưng nếu chia nó thành những giấc mơ nhỏ thì hoàn toàn chúng ta có thể đạt được."
"Cảm ơn em rất nhiều, và hiện tại tôi muốn hỏi huấn luyện viên Henry Lewis về màn trình diễn này của em."
"Tôi cảm thấy rằng Cao Lãng làm rất tốt, hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.

Tôi nghĩ chính vì điều đó mà khiến cho người nhạc sĩ ấy tạo lên một cảm hứng để viết cho cậu ấy một bài hát tuyệt vời như vậy." - Henry nói.
"Vậy còn huấn luyện viên Tịnh Kì thì sao ạ.

Trong lúc Cao Lãng biểu diễn em thấy chị đã kích động rất nhiều."
"Tôi sao? Tôi chưa từng bao giờ thôi kích động trước màn trình diễn của em ấy.

Hôm nay tôi lại còn được thưởng thức một màn hát opera của em ấy, tôi không ngờ em ấy lại có thể quen thuộc với nhiều kĩ năng thanh nhạc ở nhiều thể loại như vậy.

Nếu như tôi có 100 chiếc cúp, tôi sẵn sàng cho cậu ấy cả ngần ấy.

Cố Cao Lãng, em thực sự đã chinh phục tôi rồi."
"Vậy còn chị Mĩ Lâm thì sao ạ.


Lần trước chị nói rằng chị muốn nghe Cao Lãng hát opera, mong muốn của chị đã trở thành sự thật chị nghĩ sao ạ."
"Tôi cảm thấy điều này không thể là sự thật được.

Trước mắt tôi không phải là một thí sinh mà hoàn toàn là một nghệ sĩ chuyên nghiệp cả về giọng hát, vũ đạo, thần thái.

Tôi không hiểu sao em ấy lại có thể đa tài đa nghệ như vậy nữa.

Tôi mong rằng em ấy có thể tham gia một chương trình quốc tế, em ấy chắc chắn sẽ mang tên nước V đi xa trên toàn bộ châu lục."
"Tôi rất tò mò cảm nhận của người thân của Cố Cao Lãng, vậy mẹ của Cao Lãng có thể cho cháu biết một chút về em ấy được không ạ."
Camera tia nhanh về phía mẹ tôi, tôi thấy bà có hơi mất bình tĩnh và bất ngờ một chút.

Một chiếc micro nhanh chóng được đưa tới tay mẹ.
"Tôi...!Tôi là mẹ của Cố Cao Lãng.

Tôi đứng đây với cương vị là bố mẹ của cháu, cũng là một khán giả trong khán đài.

Tôi thấy rằng cháu đã cố gắng rất nhiều, bởi vì trong nhà tôi chưa từng nhìn thấy mặt này của cháu." - Dừng lại một chút, bà lại nói tiếp.

- "Cao Lãng à, mẹ vô cùng tự hào về con.

Mẹ không hề biết con trường thành và thuần thục tới như vậy, sau này mẹ sẽ mãi mãi ủng hộ con."
"Cảm ơn mẹ của Cao Lãng." - Nam MC quay lại nhìn về phía tôi.

- "Cảm ơn em rất nhiều vì đã mang lại cho cả trường quay một tác phẩm tuyệt vời như vậy.


Vậy bây giờ, em hãy vào cánh gà để chuẩn bị cho những hoạt động tiếp theo nhé."
Tôi cúi đầu một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người rồi bước chân đi vào bên trong.

Tại đó là 2 người khác đã ngồi ở đó đợi.

Tôi ngồi xuống, bọn họ đã tới gần bên tôi.
"Cao Lãng, bây giờ tôi mới có dịp gặp cậu, cậu thật sự đẹp trai lắm luôn ấy." - Một cô gái tới gần tôi nói.
"Cảm ơn cậu rất nhiều." - Tôi hạ đầu xuống một chút để cảm ơn.
"Tôi thấy cậu hát hay lắm ấy, với lại bài hát kia thực khó, vậy mà cậu vừa có thể chú ý biểu diễn, vừa có thể chú ý vũ đạo.

Tôi phục cậu thực sự." - Một cô gái khác tôi nói.
Tôi gãi đầu rồi cảm ơn cô ấy.
Phần trình diễn tiếp theo tôi cũng không để ý gì quá nhiều.

Tôi chỉ thấy bản thân mình rất mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi một chút mà thôi.

Do căn phòng nghỉ ngơi của tôi cũng là một căn phòng khá lớn, nên còn có mấy chiếc sofa lớn nữa.

Tôi đi ra phía một cái rồi nằm ở đó, bất giác mà chìm vào giấc ngủ.