Thần Tượng Là Hoàng Tử, Tiểu Thư Là Công Chúa

Chương 7: Xém tí là lộ




- Vậy hả - An cười trừ, không lẻ hồi đó mình sợ Thúy Nhàn đến nổi có tiếng trong trường luôn hả ta, An nghĩ thầm ( chứ giờ anh không sợ hả)

- Đúng rồi, chiều nay đi ăn không, tui mời - Trân nói, cô rất phóng khoáng với bạn bè, những người mới quen mà là bạn tốt là cô mời đi ăn hết à

Đạt nghe thấy, quay nữa khuôn mặt xuống, liết Khánh An chỉ với nữa con mắt, ý nói: " Mày mà đồng ý chiều nay về nhà tao ngũ mã phanh thây mày đó nha thằng quỷ ", An nuốt nước bọt gật đầu lia lịa

- Chiều nay mình bận chạy show rồi, hẹn khi khác nha - An muốn đồng ý cũng không được nữa là

Ngày nào cũng chạy show, show, show,.... đi học về là show, mệt muốn chết, đã vậy mà khi kết thúc chương trình rồi ra về còn bị tụi fan chen lấn tặng quà, phải cố mà nở một nụ cười chứ không thì bị mất fan xong bị quản lý chửi, lúc đó mới khổ

Quản lý của tụi hắn tuy biết rằng nhóm B.A.Đ điều là con của những người có máu mặt trong giới kinh doanh nhưng trong showbiz là một thế giới hoàn toàn khác, nó cũng phải có quy luật của nó, không biết tuân theo xin mời rời khỏi giới showbiz

Đạt nghe An nói vậy thì mới thôi dùng ánh mắt giết người để nhìn An, ngày xưa, Đạt thương Trân giữ lắm, thương ghê lắm, thương hơn một quả trứng đem bỏ trong két sắt vì sợ bể vậy đó ( biện pháp nói quá là đây), cặp Đạt và Trân là sến nhất trường luôn đó, Đạt mà thấy Trân ho một lần thôi là đợi tới giờ ra chơi hay ra về là hỏi tới tấp: bà bị sao vậy, sao ho vậy, có bệnh không, uống thuốc chưa, có đến bệnh viện khám thử chưa,....

- Vậy thôi, từ lúc nảy tới giờ, tui để ý... - Trân để ngón trỏ lên cảm nhịp nhịp

- Để ý gì? - An hòi ngược lại

- Thì là.... tại.... sao.... bạn..... lại quan tâm Thúy Nhàn đến vậy - khúc đầu nói chậm rồi dần dần Trân nói nhanh lên để Khánh An tò mò chơi ấy mà

- Có... có đâu - An xua tay chối

- Còn bày đặt nói không có hả, khai mau, có tình ý với Nhàn yêu dấu xinh đẹp tài giỏi nhà tui rồi phải không - Thùy quay xuống góp vui

- Không... không có à nha - An nói

- Tui nói có là có, không có thì sau lúc nảy ông bênh Thúy Nhàn giữ vậy, sợ bị Bảo ăn hiếp hả - Trân chỉ tay vào mặt An

- Chuyện gì vậy mọi người - Nhàn ngồi dậy nói, chớ tên Bảo nằm một đống ở đó cô còn nằm xuống nữa thì nói chuyện với ai

- Không có - An vẫn kiên quyết nói không

- Tao nghi lắm nha, mấy thằng bạn thân của tụi mình hồi nhỏ tên cũng y chang như vầy nè, giống tên thôi thì không nói làm chi, bây giờ còn giống cả họ tên lót tên đệm, còn ngày nhập học vào trường PABZ cũng giống với lời hứa của bạn thân chúng mình năm xưa - Thùy chuyển chủ đề

- Các cô đừng nói quá, hiện tại tụi tui chỉ gặp ba cô mới có hồi hôm qua thôi thì làm sao là bạn thân của mấy cô từ lúc nhỏ chứ - hắn ngồi dậy giải vây cho hai thằng bạn

- Cũng phải há, chắc chỉ trùng hợp thôi mày - Trân nói

- Không tao thấy Thùy nói đúng đó, đâu có sự trùng hợp nào đến vậy, khai mau, có phải là ba bạn không - Nhàn nói

- Đã nói không phải mà, tụi tui chỉ mới nghe tên các bạn lần đầu thôi, từ nhỏ chúng tui sống bên Hàn thì sao biết các bạn được, đây là lần đầu tiên mấy tui về Việt đấy - Đạt nói, đúng là nói dối không chớp mắt

- Nếu các anh cứ phủ nhận là không phải thì thôi, chúng tôi cũng đâu có bằng chứng gì để ép buộc các anh - Nó nói giọng có chút buồn, nó cứ tưởng gặp lại rồi chứ, cứ tưởng chuyến du học kết thúc rồi chứ, cứ tưởng anh chàng đó còn nhớ lời hứa năm xưa chứ, cứ tưởng người ta chưa có bạn gái chứ, cứ tưởng..... nhưng đó chỉ là tưởng tượng mà thôi

Nhàn tuy bề ngoài vui cười như vậy nhưng ai biết trong thâm tâm cô nghĩ gì, có ai biết nổi khổ của cô khi chờ đợi một người, cô không ngờ người đó lại thất hứa, tình yêu chỉ đem lại cho ta sự đau khổ mà thôi, biết là như vậy nhưng sao có bao người lau đầu vào rồi ôm mặt mà khóc

Còn Trân, cô rất mong chờ Đạt, cô ước có một ngày cô sẻ được thấy mặt Đạt, facebook, zalo chỉ là ảo, anh nói anh thương cô nhiều lắm mà sao anh không về, cô mong chờ ngày anh về, rất mong chờ, cô tin là anh giữ lời, cô yêu, cô đặt niềm tin vào anh nhưng rồi cái cô nhận được chỉ là thất vọng tràn trề

- Reng...reng...reng - tiếng chuông kết thúc hai tiết học lý do giáo viên Hùng * hói * phụ trách đã vang lên, học sinh chạy ùa ra khỏi lớp, xuống căn-tin để lắp đầy cái bụng còn trống

Tụi hắn thở phào nhẹ nhỏm, tưởng đâu lộ rồi chứ, tụi hắn cũng cảm kích tiếng chuông ra chơi đó biết bao, các nàng còn lâu mới biết tụi hắn là bạn thân của mình lúc xưa, trừ khi tụi hắn khai ( phải không đó mấy ba, nếu tụi nó tự biết thì mấy người tính sao nè ^ - ^)

++++++++++++++++++++++

Cảm ơn mấy bạn ủng hộ tác giả nha < *. * >

Có gì cho cái nhận xét nha