Thần Tượng Học Đường

Chương 36




Sáng hôm sau Y Anh tỉnh dậy như những ngày thường, nữ hầu đã chuẩn bị đồ cho cô.

Thay đồ xong vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bắt gặp Sầm Kỷ Dương đang ngồi trên ghế sô pha làm cô suýt nữa té ngã.

-Anh...

-Sao lâu thế?

-Anh ở đây làm gì?-cô chạy tới trước mặt anh hỏi

-Đợi cô để đi đến trường. Không lẽ cô nghĩ tôi có ý gì với cô sao?

Nhìn ánh mắt nham nhở của anh, Y Anh bĩu môi.

Nữ hầu đem giày vào định giúp cô mang vào thì đã bị anh cầm lấy sau đó phẩy tay bảo bọn họ ra ngoài.

-Mấy thứ này đều do anh chuẩn bị sao?

Đồng phục cô đang mặc, đôi giày anh đang giữ còn có cặp sách trên bàn, cô không tin nó có cánh bay đến.

-Mới như vậy đã cảm động rồi sao?-anh nhoẻn môi cười lại cúi người quỳ một chân xuống sàn

-Ai thèm cảm động.

-Là tôi kêu người về nhà lấy. Cô nên cảm ơn họ.-anh vừa nói vừa đưa tay cầm lấy một chân cô lên

-Anh làm gì?

Theo phản xạ bình thường cô lặp tức rụt chân về người ngã ra sau thành ghế.

-Mang giày giúp cô. Giày này là tôi mới mua đấy.-anh đáp lần này giữ chân cô lại.

-Sao, sao lại mua giày mới?

-Thấy đẹp nên mua. Không thích sao?-anh nhướn mày nhìn cô hỏi

-Không, nhưng, nhưng là tự tôi mang được.

-Đừng nói nhiều nữa, ngồi yên đi.

Anh bị cô càu nhàu giọng khó chịu cúi đầu giúp cô mang giày vào.

Y Anh cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay ấm nóng của anh đang truyền ngay cổ chân mình lan rộng lên khắp cơ thể, một hồi tê dại chạy khắp người.

Cô vui sướng trong lòng nhịn không cười ra để anh thấy.

Anh giúp cô mang giày vào xong đứng dậy đồng thời kéo cô đứng lên theo ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới.

-Rất hợp với cô.

Y Anh miệng cười không khép lại được còn cảm nhận rõ ràng sự đập loạn nhịp của tim mình. Cô không hiểu, đến tận hôm nay cũng không hiểu anh đã không có tình cảm với cô vì sao lại luôn hành động như vậy.

Nghĩ đến anh từng ám chỉ việc không thích mình lòng cô lại chùn xuống.

Sự mập mờ của mối quan hệ này làm cô thấy rất mệt mỏi.

--- Trường Thánh Hoàn ---

Vân Du ngồi trong lớp không yên cứ chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa lớp như đang trông ai đó.

Mãi vài phút sau Y Anh mới cùng Sầm Kỷ Dương bước vào lớp, ánh mắt Sầm Kỷ Dương đặc biệt nhìn Vân Du có phần sắc lạnh làm Vân Du không khỏi rùng mình lo sợ.

Y Anh ngồi vào chỗ cảm nhận rất rõ ràng mọi người hôm nay có phần khác lạ, không giống như ngày thường.

Sầm Kỷ Dương vừa ngồi vào bàn đã gục mặt lên bàn nằm, Y Anh đi lại bàn của một bạn trong lớp để hỏi mượn tập.

-Cẩm Ngân, cậu cho tớ mượn tập chép lại mấy bài hôm qua được không?

-Được.

Sau đó Gia Nghi ngồi cạnh Cẩm Ngân lại đưa tay khuề lấy Cẩm Ngân, lúc này Cảm Ngân đột nhiên đổi ý.

-Xin lỗi, hôm qua mình chép bài không kịp.

Y Anh nhận thấy rõ có gì đó rất kì lạ hình như Gia Nghi đang nhắc nhở Cẩm Ngân không cho cô mượn tập.

Cô đi đến chỗ Minh Thư định hỏi mượn cậu ta thì cậu ta đã nói trước: “Mình cho bạn khác mượn tập rồi, xin lỗi nhé Y Anh.”

Mấy lần hỏi kết quả đều là không ai cho mượn, không lí do này cũng lí do khác làm cô không khỏi nhíu mày nhăn mặt.

Kì quái. Có gì đó mờ ám ở đây.

Sao đột nhiên mọi người giống như đang tránh xa cô ra, không dám dính dáng đến cô chứ?

Y Anh quay trở về bàn ngồi nhìn thấy nam sinh hôm qua bảo mình xuống phòng Vật Lý cô liền giữ cậu ta lại hỏi chuyện.

-Hôm qua, là ai bảo cậu thầy Giang kêu tôi xuống phòng thực hành Vật Lý?

Cô muốn biết có phải là kẻ áo đen ra tay hay không? Hay là một ai khác nữa?

-Là Vân Du.

Cậu bạn trả lời xong liền bỏ đi ra ngoài với đám bạn của mình để lại Y Anh đang bần thần ngây ra.

Vân Du.

Cô chưa từng nghĩ đến, vạn lần chưa bao giờ nghĩ sẽ là Vân Du. Một cô gái hiền lành tốt bụng biến đâu mất rồi.

Cô nhìn Vân Du ngồi bên trên, ánh mắt vài phần thương tâm, đừng là Vân Du, xin đừng là Vân Du, cô không muốn người cô từng xem là bạn thân là người muốn hại cô.

.

Đến tiết thể dục Y Anh đứng ở tủ đồ cất đồ vào trong xong rồi mới đóng tủ lại vừa định đi đến phòng tập không ngờ đã bị chặn lại.

Là Vân Du cùng với hai nữ sinh cùng lớp với cô.

-Cậu thật may mắn đó.

Lời lẽ Vân Du nói ra làm cô không hiểu chỉ có thể hỏi cho rõ.

-Cậu nói vậy là ý gì?

-Nữ sinh trong trường ai mà không ghen tị khi cậu có thể thân thiết với Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm.

Vân Du khoanh hai trước ngực cười khỉnh đang nói thì dừng lại chòm tới trước nói vào tai cô: “Huống chi bọn họ lại ra sức kẻ giết người xoa, sau đó bảo vệ cậu thoát chết.”

Mặt Y Anh hơi tái đi nhìn Vân Du, lời lẽ Vân Du nói chứng tỏ cô ta đã biết rất nhiều việc. Không lẽ đã bị cô ta phát hiện ra bí mật của Sầm Kỷ Dương là ma cả rồng?

-Cậu... chuyện ở phòng thực hành Lý, là cậu đúng không?-h ai tay cô run rẩy năm chặt lại hỏi Vân Du

-Đáng tiếc, tôi không nghĩ anh ta sẽ cứu cậu.

Là Vân Du làm. Vân Du bắt trói cô ở phòng thực hành Lý sau đó đốt than đóng kín cửa. Thật độc ác.

-Vì sao? Tôi không hiểu.

-Có gì mà không hiểu, tôi không muốn ai đó hơn tôi trở thành đặc biệt.

Y Anh thậm chí còn không tin cô gái trước mặt mình là Vân Du, người lúc trước từng vui vẻ cười nói ở bên cạnh mình.

-Tôi chưa từng nghĩ sẽ hơn cậu, cũng chưa bao giờ hơn cậu. Tôi không nghĩ cậu sẽ nhẫn tâm như vậy. Là tôi lầm rồi.

Y Anh mím môi lạnh lùng nói, thật ra trong lòng đang run rẩy không thôi dời chân bỏ đi.

Không ngờ vừa bước được vài bước một trong hai người đi cùng Vân Du đã đưa chân ra gạt chân cô làm cô té nhào về trước.

Cả người té xuống nền gạch không khỏi đau điếng bên tai nghe được giọng cười đắc ý của bọn họ.

Y Anh ngước mắt nhìn bọn họ, trong lòng mặc dù nổi giận nhưng đối diện với sự xa lạ của Vân Du thì lòng cô đã lạnh hẳn.

-Tôi nói cậu biết, tất cả mọi người trong lớp sẽ không nói chuyện hay chơi với cậu bữa đâu, bởi vì tôi đã bắt bọn họ làm như vậy.

Hóa ra ánh mắt lời nói cách cư xử xa lánh của mọi người trong lớp đều vì Vân Du đã bắt họ làm vậy.

Y Anh ngồi bệt dưới nền nhìn Vân Du sớm đã hoàn toàn lạnh nhạt, cô bây giờ mới nhận ra mình đã bỏ phí thời gian với một kẻ giả dối như cô ta.

-Chúc cậu may mắn.

Vân Du cùng hai người kia cười lớn nhìn cô như đang thắng lợi mà rời đi khỏi.

Đúng lúc này Đình Thâm vừa vặn đi đến nhìn thấy, Vân Du đi ngang qua anh khẽ liếc sang nhoẻn môi cười.

Đình Thâm dừng chân nhìn Vân Du sau đó nhìn về trước đã thấy Y Anh đang ngồi dưới nền gạch.

Y Anh chống tay chuẩn bị đứng lên thì cánh tay đã bị Đình Thâm giữ lấy kéo cô lên làm cô hoàn toàn bất ngờ mà bị kéo vào lồng ngực của anh.

Cô ngước mặt chớp mắt nhìn anh.

Nữ sinh qua lại trông thấy không khỏi khóc thét trong lòng.

-Vân Du gây sự với cậu sao?

-Hả? Uhm không có gì.-c ô hơi lãng tránh vội rời khỏi người anh

-Cậu không nổi giận sao?

-Có chứ, chỉ là giận thì mình sớm bị bản thân làm cho uất ức chết rồi. Không phải lúc nào ai đó đối xử tệ với mình thì mình đều phải nổi giận hay hânt họ muốn trả thù đâu. Như vậy chỉ làm bản thân tổn thương thôi.

Y Anh vừa đi cùng anh vừa nói.

Đình Thâm hơi suy tư nhìn cô đang mỉm cười không giống với kẻ lúc nãy vừa bị đẩy té ngã.

-Thật khâm phục cậu.

-Hả? Sao lại khâm phục mình?-cô nghiêng đầu nhìn anh

-Không có gì, mau đến phòng tập thôi.

Y Anh gật đầu cùng Đình Thâm đi tới phòng tập. Tiết thể dục hôm nay bọn họ học bóng rổ nên tập trung ở phòng tập bóng rổ.

Sau khi khởi động cả lớp chia ra nhóm để luyện tập, nội dung chỉ là ném bóng chuyền qua lại.

Vân Du tập bên nhóm cô ta ánh mắt nhìn mọi người ám chỉ tất cả đều hiểu.

Y Anh đứng ở nhóm xếp thành vòng tròn vẫn như bình thường bạn học ném bóng cho mình thì cô sẽ chụp lại rồi ném qua cho bạn khác.

Nhưng là chỉ sau vài giây mọi thứ bắt đầu trở nên kì lạ khi xung quanh cô là nữ sinh và nam sinh.

-Y Anh, chụp lấy.

Một giọng nói vang lên sau đó một quả bóng bay tới phía cô cũng may cô kịp phản ứng mà tránh đi, không ngờ sau đó lại đếb trái bóng khác, hết trái này đến trái khác ném vào cô.

Y Anh biết rõ bọn họ cố tình bị nhiều người cùng lúc ném bóng làm cô không thể né tránh lại còn bị bao vây nên càng không thể chạy trốn chỉ có thể đứng yên đưa tay lên mặt để bóng không đánh vào mặt.

Lực ném bóng của bọn họ dùng hết sức, chỉ cần bị ném trúng đều rất đau, Y Anh đứng chịu trận uất ức nước mắt đã tràn ra nhưng không cách nào khóc được, nước mắt chỉ đành nghẹn lại.

Cô biết bọn họ làm theo lời Vân Du, cô nhìn thấy Vân Du đứng ở ngoài nhìn cô bị chọi như vậy thỏa mãn cười.

Bị ném trúng cả người đâu đâu cũng đau, cô đưa tay che mặt cúi thấp đầu để tránh đi.

Sau đó, rất lâu sau đó không còn bất kì tiếng động, không còn quả bóng nào ném vào người cô nữa lúc này Y Anh mới từ từ ngẩng đầu lên.

-Bất động rồi.

Cô quay đầu vì biết người duy nhất có thể làm ra việc này đanh ở phía sau còn chưa kịp nói gì đã bị anh ôm vào lòng.

Y Anh ngẩn người khi bị Sầm Kỷ Dương đột ngột ôm thế này cả tri thức cũng trở nên mơ hồ, thần kinh tê dại, đại não nhất thời không hoạt động.