Chương 337
Hoang Thiên Tiên Vực, bắt đầu gió nổi mây phun sau khi Quân Lăng Thương và Long Cát công chúa ước chiến.
Ngược lại hạ giới lại rơi vào bình yên.
Rốt cuộc cuộc náo động thập giới cũng đi tới cuối cùng.
Linh khí thiên địa của mười khối đại lục gần như đều bị kẽ nứt thập địa hấp thu.
Cho nên linh khí trên mỗi một khối đại lục đều cực kỳ thiếu thốn, cứ như đi tới thời đại mạt pháp.
Hơn nữa trước đó có rối loạn thập đại tội tộc và một ít hỗn loạn do Nghịch Thiên Thập Tử làm ra.
Toàn bộ thập giới đều bị tàn phá không chịu nổi, vô số sinh linh ngã xuống.
Nhưng những điều này cũng chẳng liên can gì đến Quân Tiêu Dao, ít nhất hiện tại hắn không phải Thánh Nhân lòng mang thiên hạ gì cả.
Đám người Quân Tiêu Dao rời khỏi kẽ nứt thập địa.
Bọn họ tìm tới điểm trước đó tiến vào, sau đó lần theo đường tới để trở về.
Vạn Tượng đại lục, sâu trong ngoại hải.
Mặt biển vốn bình tĩnh độtnhiên ầm ầm nổ tung một tiếng.
Thi cốt các loại hải thú tan nát, nổ tung bắn ra tứ phương, máu loãng nhiễm đỏ cả mặt biển.
Năm bóng người từ thoát ra biển sâu.
Đó là Quân Tiêu Dao, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh và Tiểu Ma Tiên.
Mà ngay vào khoảnh khắc Quân Tiêu Dao xuất hiện.
Đám người Đông Huyền lão tổ cũng hiện thân.
“Chúc mừng công tử thắng lợi trở về!” Đám người Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên cùng chắp tay trước Quân Tiêu Dao.
Bọn họ vẫn luôn canh giữ ở ngoại hải, chờ đợi Quân Tiêu Dao trở về.
Giờ phút này, ánh mắt đám người Đông Huyền lão tổ đều bất giác dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Ánh mắt bọn họ bỗng ngưng lại, đáy mắt lộ ra kinh ngạc thật sâu.
Bọn họ đột nhiên cảm nhận được uy hiếp nhàn nhạt từ trên người Quân Tiêu Dao.
“Sao có thể?”
Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
Phải biết rằng, bọn họ chính là Thánh Nhân.
Hiện giờ bọn họ cũng có thể cảm nhận ra tu vi của Quân Tiêu Dao đã đạt tới Thông Thiên Cảnh, trở thành Vương Hầu.
Nhưng dù là Thông Thiên Vương Hầu, cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp với Thánh Nhân.
“Xem ra công tử đã có được đại cơ duyên không thể tưởng tượng trong kẽ nứt thập địa.” Đông Huyền lão tổ cảm thấy thật nói không nên lời.
Không hổ là thiên kiêu mà Quân gia coi trọng nhất, tốc độ trưởng thành của Quân Tiêu Dao thật đáng sợ.
Trước đó trong mắt bọn họ, Quân Tiêu Dao cũng chỉ là một thiên kiêu hậu bối hết sức lợi hại mà thôi.
Hiện tại thậm chí Đông Huyền lão tổ còn cảm thấy, không bao lâu sau, có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ đuổi kịp và vượt qua bọn họ.
“Vất vả cho các ngươi, chúng ta về Cổ Thần tộc trước đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Đám người Đông Huyền lão tổ gật đầu, tất nhiên bọn họ không có khả năng hỏi Quân Tiêu Dao có được cơ duyên gì.
Dù sao bọn họ là tôi tớ.
Mà cũng cùng lúc đó, ở một lối vào khác của kẽ nứt thập địa.
Tâm trạng của một nam tử trung niên mặc kim giáp vẫn đang liên tục trầm xuống.
Ông ta là một vị tướng quân của Bàn Võ Thần Triều, mặt ngoài là hộ đạo nhân của Dương Bàn, nhưng sau lưng lại là người của Bàn Võ thần chủ.
Khi hạ giới, Bàn Võ thần chủ từng cố ý dặn dò ông ta, nhất định phải nhìn kỹ Dương Bàn.
Lấy cơ duyên và khí vận của Dương Bàn, gã là người có khả năng gom đủ Bàn Hoàng Kiếm nhất.
Nói không chừng gã có thể thu thập được hai thanh kiếm còn lại ở hạ giới.
Mà sau khi hạ giới, khí vận của Dương Bàn cũng rất tốt, thu hoạch rất nhiều cơ duyên, làm vị tướng quân này cũng có chút líu lưỡi.
Dương Bàn quả thực chính là sủng nhi khí vận.
Cuối cùng, Dương Bàn tiến vào kẽ nứt thập địa, mà bởi vì cảnh giới hạn chế nên vị tướng quân này không thể đi vào.
Hiện tại, đã có một ít thiên kiêu đi ra, kẽ nứt thập địa cũng sắp phong bế.
Dương Bàn lại không xuất hiện.
Vị tướng quân này hơi nâng tay lên, nhìn mệnh bài đã vỡ vụn kia.
“Xem ra thật sự đã ngã xuống, nhưng Dương Bàn ngã xuống chỉ là thứ yếu thôi, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng rơi xuống trong đó, đáng chết!” Sắc mặt tướng quân vô cùng âm trầm.
Chuyến hạ giới này quả thực là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
Chỉ sợ Bàn Võ thần chủ đã biết tin Dương Bàn ngã xuống.
Trời biết ông ta sẽ tức giận đến mức nào.
“Đi về báo cáo tin tức trước lại nói.” Tướng quân thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Bên kia, đám người Quân Tiêu Dao về tới Cổ Thần tộc.
Đám người Đại Dận hoàng chủ của Đại Dận hoàng triều đều có mặt.
Quân Tiêu Dao chưa nói cái gì, trực tiếp lấy quang ảnh thạch ra.
Trên đó có ghi lại chuyện trước đó Phương Hàn liên hợp với đám người Dương Bàn, bắt lấy Khương Lạc Ly, muốn uy hiếp Quân Tiêu Dao.
Mọi người trong Đại Dận hoàng triều nhìn xong thì khiếp sợ không thôi.
Đại Dận hoàng chủ còn nhịn không được dậm chân, hận sắt không thành thép mà nói: “Nghịch tử này có được chút cơ duyên thì bành trướng, dám cả gan làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, là tại hạ quản giáo bất lực, xin công tử trách phạt!”
Đại Dận hoàng chủ trực tiếp quỳ xuống dưới chân Quân Tiêu Dao.
Ông ta thầm mắng Phương Hàn ngàn vạn lần trong lòng.
Trước đó Phương Hàn chỉ là một hoàng tử ngốc, cũng không được Đại Dận hoàng chủ coi trọng.
Chỉ là sau đó hắn ta có được cơ duyên, trưởng thành lên mới khiến Đại Dận hoàng chủ xem trọng một chút.
Nhưng Đại Dận hoàng chủ cũng không ngờ, Phương Hàn lại to gan lớn mật như thế, dám ra tay với Quân Tiêu Dao.
Phải biết là, nếu chọc giận Quân Tiêu Dao thì toàn bộ Đại Dận hoàng triều đều có khả năng huỷ diệt.
Hơn nữa bọn họ còn không thể có một câu oán hận.
“Nghịch tử này hại thảm chúng ta!” Đại Dận hoàng chủ tức giận mắng trong lòng.
Hận không thể lôi Phương Hàn ra quất xác một trăm lần.
“Không ngờ Phương Hàn lại là người như vậy, là ta nhìn nhầm hắn.” Quân Dĩnh Nhi nói.
Tốn công trước đó nàng còn mềm lòng mà trợ giúp Phương Hàn như vậy.
Kết quả Phương Hàn lại lòng muông dạ thú như thế, dám can đảm tính kế Quân Tiêu Dao.
“Công tử, thực xin lỗi, đều là ta...” Quân Dĩnh Nhi lộ ra vẻ mặt áy náy, muốn xin lỗi.
“Ta nhìn hung tàn như vậy sao, sao có thể vì khuyết điểm của một người mà giận chó đánh mèo các ngươi chứ?” Quân Tiêu Dao cười nhạt mà lắc đầu.
Mà đám người Tô Tử Quỳnh bên cạnh nghe thấy lời này thì nhịn không được chửi thầm.
Quân Tiêu Dao diệt môn ít lắm sao?
Hết chương 337.