Thần Tử Hoang Cổ

Chương 322




Chương 322 

 

 “Quá khủng bố, không ai có thể bước qua cửa ải này.” Vong Xuyên thấy tình cảnh này thì cũng khẽ lắc đầu. 

 Nói thật, gã cũng có chút khâm phục Quân Tiêu Dao. 

 Nếu không ngã xuống thì rất có thể Quân Tiêu Dao là thiên kiêu sáng chói nhất, không gì sánh nổi trong thời đại này. 

 “Ai, Tiêu Dao tiểu ca ca có phiền phức, đáng tiếc, còn chưa thể thử kích cỡ của hắn mà.” Tiểu Ma Tiên cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối mà lắc đầu. 

 Theo nàng ta thấy thì Quân Tiêu Dao muốn độ được kiếp này, rất khó. 

 Cơ Thanh Y nhìn thoáng qua, trong lòng cũng đang nghiền ngẫm. 

 Nhưng có vẻ Quân Tiêu Dao luôn sáng tạo kỳ tích. 

 Nguyên Thiên bí tàng đã như thế, Thiên Đạo Lâu cũng là như thế. 

 Cho nên trước khi kết quả cuối cùng chưa xuất hiện thì bất cứ suy đoán gì cũng có khả năng bị lật đổ. 

 Đối mặt với số lượng anh linh trên cả vạn này, có lẽ thiên kiêu bình thường sẽ sợ tới mức đái trong quần. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn rất lạnh nhạt. 

 Hắn dậm chân một cái, hư không chung quanh lập tức có vạn hư ảnh Thánh Nhân hiện lên. 

 Đó là một trong những Thánh Thể dị tượng của Hoang Cổ Thánh Thể, Vạn Thánh Triều Bái. 

 Dị tượng vừa xuất hiện đã trấn áp thiên địa. 

 Trong hư không vang lên tiếng nổ mạnh liên tục. 

 Rất nhiều anh linh đều bị nổ tung dưới uy áp kinh khủng của dị tượng này. 

 Nhưng dù vậy, số lượng anh linh còn lại vẫn quá đông đảo. 

 Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao muốn thi triển cực chiêu lần nữa. 

 Cái túi thơm trên người hắn bỗng hiện ra. 

 “Hả? Cái này...” Quân Tiêu Dao lộ ra chút kinh ngạc. 

 Cái túi thơm này chính là tín vật lôi kéo hắn tiến vào kẽ nứt thập địa. 

 Trước đó Quân Tiêu Dao vẫn luôn nghĩ đây hẳn là tín vật của một thiên chi kiêu nữ nào đó thời thượng cổ lưu lại. 

 Nhưng giờ phút này, cái túi thơm lại sinh ra dị biến. 

 Một khí cơ đặc thù hiện ra. 

 Một bóng hình xinh đẹp hiện hóa ra trong hư không, chắn trước người Quân Tiêu Dao. 

 Khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp này, ánh mắt Quân Tiêu Dao cũng khẽ run lên. 

 Không phải bóng hình xinh đẹp này làm hắn khiếp sợ thế nào. 

 Mà là... 

 Hắn từng gặp bóng người này rồi. 

 Bóng hình xinh đẹp này rõ ràng là một nữ tử đeo mặt nạ quỷ diện trên mặt. 

 Ngọc thể của nàng yểu điệu mà thon dài, tóc đen phiêu diêu theo gió. 

 Da thịt trong sáng trắng ngần, xinh đẹp như tuyết. 


 Bóng hình xinh đẹp này rất giống thiếu nữ quỷ diện mà Quân Tiêu Dao đối mặt khi ở tầng bốn mươi chín của Thiên Đạo Lâu. 

 Chỉ là so với thiếu nữ quỷ diện Thiên Đạo Lâu thì nữ tử trước mắt có ngọc thể càng thon dài, hình như đã trưởng thành hơn một chút, bắt đầu lộ ra khí chất phong hoa tuyệt đại. 

 “Lại là nàng?” Quân Tiêu Dao khẽ nhíu mày. 

 Vì sao Thiên Đạo Lâu và tế đàn anh linh này đều có dấu chân của nữ tử quỷ diện này. 

 “Bỉ ngạn hoa khai thất sắc thiên, hoa lạc thành tiên nhất thiên niên...” 

 “Ca ca, ta ở hồng trần đợi ngươi một ngàn năm, mà ngươi lại đang ở nơi nào?” 

 Nữ tử quỷ diện như lẩm bẩm, ánh mắt dưới lớp mặt nạ dừng lại trên người Quân Tiêu Dao. 

 Mà quỷ dị chính là, khi hư ảnh của nữ tử quỷ diện hiện lên, những anh linh chung quanh tế đàn đều lộ ra sự sợ hãi cực độ, sôi nổi rời xa, tránh né nữ tử quỷ diện như tránh rắn rết. 

 Trường hợp lập tức rơi vào yên tĩnh quỷ dị. 

 Cho dù là đám người Vong Xuyên cũng có chút kinh ngạc. 

 Đây là tình huống thế nào? 

 Theo lý thuyết, loại khốn cục hẳn phải chết này không có khả năng lật ngược. 

 Nhưng ngặt nổi Quân Tiêu Dao lại mở ra một đường sinh cơ. 

 Nếu Lý Đạo Huyền còn sống, thấy tình cảnh này thì nhất định sẽ nhịn không được rống giận. 

 Cái gì gọi là vai chính thiên địa, khí vận chi tử? 

 Đây mới là vai chính thiên địa, khí vận chi tử. 

 So ra thì những Nghịch Thiên chi Tử dưới hạ giới tính cái đinh gì, căn bản không có khả năng so sánh với Quân Tiêu Dao. 


 Cả Quân Tiêu Dao cũng có chút bất ngờ. 

 Không ngờ vận khí của mình còn khá tốt. 

 Thực hiển nhiên, cái túi thơm kia là thuộc về nữ tử quỷ diện. 

 Nữ tử quỷ diện nhìn về phía Quân Tiêu Dao, bỗng đi tới, nâng bàn tay trắng nõn lên, muốn vuốt ve gương mặt Quân Tiêu Dao. 

 Nhưng nàng lại là hư ảnh, bởi vậy trực tiếp xuyên qua gương mặt của Quân Tiêu Dao. 

 Sắc mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, không có bất cứ gợn sóng gì vì hành động của nữ tử quỷ diện. 

 Hắn biết, hẳn nữ tử quỷ diện này nhìn nhầm hắn thành ca ca của nàng. 

 Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng có nghi hoặc. 

 Ca ca của nữ tử quỷ diện sao có thể soái bằng hắn được? 

 Nữ tử quỷ diện phát ra một tiếng thở dài, sau đó lại xoay người, nhìn về phía những anh linh còn lại. 

 Nàng tỏa ra một khí tức khủng bố, phất bàn tay trắng ra. 

 Trong hư không nở rộ một mảnh bỉ ngạn hoa vô tận. 

 Bỉ ngạn hoa đỏ tươi che kín cả vòm trời. 

 Cảnh tượng này rất mỹ lệ, cũng thực quỷ dị. 

 Những vẻ mặt anh linh đó đều vặn vẹo, phát ra tiếng rít gào, sau đó tan thành mây khói trong rừng hoa bỉ ngạn hoa. 

 Nữ tử quỷ diện vung tay lên đã dọn sạch con đường phía trước cho Quân Tiêu Dao. 

 Tất cả anh linh đều là bị diệt sát, không còn kẻ nào tồn tại. 

 Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng có chút câm nín. 

 Nữ tử quỷ diện này cam tâm tình nguyện làm một công cụ để hắn sử dụng sao? 

 Thậm chí Quân Tiêu Dao không cần động đậy cả đầu ngón tay thì nữ tử quỷ diện cũng đã bình định tất cả trở ngại vì hắn. 

 Sau khi bình định tất cả trở ngại, nữ tử quỷ diện ngoái đầu nhìn lại, nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao. 

 Ánh mắt cực kỳ phức tạp, thâm tình, tưởng niệm và còn mang theo một chút nghi hoặc nhàn nhạt. 

 Có lẽ bản thân nữ tử quỷ diện cũng không biết, có phải nàng đang lừa mình dối người hay không. 

 Sau đó, thân thể nữ tử quỷ diện chợt nhạt dần vào hư không rồi biến mất tăm hơi. 

 Sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn thật bình đạm, hắn cũng khá vui lòng trước tình hình này. 

 Hiện tại, tất cả trở ngại đều bị quét dọn, Quân Tiêu Dao bình yên bước lên tế đàn anh linh. 

 Từ xưa đến nay, nơi hắn đang đứng không có mấy ai có thể bước lên. 

 Quân Tiêu Dao hoài nghi, rất có khả năng nữ tử quỷ diện kia từng bước lên đây, nếu không không có khả năng làm những anh linh khác sợ hãi như thế. 

 Nhưng bước lên đỉnh cao cũng không có nghĩa là sáng lập ra được con đường thuộc về chính mình. 

 “Hả?” 

 Trong mắt Quân Tiêu Dao lập loè ánh sáng khó hiểu, đã có phán đoán trong lòng. 

 Hắn tiến lên nhặt quyển trục lên, thoáng tra xét một phen thì trong mắt lập tức chớp động ánh sáng vui vẻ. 

 Hết chương 322.