Thần Tử Hoang Cổ

Chương 315




Đó là bảy tỷ ba trăm triệu cân thần lực, quả thực vượt qua tưởng tượng của thiên kiêu cùng thế hệ. 

 Lý Đạo Huyền phun ra máu tươi, trong mắt lộ ra kinh hãi xưa nay chưa từng có. 

 Cường chiêu của hắn ta lại bị Quân Tiêu Dao dùng một quyền phá giải. 

 Điều này làm hắn ta không thể tưởng tượng. 

 Phía bên kia, ánh mắt Vong Xuyên hơi lóe. 

 Lấy thân phận quái thai cổ đại của gã, thật ra cũng khinh thường liên thủ với người khác để đối phó Quân Tiêu Dao. 

 Nhưng sau khi cảm nhận được thần lực khủng bố đủ để nổ nát chư thiên kia, sắc mặt Vong Xuyên có chút ngưng trọng. 

 Gã là quái thai cổ đại, nhưng cũng không phải ngốc tử. 

 Hiện tại cũng không phải lúc hành động theo tình cảm. 

 Cho nên Vong Xuyên trực tiếp ra tay, sức mạnh Luân Hồi bùng nổ, dường như muốn thu hết tất cả vào luân hồi. 

 “Hả, sức mạnh Luân Hồi?” Quân Tiêu Dao có chút kinh ngạc. 

 Bản thân hắn cũng hoàn toàn không xa lạ với sức mạnh Luân Hồi. 

 Trên người hắn mang Luân Hồi tiên chủng, có được Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Chí Tôn Cốt trong ngực còn có một loại thần thông Luân Hồi. 

 Hắn quá quen thuộc với loại sức mạnh này. 

 “Thì ra là Luân Hồi Thánh Thể.” 

 Sau khi tra xét khí tức của Vong Xuyên, Quân Tiêu Dao hiểu ra. 

 Đây cũng là một loại thể chất mạnh mẽ tuyệt đối, xếp hạng thứ năm mươi trong ba ngàn thể chất, cũng đứng ở hàng ngũ cao cấp nhất. 

 Nghe đồn đã từng có một cường giả mang Luân Hồi Thánh Thể tuyệt thế chứng được đại đế quả vị. 

 Ngài ấy chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể kéo một thế giới vào luân hồi vô tận, trong nháy mắt có thể mai một hàng tỉ sinh linh. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không sợ, thậm chí còn có một chút vui sướng. 

 Bởi vì hắn cảm nhận được, nếu Chí Tôn Cốt muốn lột xác ra thần thông Luân Hồi hoàn chỉnh thì có lẽ Vong Xuyên này là một cơ hội! 

 Trước đó, Quân Tiêu Dao từng cắn nuốt Tiên Thiên Linh Cốt sau niết bàn của Tần Hạo. 

 Nhưng thần thông Chí Tôn Cốt thứ hai của hắn vẫn không lột xác, còn thiếu một cơ hội. 

 Mà hiện tại, cơ hội này đã tới. 

 Chí Tôn Cốt trong ngực Quân Tiêu Dao tỏa sáng, Luân Hồi Niết Quang hai màu hắc bạch được tế luyện ra. 

 Nhìn thấy quang hoa hai màu hắc bạch này, vẻ mặt Vong Xuyên rốt cuộc cũng thay đổi. 

 “Thần thông của Chí Tôn Cốt!” Đáy lòng Vong Xuyên hung hăng run lên. 

 Chỉ cần một Hoang Cổ Thánh Thể cũng đủ để kinh sợ tứ phương, hiện giờ còn có thêm Chí Tôn Cốt, thiên phú này quả thực khó lường! 

 Khó trách trước đó Tiểu Ma Tiên cứ lải nhải nói Quân Tiêu Dao mạnh thế nào thế nào. 

 Khi đó Vong Xuyên còn không cho là đúng, hiện tại xem như cảm nhận được. 

 Càng làm gã bất ngờ chính là, Chí Tôn Cốt của Quân Tiêu Dao cũng có được sức mạnh Luân Hồi. 

 Nhưng cũng may, bản thân Vong Xuyên là Luân Hồi Thánh Thể, cũng không cần quá mức kiêng kỵ sức mạnh Luân Hồi. 

 Kế tiếp, Vong Xuyên cũng ra tay, lấy sức mạnh Luân Hồi chống lại. 

 Hai người lập tức chém giết nhau. 

 Cảnh giới của Vong Xuyên là Niết Bàn Cảnh, cao hơn Quân Tiêu Dao. 

 Nhưng gã lại không cách nào áp chế Quân Tiêu Dao. 

 Loại thiên kiêu như Quân Tiêu Dao muốn chiến đấu vượt cấp cũng đơn giản giống như ăn cơm uống nước. 

 Trong lúc hai người giao thủ, Quân Tiêu Dao cũng không thi triển các loại át chủ bài, mà đang làm quen với sức mạnh Luân Hồi của Vong Xuyên. 

 Hắn muốn có được một chút cơ hội và dẫn dắt từ trên người Vong Xuyên để khiến Chí Tôn Cốt của mình hoàn toàn lột xác. 

 Vong Xuyên liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của Quân Tiêu Dao. 

 Gã lạnh lùng nói: “Ngươi muốn lấy ta làm đá mài dao để thần thông Luân Hồi của Chí Tôn Cốt lột xác?” 

 Quân Tiêu Dao cười, chưa nói cái gì. 

 Mặc dù Vong Xuyên biết ý đồ của hắn thì đã sao, chẳng lẽ còn có thể trực tiếp dừng tay à? 

 Trên mặt Vong Xuyên lộ ra chút sắc lạnh. 

 Gã không thể chịu đựng được chuyện mình trở thành đá mài dao của người khác. 

 Bởi vậy, Vong Xuyên lấy ra át chủ bài của mình. 

 Ở phía sau gã, một hư ảnh luân bàn mơ hồ hiện hóa. 

 Trong phút chốc, thiên địa bạo loạn, sức mạnh Luân Hồi vô tận đang lan tràn. 

 Lý Đạo Huyền thấy tình cảnh này thì trong mắt lộ ra kiêng kỵ. 

 Vừa rồi Vong Xuyên là dựa vào hư ảnh luân bàn kia mà làm hắn ta bị thương. 

 Mà hiện tại, Vong Xuyên không chỉ đơn thuần là tung ra hư ảnh, mà là triệt triệt để để tế luyện thần binh của mình ra. 

 Một cái luân bàn hoàn toàn hiện ra phía sau từ gã. 

 Trong lúc luân bàn chuyển động, cứ như có thể nghiền áp thiên địa. 

 Phía trên luân bàn có điêu khắc Lục Đạo chúng sinh. 

 “Đó là...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi nghiêm túc lên. 

 Luân bàn kia lại có một tia ý nhị đế binh trong đó. 

 Thần binh mà Vong Xuyên tung ra chính là đế binh của Luân Hồi Ma Tông, phỏng phẩm của Lục Đạo Luân Hồi Bàn, Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn. 

 Tuy Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn này không có khả năng thật sự so sánh với Lục Đạo Luân Hồi Bàn, nhưng cũng xem như một chí tôn khí. 

 Lúc trước, Vong Xuyên là thiên kiêu cường đại nhất của Luân Hồi Ma Tông, bởi vậy Luân Hồi Ma Tông mới ban thưởng Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn cấp bậc chí tôn khí này cho gã để làm binh khí. 

 Vong Xuyên tung ra Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, càng như hổ thêm cánh, sức mạnh Luân Hồi bạo loạn trong thiên địa. 

 Thậm chí khí tức này ảnh hưởng tới cả đám người Cơ Thanh Y, Tiểu Ma Tiên, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ. 

 Bọn họ đều cảm nhận được một loại nguy hiểm cực độ, cứ như ngay sau đó sẽ bị kéo vào luân hồi. 

 “Mạnh quá!” 

 Sắc mặt Lý Đạo Huyền có chút khó coi, trong mắt lộ ra kiêng kỵ cực độ. 

 Không thể không nói, bàn về nội tình tích lũy thì hắn ta hoàn toàn không thể so sánh với đám người Vong Xuyên, Quân Tiêu Dao, nhiều nhất chỉ có thể coi như nhà giàu mới nổi. 

 “Tiêu Dao ca ca...” 

 Cảm nhận được khí tức của Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, tiếu nhan của Khương Lạc Ly hơi thay đổi, nhưng nghĩ đến vô địch chi tư quét ngang tất cả của Quân Tiêu Dao, trái tim nàng lại chậm rãi ổn định lại. 

 Trên đời này, người cùng thế hệ có thể đánh bại Quân Tiêu Dao còn chưa xuất hiện. 


 Quân Tiêu Dao cũng không lấy ra Bàn Hoàng tam kiếm, bởi vì hắn còn cần cảm ngộ. 

 Bởi vậy, Quân Tiêu Dao lấy bao tay Diệt Bá Thánh Vương ra rồi đeo lên tay phải. 

 Hắn đấm ra một quyền, mơ hồ mang theo hàng vạn thần quang kim sắc, hư ảnh long tượng phát ra, đẩy ngang hư không vạn dặm! 

 Hết chương 315.