Thần Tử Hoang Cổ

Chương 271




Chương 271 

 

 Khí huyết màu đỏ sậm điên cuồng tuôn trào lên Cửu Trọng Thiên, giống như núi lửa vạn cổ bùng nổ. 

 Mà sau khi khí huyết màu đỏ sậm bùng nổ thì còn có một dao động Thánh Cảnh khủng bố xuất hiện. 

 “Đây là cái gì?” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc phát ra tiếng kinh hô. 

 Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến mức nào cũng không có khả năng đạp đất thành thánh, lập tức biến thành cường giả Thánh Nhân được. 

 Dưới ánh mắt hoảng sợ của vạn chúng. 

 Trước người Quân Tiêu Dao xuất hiện một ma ảnh đồ sộ. 

 Ma ảnh kia có dáng người cường tráng, tóc dài buông xuống gót chân, đôi mắt bị mái tóc đen che khuất có màu đỏ tươi như máu, tản ra cảm giác cuồng loạn. 

 Rõ ràng là Sa Đọa Thánh Thể mà Quân Tiêu Dao mang ra từ Bàn Võ Lăng! 

 Trước đó khi Quân Tiêu Dao mang Sa Đọa Thánh Thể ra, trong lòng đã có tính toán. 

 Hoang Cổ Thánh Thể có chút tương thông với nhau. 

 Nếu để một bộ phận sức mạnh chân linh của hắn nhập trú vào Thần Cung của Sa Đọa Thánh Thể thì có thể thao túng gã. 

 Đương nhiên, thao tác này cũng có hạn chế. 

 Nếu thời gian quá dài, số lần quá mức thường xuyên thì bản thân Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao có khả năng sẽ lây dính ma ý và điềm bất lành của Sa Đọa Thánh Thể. 

 Cho nên chỉ có thể sử dụng khi khẩn cấp. 

 Mà hiện tại, đúng là lúc thích hợp để lấy ra. 

 “Đây... Đây rốt cuộc là thứ gì, con rối sao?” Một ít Thánh Nhân của tội tộc còn lại cũng chấn động. 

 “Không đúng, khí huyết của người này ngập trời, có khí tức người sống, không giống như con rối.” 

 “Đây là cái quỷ gì?” 

 Mọi người chung quanh đều cảm thấy khó hiểu. 

 Nhưng loại dao động Thánh Nhân này lại không thể che giấu. 

 Quân Tiêu Dao nhìn về phía Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc, khóe môi nhếch lên một ý cười. 

 Hắn vươn ngón tay ra, điểm lên mi tâm của mình. 

 Một quang đoàn tràn ngập hồn lực nồng đậm hiện ra, sau đó trực tiếp trốn vào Thần Cung của Sa Đọa Thánh Thể. 

 Chỉ thoáng chốc, hai mắt Sa Đọa Thánh Thể phụt ra ba thước huyết quang, như đã được kích hoạt. 

 “Kết thúc.” 

 Quân Tiêu Dao và Sa Đọa Thánh Thể lại cùng mở miệng. 

 Tiếng nói của Quân Tiêu Dao thanh lãnh đạm mạc, chồng lên giọng nói khàn khàn trầm trọng của Sa Đọa Thánh Thể, mang theo một cảm giác áp bách nói không nên lời. 

 Quả thực giống như Boss mạnh nhất xuất quan! 

 Oanh! 

 Sa Đọa Thánh Thể ngửa mặt lên trời mà gào, tóc đen ba ngàn trượng, khí huyết màu đỏ sậm phun trào ra! 

 Gã trực tiếp trùng sát về hướng Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc. 

 “Đều là Thánh Nhân, sợ ngươi hay sao!” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc cũng phát ra toàn bộ khí tức, oanh kích đến. 

 Nhưng kết quả lại là... 

 Phanh! 

 Đòn công kích của Thánh Nhân Dạ Xoa vương tộc giáng lên người Sa Đọa Thánh Thể, lại không tạo thành chút tổn thương nào cho gã. 


 Thậm chí không có cả một vết máu! 

 “Cái này...” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc dại ra, linh hồn như hoàn toàn bị hút đi mất. 

 Ông ta chính là Thánh Nhân! 

 Cho dù chỉ là Thánh Nhân tiền kỳ, nhưng một kích này giáng xuống cũng đủ để nổ nát dãy núi sông hồ. 

 Nhưng hiện tại ông ta lại không tạo thành chút tổn thương nào cho người đối diện! 

 Không chỉ ông ta mà giờ phút này tất cả sinh linh tội tộc đều điên cuồng hít một ngụm khí lạnh. 

 Đám người Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 

 Bởi vì đây là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao lấy ra Sa Đọa Thánh Thể, cho nên bọn họ cũng mới thấy lần đầu. 

 Tất cả mọi người đều kinh hãi, da đầu tê dại. 

 Nhưng bọn họ lại không biết, Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch cùng giai. 

 Cho dù là Sa Đọa Thánh Thể, nhưng cường độ thân thể vẫn không có biến hóa. 

 Nếu là vô địch cùng giai thì tất nhiên đòn công kích của Thánh Nhân Dạ xoa vương tộc không có khả năng tạo thành tổn thương gì với Sa Đọa Thánh Thể. 

 Nhưng ngược lại, Sa Đọa Thánh Thể lại đưa hai tay bắt lấy hai bên bả vai Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc. 

 Sau đó... 

 Bỗng nhiên xé một cái! 

 Xuy lạp! 

 Giống như xé một tờ giấy. 

 Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc có uy danh hiển hách này trực tiếp bị Sa Đọa Thánh Thể xé thành hai mảnh! 

 Cơn mưa máu phiêu linh! 

 Thánh huyết rơi xuống! 

 Thiên địa hóa thành tĩnh mịch vào thời khắc này! 

 Đây là một vị Thánh Nhân, là Thánh Nhân cao cao tại thượng! 

 Nhưng giờ phút này, lại như gà bị xé thành hai mảnh. 

 Cảnh tượng chấn động này khiến tất cả mọi người không thở nổi! 

 Cổ của họ như bị một đôi tay to lớn vô hình bóp chặt. 

 “Rống!” 

 Sa Đọa Thánh Thể được thánh huyết tẩy lễ nên càng thêm cuồng bạo! 

 Hai mắt huyết sắc của gã dâng lên tia máu ba thước, lại nhắm vào một tên Thánh Nhân khác của Dạ Xoa vương tộc. 

 Thậm chí Thánh Nhân kia không có dũng khí giao chiến, xoay người muốn phá không thoát đi. 

 Nhưng sao có thể thoát được sự đuổi giết của Sa Đọa Thánh Thể. 

 Phanh! Phanh! Phanh! 

 Sa Đọa Thánh Thể bước ra ba bước, trực tiếp bắt được Thánh Nhân Dạ Xoa vương tộc. 

 “Tha... Tha cho ta một mạng!” Thánh Nhân của Dạ Xoa vương tộc phát ra xin tiếng tha hoảng sợ. 

 Nhưng giờ phút này Sa Đọa Thánh Thể đã bị Quân Tiêu Dao thao túng, sao hắn có thể bỏ qua cho những tội tộc đó. 

 Xuy lạp! 

 Giây tiếp theo, Thánh Nhân này cũng bị xé thành hai mảnh. 

 Kế tiếp, Sa Đọa Thánh Thể không ngừng lại mà trực tiếp lao về hướng Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc. 

 “A!” 

 “Quái vật, đây là quái vật gì?” 

 “Tuyệt đối không phải Thánh Nhân, chẳng lẽ là Thánh Nhân vương, hay là Đại Thánh?” 

 Tiếng kêu hoảng sợ, tiếng thét chói tai, vang lên hết đợt này đến đợt khác. 

 Giờ khắc này, da đầu tất cả sinh linh tội tộc đều muốn nổ tung! 

 Cả người sởn tóc gáy, không ngừng run rẩy như hóa dại! 

 Đừng nói là sinh linh tội tộc bình thường, cho dù là những Thánh Nhân tội tộc thì giờ phút này cũng sợ tới mức hồn vía lên mây, xương cốt cũng như kết băng. 

 Bọn họ chưa bao giờ ra mắt tồn tại khủng bố như thế, dùng tay xé Thánh Nhân cứ như đùa giỡn. 

 Khủng bố! 

 Quá khủng bố! 

 “Cái này... Cái này... Cái này...” 

 Thiên Yêu Thái Tử dại ra tại chỗ, hồn phách như đều bị rút ra. 

 Gã thật sự không ngờ bên cạnh Quân Tiêu Dao còn có một tồn tại khủng bố như vậy. 

 Giờ khắc này rốt cuộc Thiên Yêu Thái Tử cũng hối hận. 

 Gã hối hận không nghe theo lời cảnh báo của Nhan Như Mộng mà sớm trở về Tiên Vực. 

 Nhưng trên đời không có thuốc hối hận để ăn. 

 Hết chương 271.