Chương 267
(1) Ý chỉ những người hâm mộ thần tượng một cách cuồng nhiệt
Bàn tay Quân Tiêu Dao khẽ vuốt, tiên huy tràn ngập.
Chỉ trong chỉ thoáng chốc, gương mặt của Quân Dĩnh Nhi đã khôi phục như lúc ban đầu, trắng nõn như ngọc.
Phương Hàn thấy tình cảnh này thì quả thực buồn bực muốn hộc máu.
Tuy hắn ta và Quân Dĩnh Nhi còn chưa có bất cứ quan hệ thực chất nào, nhưng giờ phút này, hắn ta lại cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một mảnh thảo nguyên xanh xanh.
Sau khi khôi phục gương mặt của Quân Dĩnh Nhi, Quân Tiêu Dao thu tay lại, ngược lại nhìn về phía Dạ Xoa công chúa.
Hắn không nói một câu, ánh mắt lạnh nhạt như băng, một tay đập mạnh xuống.
Chưởng ấn kim sắc đẩy ngang hư không, phát ra tiếng lôi đình nổ vang!
Thậm chí Dạ Xoa công chúa không có cả cơ hội phản ứng thì đã trực tiếp bang một tiếng, bị chưởng ấn kim sắc nghiền thành thịt nát!
Một chưởng đập cho Thiên Yêu Thái Tử lún sâu vào mặt đất, không rõ sinh tử.
Một tay bóp chết Dạ Xoa công chúa, giống như nghiền chết một con kiến.
Quân Tiêu Dao như Thần Tử giáng lâm, khiến cho tứ phương chấn động!
Tất cả mọi người trên mảnh thiên địa này đều không kịp phản ứng.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao hoàn toàn làm chấn động tâm thần bọn họ!
Cái miệng nhỏ hồng nhuận của Quân Dĩnh Nhi cũng há ra tròn tròn, đôi mắt xinh đẹp hiện lên không thể tin cực độ.
Nàng ứng phó Dạ Xoa công chúa đó cũng có chút cố sức.
Nhưng vị bạch y công tử soái nổ chân trời trước mặt lại có thể tùy tiện ra tay diệt sát, không tốn bao nhiêu sức lực.
“Xin hỏi công tử, ngài là...” Quân Dĩnh Nhi khẩn trương dò hỏi.
“Được một người gửi gắm, đón ngươi trở về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Quân Dĩnh Nhi nghe được lời này, trong óc ầm ầm chấn động, giống như có lôi đình nổ vang.
Nàng có chút thất thần, đôi mắt xinh đẹp có nước mắt thoáng hiện.
Cuối cùng ca ca nàng cũng thực hiện hứa hẹn, đi lên đỉnh cao sao?
Hiện tại thậm chí còn có thể phái người xuống hạ giới tìm kiếm nàng.
“Là ca ca phái ngươi tới tìm Dĩnh Nhi sao?” Quân Dĩnh Nhi kích động nói.
“Cái này...” Quân Tiêu Dao nhất thời không nói biết gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Thật tốt quá.” Quân Dĩnh Nhi nụ cười rạng rỡ, tươi như một đóa cây hoa bách hợp thanh lệ động lòng người.
Nàng lại nhìn nhìn gương mặt có tiên huy mông lung, thần tú tuấn dật của Quân Tiêu Dao, trong lòng lập tức sinh ra nghi hoặc.
Tuy nàng tin tưởng ca ca mình đã trở nên rất mạnh.
Nhưng mà, cả người theo đuổi của ca ca cũng mạnh như vậy sao?
Lúc này, vang lên một âm thanh ầm ầm.
Trong cái hố sâu chưởng ấn kia phun trào ra yêu khí đỏ như máu giống như núi lửa.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra từ trong đó, chính là Thiên Yêu Thái Tử.
Chỉ là giờ phút này, Thiên Yêu Thái Tử nhìn có vẻ cực kỳ chật vật.
Gã tóc tai bù xù, trên người đều là máu, cơ thể nứt toạc, trên làn da đều là từng miệng vết thương.
Dáng vẻ như vậy khiến người ta rất khó liên tưởng gã với Thiên Yêu Thái Tử cao cao tại thượng trước đó.
Giờ phút này, Thiên Yêu Thái Tử như biến thành Phương Hàn số 2, cũng vô cùng thê thảm.
“Rốt cuộc ngươi là ai mà dám đánh lén?” Trong mắt Thiên Yêu Thái Tử bốc cháy lên Liệt Diễm huyết sắc.
Nếu không phải gã có huyết mạch Yêu Thần hộ thân thì một kích vừa rồi đủ để hoàn toàn nghiền nát thân thể gã.
“Thế mà còn chưa chết, mạng cũng lớn lắm.” Quân Tiêu Dao có chút bất ngờ.
Tám mươi phần trăm thiên kiêu không chịu nổi một cái tát của hắn.
Thiên Yêu Thái Tử này có thể chống đỡ được một chưởng, coi như cũng có chút bản lĩnh.
Quân Tiêu Dao cũng không biết Thiên Yêu Thái Tử mang huyết mạch Yêu Thần.
Nhưng dù biết, hẳn cũng sẽ không có gợn sóng gì.
Những thiên kiêu hắn đối phó, tên nào không có các loại át chủ bài.
Chỉ là một tên mang huyết mạch Yêu Thần, còn không thể khiến Quân Tiêu Dao sinh ra dao động.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Ánh mắt Thiên Yêu Thái Tử gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
“Bản Thần Tử cần gì nói lời vô nghĩa với một con kiến!”
Quân Tiêu Dao lại ra tay, kim quang nở rộ, khí huyết ngập trời, trấn sát về hướng Thiên Yêu Thái Tử.
“Bản Thần Tử...” Thiên Yêu Thái Tử lẩm bẩm, sau đó bỗng khôi phục tinh thần, biểu cảm khó nén chấn động, kêu lên thất thanh: “Ngươi là... Thần Tử của Quân Gia!”
Bạch y công tử như trích tiên trước mặt chính là Thần Tử Quân Gia mà Nhan Như Mộng nhắc tới, kẻ khiến nàng ta vô cùng kiêng kỵ!
Câu nói này vừa vang lên, tứ phương đều kinh ngạc, sau đó lập tức ồ lên.
“Thần Tử của Quân Gia, là chủ thượng Quân gia tới cứu viện!” Đám người Đại Dận hoàng chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức lộ ra vui mừng cực độ.
Rốt cuộc chủ thượng Quân gia cũng tới!
Hơn nữa ông ta biết Quân gia không có khả năng chỉ để một vị Thần Tử hạ giới, nhất định còn có hộ đạo nhân đi theo.
Nếu như vậy, Đại Dận hoàng triều được cứu rồi!
“Cái gì, Thần Tử?” Quân Dĩnh Nhi kinh hô, bàn tay ngọc nhịn không được che lại cái miệng nhỏ, đồng nhãn trừng lớn.
Tuy nàng là người của chi thứ Quân gia, từ nhỏ đã bị đưa xuống hạ giới.
Nhưng nàng cũng biết hai chữ Thần Tử có nghĩa là gì.
Đó là tồn tại mà ca ca nàng chỉ có thể nhìn lên!
Hiện tại, Quân Dĩnh Nhi phục hồi tinh thần, hiểu ra là mình hiểu lầm.
Vị bạch y công tử trước mặt căn bản không phải người theo đuổi của ca ca nàng.
Thậm chí rất có khả năng, ca ca là người theo đuổi của hắn!
Quân Tiêu Dao đưa tay đẩy ngang hư không, căn bản không thi triển ra bất cứ chiêu thức nào.
Sức mạnh của Tượng Thần Trấn Ngục Kính thêm vào ba tỷ bảy trăm triệu cân thần lực, cộng thêm bảy mươi khối Đại La Tiên Cốt, đủ để đẩy ngang hạ giới, mênh mông vạn dặm!
Ầm ầm ầm!
Hư không rách nát, thiên địa rung chuyển!
Quân Tiêu Dao giơ tay nhấc chân thôi đã như Cổ Thần giáng thế, hủy thiên diệt địa!
Vẻ mặt Thiên Yêu Thái Tử thay đổi kịch liệt, đồng tử mang theo chấn động cực hạn.
Hiện tại cuối cùng gã cũng hiểu lời cảnh báo trước đó của Nhan Như Mộng có nghĩa là gì.
“Thiên Yêu Toái Hư Trảo!”
Thiên Yêu Thái Tử cũng bùng nổ toàn bộ sức mạnh của bản thân, áp bức sức mạnh huyết mạch.
Huyết mạch Yêu Thần mênh mông mãnh liệt, hình thành hư ảnh Yêu Thần ở phía sau gã.
Thiên Yêu Toái Hư Trảo trước đó đánh cho Phương Hàn vô cùng chật vật lại hoàn toàn không thể ngăn cản Quân Tiêu Dao mảy may!
Quân Tiêu Dao đưa tay tung ra Nhân Vương Ấn, phía sau có một hư ảnh đế vương đỉnh thiên lập địa hiện lên.
Nhân Vương Ấn ra, thiên địa trấn phục!
Hết chương 267.