Chương 257
Nhìn vẻ mặt nghẹn họng trân trối của Đọa Thần Tử, Quân Tiêu Dao thấy thương hại.
Quả nhiên người bình thường không thể hiểu được thiên phú của hắn.
Thiên phú của Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn không thể phán đoán theo lẽ thường.
Hắn lại vận Thôn Thần Ma Công, luồng ánh sáng đen trắng kia lại bay ra từ hắc động.
Đây là một loại năng lực khác của Thôn Thần Ma Công.
Đương nhiên năng lực này cũng bị hạn chế, nếu chiêu thức của đối thủ quá mạnh hoặc đánh tan hắc động thì tất nhiên không thể bắn ngược trở về.
ầm!
Bỗng nhiên sượt qua làm vai và eo Đọa Thần Tử thủng một lỗ, máu tươi văng tung tóe.
Quân Tiêu Dao không kéo dài nữa, muốn hoàn toàn kết thúc trận chiến.
Tay phải hắn dùng bao tay tiêu diệt thánh vương, vừa ra một chiêu, sức mạnh luân hồi tuôn trào.
Cùng với chiêu thức của hắn, dường như có sáu thế giới nhỏ luân hồi oanh tạc hết thảy!
Đúng là lục đạo luân hồi quyền!
Đọa Thần Tử tung ra hết các loại át chủ bài, có thể nói là phát huy ra trăm phần trăm thực lực của mình.
Nhưng gã vẫn không thể làm Quân Tiêu Dao bị thương dù chỉ mảy may.
Điều này làm người ta vô cùng tuyệt vọng.
Đọa Thần Tử không dám nói mình có thể chống lại Quân Tiêu Dao, chỉ cần có thể làm Quân Tiêu Dao bị thương cũng được, ít nhất tâm lý còn có thể cân bằng một chút.
Mà hiện tại, trên người Quân Tiêu Dao không có lấy một vết thương, chuyện này thật khiến người ta tuyệt vọng.
Thực lực của hai người hoàn toàn không nằm cùng một cấp bậc, Quân Tiêu Dao thật sự đang nghiền áp trong toàn bộ hành trình.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Đọa Thần Tử đã mất đi đại thế, kết cục đã được định sẵn là bại vong.
Uy thế của Lục Đạo Luân Hồi Quyền mãnh liệt mênh mông, dường như muốn kéo người ta vào luân hồi rồi nghiền thành bột phấn.
Không gian chung quanh bị sáu lốc xoáy luân hồi cuốn cho dập nát.
Mà giữa thế công này, thân thể Đọa Thần Tử đã bị đánh nứt, máu tươi bắn tung tóe, cực kỳ chật vật mà thê thảm.
Giờ khắc này, rốt cuộc trong mắt Đọa Thần Tử cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Không sai.
Thân là truyền nhân đứng đầu của Đọa Thần Cung, trước nay Đọa Thần Tử không biết cái gì gọi là sợ hãi, nhưng giờ phút này rốt cuộc cũng sợ!
Khó có thể tưởng tượng, Đọa Thần Tử tâm tính lạnh nhạt tàn khốc lại lộ ra vẻ mặt này.
Nhìn thấy sự hờ hững trong mắt Quân Tiêu Dao, đáy lòng Đọa Thần Tử trầm xuống.
Gã biết, Quân Tiêu Dao có sát khí nhằm vào mình.
“Quân Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi thật sự dám giết ta?” Đọa Thần Tử nhịn không được mà gào rống.
“Những lời này của ngươi có vẻ thật ngu xuẩn, bản Thần Tử có gì không dám?” Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng.
“Ta chính là truyền nhân của Đọa Thần Cung, nếu ngươi thật sự giết ta, Đọa Thần Cung sẽ không để yên chuyện này đâu.” Đọa Thần Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể mượn dùng bối cảnh.
Quân Tiêu Dao càng lắc đầu, cười lạnh trào phúng.
Loại thủ đoạn đánh không lại thì kéo bối cảnh ra hù dọa này thật là ngu muội.
Có lẽ dạng uy hiếp này sẽ có tác dụng đối với người khác.
Nhưng với Quân Tiêu Dao thì có vẻ thực buồn cười.
Đọa Thần Cung, cần sợ hay sao?
Ít nhất Quân Tiêu Dao cảm thấy không cần.
Hắn lại ra quyền, hoàn toàn đánh nát Đọa Thần Tử.
Đọa Thần Tử muốn tung ra một ít pháp bảo hộ thân, lại tuyệt vọng phát hiện, trên cổ đài chiến đấu này có thủ đoạn hạn chế.
Gã không thể thi triển ra bất cứ mánh khóe gian lận nào cả.
“A a a...” Đọa Thần Tử nhịn không được mà ngửa mặt lên trời rống giận, mái tóc màu xám trắng bay loạn, bi phẫn hậm hực đến sắp hộc máu.
Gã thật sự hận!
Quả thực là tự mình đào hố rồi nhảy vào trong đó!
“Thần Tử Quân Gia, dừng tay!” Hai tên Thánh Nhân áo đen kia nhịn không được quát lớn.
Bọn họ không thể tham gia chiến cuộc, chỉ có thể sốt ruột đứng bên ngoài giương mắt nhìn.
“Các ngươi làm càn!” Đám người Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên cũng quát lớn, bùng nổ tu vi Thánh Cảnh, đối chọi gay gắt với hai tên Thánh Nhân áo đen kia.
Quân Tiêu Dao hoàn toàn đánh Đọa Thần Tử tan tác, làm gã triệt để mất đi sức phản kháng.
Nhưng mà, Quân Tiêu Dao lại để lại cho Đọa Thần Tử một hơi, không trực tiếp diệt sát.
“Sao lại thế này, hay là Thần Tử Quân Gia muốn thủ hạ lưu tình?” Một vài thiên kiêu Tiên Vực hồ nghi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lấy phong cách hành sự trước giờ của Thần Tử Quân Gia, hắn là hạng người như vậy sao?” Có vài thiên kiêu khác lắc đầu và nói.
Hiển nhiên Đọa Thần Tử cũng cực kỳ chắc chắn Quân Tiêu Dao sẽ không bỏ qua mình.
Nhưng hiện tại hắn lại để lại cho Đọa Thần Tử một hơi.
Mà lúc này, đạo văn hư không chung quanh cổ đài chiến đấu cũng bắt đầu tiêu tán.
Bởi vì thắng bại đã phân.
“Công tử!” Hai tên Thánh Nhân áo đen nhịn không được ra tay.
Nhưng lại bị Đông Huyền lão tổ và Cổ Nguyên ngăn chặn.
Yến Thanh Ảnh lại hóa thành một tàn ảnh, lắc mình lao về hướng cổ đài chiến đấu.
“Giao cho ngươi, mạng của hắn để ngươi tới kết thúc đi.” Quân Tiêu Dao trực tiếp ném Đọa Thần Tử đã bị đánh thành con chó chết cho Yến Thanh Ảnh.
Thật ra cái chết của ca ca Yến Thanh Ảnh - Yến Phi đều là lỗi của Đọa Thần Tử.
Đọa Thần Tử là chấp niệm của Yến Thanh Ảnh.
Không trừ chấp niệm này thì sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với đạo tâm của Yến Thanh Ảnh.
Quân Tiêu Dao cũng không muốn đạo tâm người theo đuổi của mình xuất hiện vết rách gì.
Bởi vậy, hắn mới để lại cho Đọa Thần Tử một hơi, cho Yến Thanh Ảnh đi giải quyết, kết thúc chấp niệm này.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Miệng Đọa Thần Tử trào ra máu tươi, vẻ mặt lại mang theo bi phẫn.
Nếu gã bị Quân Tiêu Dao giết chết, tuy bi kịch, nhưng ít ra cũng không coi như mất thân phận.
Rốt cuộc người giết gã là thiên kiêu mạnh nhất trên Tiên Vực.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại muốn để một thiếu nữ hạ giới kết thúc sinh mệnh của gã.
Gã cũng không xin tha, bởi vì gã biết căn bản không có khả năng.
“Vậy đi chết đi, đền mạng cho ca ca của ta!” Yến Thanh Ảnh ra tay.
Lốc xoáy cắn nuốt đen nhánh hiện ra, giống như một cối xay đen nhánh, cắt nát mọi thứ.
Hết chương 257.