Chương 253
Chuyện Quân Tiêu Dao và Đọa Thần Tử càng ngày càng lan rộng ở đại lục Sâm La.
Mọi người đều đang mong chờ trận chiến này.
Vài ngày sau, cuối Đọa Thần Cung Tử cũng tuyên bố muốn quyết chiến với Quân Tiêu Dao ở Hắc Sơn.
Hắc Sơn cũng giống như biển chết, đều là khu vực hiểm hóc của đại lục Sâm La, đầy rẫy các loại yêu thú và quái vật thời cổ xưa.
Nghe đồn tận sâu bên trong Hắc Sơn có một chiến đài cổ đã nhuộm máu.
Bất kỳ kẻ nào một khi đã bước vào đó quyết chiến đều sẽ không bị thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng.
Dù có là thánh nhân cũng không thể quấy rối cuộc chiến.
Hai bên ứng chiến một khi đã bước vào rồi, trừ phi một bên hoàn toàn thua hoặc tử vong, nếu không chiến đài cổ sẽ không thả họ ra.
Có thể nói, Đọa Thần Tử chọn một nơi như vậy, vốn dĩ đã có ý định dồn hết tâm sức vào trận chiến này.
Mặc dù Quân Tiêu Dao mạnh nhưng gã cũng chẳng yếu.
Nếu chưa chiến đấu mà đã sợ sệt thì còn đánh đấm gì nữa.
Hành động này của Đọa Thần Tử là cắt đứt đường lui của mình.
Tử chiến đến cùng mới có thể kích phát được tiềm lực lớn nhất của bản thân.
Nếu trận này Đọa Thần Tử thắng thì lợi ích mà gã có được sẽ vô cùng vô tận.
"Đọa Thần Tử này cũng khá quyết đoán đó."
Sau khi biết được tin này, sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn lạnh nhạt.
Hắn biết hành động này của Đọa Thần Tử là đang bóp chết sự kiêng dè và sợ hãi trong lòng, cắt đứt đường lui.
Hoặc là thăng hoa, hoặc là lụi bại.
"Công tử, Đọa Thần Tử đang muốn gây bất lợi cho ngài, hay là để ta đi." Nghệ Vũ đứng bên cạnh nói.
Ai thông minh là biết Đọa Thần Tử muốn dùng trận chiến này để bước lên vị trí của Quân Tiêu Dao.
Không ai biết gã sẽ dùng thủ đoạn gì.
Nghệ Vũ trung thành và tận tâm với Quân Tiêu Dao, cam tâm tình nguyện mạo hiểm thay Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lạnh lùng lắc đầu nói: "Mục tiêu của Đọa Thần Tử là ta, gã chỉ đấu với ta."
Mặc dù thực lực của Nghệ Vũ cũng có thể sánh vai với truyền nhân của thế lực Bất Hủ, đủ để đọ sức với thiên kiêu chí tôn của giới Tiên Vực này.
Nhưng hiển nhiên Đọa Thần Tử sẽ không tự hạ thấp thân phận đi chiến đấu với người hầu của Quân Tiêu Dao.
"Truyền tin ra ngoài, bổn thần sẽ ứng chiến." Quân Tiêu Dao nói.
Con đường hắn đi, không biết đã chiến bao nhiêu trận từ nhỏ đến lớn.
Nếu Đọa Thần Tử này có thể mang đến chút bất ngờ gì đó thì cũng là chuyện may mắn.
Dù gì thì vô địch quá cũng nhàm chán lắm.
Tin tức Quân Tiêu Dao ứng chiến giống như mồi lửa làm cả đại lục Sâm La hoàn toàn bùng nổ.
Tu sĩ của các thế lực ở khắp nơi đều chạy tới Hắc Sơn.
Ngoài ra rất nhiều thiên kiêu của Tiên Vực cũng nôn nóng muốn được chứng kiến trận đại chiến giữa các thiếu niên chí tôn của Tiên Vực.
Thoáng chốc Hắc Sơn vốn dĩ rất hoang vắng hiếm dấu chân người nay lại náo nhiệt vô cùng.
Phía chân trời có bóng dáng phi hành cổ thú, thuyền phù không, dưới đất có xe liễn do hung thú kéo, toàn là những thiên kiêu của các thế lực và nhân vật tai to mặt lớn ở khắp mọi nơi.
Mới vài ngày ngắn ngủi, Hắc Sơn đã đông nghịt người.
Thậm chí đám yêu thú và quái vật cổ xưa cũng không thể không trốn vào chỗ sâu nhất trong Hắc Sơn.
Sau khi đợi vài ngày.
Bỗng nhiên nơi xa phía chân trời có một tầng mây đen bay đến.
Chín đầu kéo bằng chiến mã xương khô đang kéo một chiếc xe liễn.
Bên cạnh còn có hai người mặc áo đen nhạt như hư không đi theo.
“Đến rồi, Đọa Thần Tử đến rồi!” Bốn phía hào hứng kêu lên.
Vị thiếu niên chí tôn hạ giới từ Tiên Vực này mới vừa xuất hiện đã cường thế vô cùng.
Hiệu lệnh tam đại thế lực, huỷ diệt Chiến Ma Điện, ma uy ngập trời.
“Chưa đến nữa à, chẳng lẽ ta phải đợi hắn?” Giọng nói lạnh lùng của Đọa Thần Tử truyền ra từ xe liễn, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Khoảng mấy canh giờ sau.
Xa xa có ánh sáng lấp lánh, liễn xe được chín đầu sư tử màu hoàng kim kéo chạy đến.
Bên cạnh là đám người Nghê Vũ, Tô Tử Quỳnh, Cổ Nguyên, lão tổ Đông Huyền.
Ngoài ra còn có Yến Thanh Ảnh, điện chủ Chiến Ma Điện và nhóm tu sĩ của Chiến Ma Điện.
Nguồn gốc bi kịch của Chiến Ma Điện là do mệnh lệnh của Đọa Thần Tử.
Cho nên họ muốn tận mắt chứng kiến kết cục của Đọa Thần Tử.
Thấy nhóm người Quân Tiêu Dao đã đến, Đọa Thần Tử bước ra ngoài xe liễn.
Sương mù lượn lờ xung quanh người gã làm gã trông hơi mơ hồ.
Mái tóc dài màu xám trắng rũ xuống gót chân, sau lưng có đôi cánh màu hắc bạch, khí âm dương bay lượn lờ.
Con ngươi của gã giống như ảnh phản chiếu của núi xác biển máu, kinh khủng cực kỳ.
Đọa Thần Tử vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra hơi thở lạnh lẽo hắc ám chết chóc, đúng là làm người ta không thở nổi.
“Quân Tiêu Dao, cuối cùng ngươi cũng tới, ta đã chuẩn bị ngày hôm nay cho ngươi, ngươi đã sẵn sàng trả giá chưa?” Chất giọng lạnh lẽo của Đọa Thần Tử cất tiếng hỏi.
Quân Tiêu Dao cũng bước ra khỏi xe liễn.
Hắn và Đọa Thần Tử giống như hai thái cực.
Đọa Thần Tử như Tử Thần chốn địa ngục, tỏa ra hơi thở âm u và chết chóc.
Mà Quân Tiêu Dao thì bạch y tuyệt thế, được bao phủ bởi tiên khí, giống như trích tiên.
Trong nháy mắt rất nhiều nữ tu sĩ của đại lục Sâm La ngay lập tức bị thu phục bởi ngoại hình và khí chất của Quân Tiêu Dao.
“Cái giá duy nhất mà bổn thần phải trả chắc là lãng phí một chút thời gian.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Câu này làm sắc mặt Đọa Thần Tử càng âm u hơn.
Ánh mắt nhìn Đọa Thần Tử của tu sĩ Chiến Ma Điện đều ngập tràn thù hận.
Nếu không có Đọa Thần Tử, Chiến Ma Điện sẽ không gặp kiếp nạn này.
Ánh
mắt của cũng đầy sát ý.
Đọa Thần Tử cũng chú ý tới Yến Thanh Ảnh, dù sao hơi thở của nàng ta cũng quá đặc biệt, không giống những người khác.
“Quả nhiên là cô ta?” Đọa Thần Tử âm thầm nghĩ.
Lúc trước gã đã đoán rằng có thể truyền nhân chân chính của Thôn Thần Ma Công không phải Yến Phi.
Bây giờ gã có thể xác định, em gái của Yến Phi mới là truyền nhân chân chính của Thôn Thần Ma Công.
“Đợi ta đánh bại Quân Tiêu Dao rồi, cô vẫn sẽ không thể thoát khỏi tay ta.” Giọng Đọa Thần Tử lạnh lẽo.
“Một người chết mà sao còn nói nhảm nhiều quá vậy?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Vai phản diện sắp chết thích nói nhiều, đúng là không sai chút nào.
“Hừ…”
Đọa Thần Tử không nói gì nữa, đi thẳng vào Hắc Sơn.
Quân Tiêu Dao cũng thế.
Không bao lâu sau, họ đã đến chỗ sâu bên trong Hắc Sơn, đám tu sĩ đến đây xem kịch cũng đi theo.
Sau đó thấy sâu bên trong Hắc Sơn có một lôi đài cổ xưa đã phủ đầy bụi.
Cả tòa lôi đài dính vết máu loang lổ, hình như là máu tươi do vô số nhân tài thời xưa để lại.
Chiến đài cổ này ngập tràn hơi thở tang thương, xung quanh chồng chéo đầy những đạo văn.
Nếu có người bước vào trong, tất nhiên phải chia ra ngươi chết ta sống mới có thể kết thúc.
Quân Tiêu Dao thả lỏng, không hề chần chừ, đi thẳng lên trên.
Thoáng chốc hình ảnh thây sơn biển máu lại hiện lên trong mắt Đọa Thần Tử.
Sâu trong lòng gã không hề thả lỏng được như Quân Tiêu Dao.
Đọa Thần Tử không hề chần chờ, bước lên chiến đài cổ.
Gã không biết rằng, có thể một bước này chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Một bước, hoàng tuyền!
Hết chương 253.