Chương 240
Lúc này Quân Tiêu Dao đã thu hồi Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, trực tiếp lấy găng tay Diệt Bá Thánh Vương ra rồi đeo lên tay phải.
Sức mạnh thần ngân tử kim tràn ngập, gia trì lên quyền phong của Quân Tiêu Dao.
Hắn tung ra một quyền, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Kim Dực Tiểu Bằng Vương à, thủ hạ bại tướng mà thôi.”
Oanh!
Quân Tiêu Dao đeo Găng tay Diệt Bá Thánh Vương vào rồi thì thật sự như trở thành one-punch man.
Một quyền giáng xuống, toàn bộ thân thể Bằng Phi đều chia năm xẻ bảy, máu tươi văng khắp nơi, cánh tay ra quyền cũng bị đánh nổ thành huyết vụ.
“Ngươi... Ngươi nói cái gì, Kim Dực Tiểu Bằng Vương...”
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Bằng Phi trừng lớn hai mắt, còn mang theo cảm xúc không thể tin nổi.
Rốt cục gã đã trêu chọc nhân vật khủng bố như thế nào!
Thình thịch!
Thân thể Bằng Phi chia năm xẻ bảy, rơi xuống từ giữa không trung, cũng chết không thể lại chết.
Quân Tiêu Dao dùng hai chiêu, trong nháy mắt đã hạ gục hai truyền nhân ưu tú nhất của Thanh Thiên Thần Sơn.
Điều này khiến chiến trường hỗn loạn tứ phương đều an tĩnh lại.
Người của Thanh Thiên Thần Sơn có chút ngơ ngẩn.
Truyền nhân ưu tú nhất của Thanh Thiên Thần Sơn bọn họ chết tươi như vậy sao?
“Sao... Sao lại...” Cả người Lâm Phong như đang run lên lẩy bẩy.
Rốt cuộc Quân Tiêu Dao mạnh tới mức nào?
Hắn còn là người không?
Quân Tiêu Dao thừa dịp mọi người chưa phản ứng kịp, đã trực tiếp đưa tay chụp vào Lâm Phong.
Cả người Lâm Phong đều bị bàn tay pháp lực kim sắc vồ lấy, không thể nhúc nhích.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Sắc mặt Lâm Phong nghẹn đến mức đỏ lên, sắp hít thở không thông.
“Trước khi ngươi chết, bản Thần Tử nói cho ngươi một câu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Ngươi... Ngươi muốn giết ta...” Khớp hàm của Lâm Phong cũng run lên bần bật.
Thẳng đến sắp chết, Lâm Phong mới biết được cái gì gọi là sợ hãi.
Trước kia hắn ta được thiên địa che chở, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Nhưng từ khi đụng phải Quân Tiêu Dao, mọi chuyện như trở thành cơn ác mộng.
“Ngươi có thể là vai chính của thiên địa, nhưng mà...”
“Thiên địa, đều nằm trong lòng bàn tay của bản Thần Tử!”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì đã siết chặt tay về hướng hư không!
Cự chưởng pháp lực kim sắc cũng lập tức khép lại!
Rắc!
Máu tươi văng khắp nơi, tiếng xương cốt tan nát vang lên.
Toàn bộ thân thể Lâm Phong đều bị bóp nát thành thịt nát, chết không thể lại chết.
Vai chính của thiên địa thứ hai đã chết trong tay Quân Tiêu Dao.
Một đoàn căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục hiện lên.
Quân Tiêu Dao trực tiếp thu nó vào pháp khí không gian.
Cộng thêm đoàn căn nguyên thế giới nhỏ trước đó hắn có được từ trên người Lâm Phong thì xem như gom đủ căn nguyên của Thiên Huyền đại lục.
Hiện tại, hắn đã có được căn nguyên thế giới là Thiên Huyền đại lục và Tinh Thần đại lục hai.
Thẳng đến Quân Tiêu Dao bóp chết Lâm Phong, mọi người mới hậu tri hậu giác tỉnh táo lại.
“Tiểu bối, chết tới nơi rồi!”
Thánh Nhân của Thanh Thiên Thần Sơn phát ra tiếng rống giận, sức mạnh Thánh Cảnh bùng nổ, nghiền áp về hướng Quân Tiêu Dao.
“Làm càn!”
Đông Huyền lão tổ ra tay, cũng bùng nổ sức mạnh Thánh Cảnh, ngăn cản thế công của Thánh Nhân Thanh Thiên Thần Sơn.
“Truyền nhân của Hoang Cổ thế gia Tiên Vực, ngươi quá kiêu ngạo, với cục diện hiện tại, một mình ngươi cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất.” Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần Sơn phát ra tiếng nói lãnh lệ.
Nghe thấy lời này, phe tu sĩ Nhân tộc mới phản ứng lại.
Đúng vậy.
Tuy Quân Tiêu Dao đã tới, nhưng hắn cũng chỉ có thể quét ngang cùng thế hệ, nhiều nhất là vượt cấp khiêu chiến mấy tầng mà thôi.
Nhưng đối mặt với Chuẩn Thánh, Thánh Nhân thì vẫn là lấy trứng chọi đá.
Mà tôi tớ của hắn cũng chỉ có hai vị Thánh Nhân và một vị Chuẩn Thánh.
Tuy cũng có trợ giúp nhất định đối với cục diện chiến đấu, nhưng nhân số vẫn không đủ, không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề.
Phía Thái Cổ Thần Sơn có tới hàng chục Thánh Nhân.
Trái tim đám người Nạp Lan Chiến cũng hơi trầm xuống.
Lúc này, Kim Chu lão tổ lại mở miệng: “Nể mặt ngươi là truyền nhân của Hoang Cổ thế gia thượng giới, nếu ngươi không can thiệp chiến cuộc này thì Thái Cổ Thần Sơn chúng ta cũng có thể tha thứ cho sự mạo phạm của ngươi.”
Lời này lại khiến đám người Nạp Lan Chiến, Đông Huyền Tông chủ đều biến sắc.
Đây là muốn uy hiếp Quân Tiêu Dao không được nhúng tay?
“Công tử...” Nạp Lan Nhược Hi cũng hơi căng thẳng trong lòng.
Nhưng nàng vẫn tin tưởng Quân Tiêu Dao sẽ không từ bỏ bọn họ.
Quân Tiêu Dao a một tiếng cười: “Từ lúc bản Thần Tử sinh ra tới nay, thật sự không có mấy ai dám mở miệng uy hiếp ta như vậy, con nhện nhà ngươi thì tính là gì?”
“Tiểu nghiệt súc, tìm đường chết!” Kim Chu lão tổ nghe vậy thì tám con mắt kép đều dâng lên lửa giận.
Nhất tộc Thiên Ma Chu vốn trời sinh mang tính thị huyết táo bạo.
Kim Chu lão tổ cảm thấy thân phận của Quân Tiêu Dao có chút phiền phức, bởi vậy nguyện ý lui một bước.
Không ngờ lại bị Quân Tiêu Dao trào phúng bằng lời lẽ như vậy.
Lão ta trực tiếp vươn một cái chân nhện, giống như trường mâu hoàng kim sắc bén, đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
“Chết đi!” Kim Chu lão tổ phát ra tiếng gào rống sắc nhọn.
Đúng lúc này, Kim Chu lão tổ thấy được trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười trào phúng.
Lão ta không rõ, một người sắp chết đến nơi, sao còn có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nhưng ngay vào khắc tiếp theo, Kim Chu lão tổ cũng đã hiểu.
Hư không chung quanh lão ta nứt ra sáu cái khe không gian.
Sáu quyền phong mơ hồ mang theo sức mạnh Thánh Cảnh cùng oanh kích về hướng Kim Chu lão tổ!
Kim Chu lão tổ lập tức phát ra tiếng rít kinh hãi!
Sáu nắm tay tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh như băng giáng thẳng ra từ cái khe không gian.
Mỗi một quyền phong đều mang theo sức mạnh khủng bố nổ nát núi cao vạn trượng.
Một quyền giáng xuống thì Thánh Nhân cũng phải nổ mạnh.
Kim Chu lão tổ phát ra tiếng rít hoảng sợ tới cực điểm.
Chỉ cần một quyền phong cũng đã làm lão ta có cảm giác lông tơ dựng ngược, càng đừng nói sáu quyền phong cùng oanh kích đến.
Hơn nữa còn là bọc đánh bốn phương tám hướng, Kim Chu lão tổ muốn lui cũng không có chỗ lui.
Lúc này, lão ta mới hiểu tia châm chọc trong mắt của Quân Tiêu Dao rốt cục có ý nghĩa gì.
Sáu tiếng chấn động nổ vang, gần như vang lên cùng một lúc.
Đồng thời còn truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm của Kim Chu lão tổ.
Tiếng kêu thảm thiết bi thương kia quả thực khiến người thấy bi thương, người nghe rơi lệ.
Hết chương 240.