Chương 234
“Không đúng, hình như bọn họ là nhằm vào Thần Tử Quân gia!” Một ít tu sĩ chú ý tới.
Ba vị Chuẩn Thánh kia đưa ánh mắt nhắm thẳng vào người Quân Tiêu Dao.
“Thần Tử...” Sở Hồng Y bình yên đi ra từ tinh cung, cũng nheo mắt lại, lộ ra chút lo lắng.
Nếu không phải Quân Tiêu Dao ra tay tương trợ thì nàng ta không có khả năng tồn tại đi ra khỏi bảo khố tinh cung.
Cho nên giờ phút này nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện nguy cơ, tất nhiên nàng ta sẽ lo lắng.
Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thật thong dong.
Hắn nâng mí mắt lên, ngữ điệu lại hết sức bình đạm: “Ba vị Chuẩn Thánh của Diệp gia là có ý gì?”
Quân Tiêu Dao sớm đã đoán được, Diệp Tinh Vân hạ giới không có khả năng không mang theo hộ đạo nhân.
Chỉ là vì hạn chế của ám vực, hộ đạo nhân cũng không thể bước vào một bước.
Trong ba vị Chuẩn Thánh này, một lão giả để râu dê ở giữa bước ra.
Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn không xa lạ, lão giả này chính là lão bộc của Diệp Tinh Vân, Phúc bá.
“Thần Tử Quân gia, hồn đăng của Tinh Vân thiếu gia đã tắt.” Sắc mặt Phúc bá mang theo một tia bi thương.
Ánh mắt của hai vị Chuẩn Thánh bên cạnh vẫn sắc bén nhưu chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao.
Bọn họ cũng biết, Diệp Tinh Vân và Quân Tiêu Dao từng có nhiều lần xung đột.
Nếu nói ai có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện Diệp Tinh Vân ngã xuống, không thể nghi ngờ là Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa ở ám vực hạ giới, người duy nhất có năng lực giết Diệp Tinh Vân cũng chỉ có Quân Tiêu Dao.
“Nếu ta nói không phải ta giết thì sao?” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Cũng không phải hắn sợ hãi nên muốn biện giải cái gì.
Vốn dĩ không phải do hắn, vì sao phải đứng ra nhận tội thay kia chứ?
“Hừ, không phải ngươi giết à, dưới tình huống như vậy, trừ ngươi ra thì còn có ai giết được Diệp thiếu gia?” Hai tên Chuẩn Thánh bên cạnh Phúc bá hừ lạnh và nói.
Quân Tiêu Dao nhướng mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn nói: “Bản Thần Tử giải thích là không muốn vô duyên vô cớ bị gán ghép tội danh, thật sự cho rằng bản Thần Tử sợ các ngươi?”
Lời nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì một khí thế lạnh lẽo tỏa ra khiến hai tên Chuẩn Thánh lập tức im tiếng, nói không ra được câu tàn nhẫn nào nữa.
Về mặt tu vi, bọn họ không sợ Quân Tiêu Dao, nhưng ở phương diện thân phận thì bọn họ cũng không thể trêu vào Quân Tiêu Dao.
Phúc bá vẫy vẫy tay và nói: “Thỉnh Thần Tử đại nhân bớt giận, lão hủ chỉ muốn biết chân tướng về chuyện thiếu gia ngã xuống.”
Thái độ của Phúc bá làm vẻ mặt Quân Tiêu Dao hơi dịu lại, sau đó dùng vài câu đơn giản giải thích một chút.
“Thì ra là như thế.” Phúc bá nghe vậy, bi thương trong mắt càng đậm.
Lão không ngờ, Diệp Tinh Vân không chết trong tay Quân Tiêu Dao, ngược lại lại mất mạng vì phương thức nghẹn khuất như thế này.
“Thật là như vậy?” Hai tên Chuẩn Thánh còn lại lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu thật sự là bản Thần Tử làm, giết cũng đã giết, chỉ là một Diệp Tinh Vân thôi, bản Thần Tử sẽ không thừa nhận sao?”
Lời này khiến mí mắt hai tên Chuẩn Thánh kia đều nhảy dựng.
Cũng chỉ có Thần Tử của Quân gia mới dám nói ra lời này.
“Đa tạ Thần Tử giải thích nghi hoặc, ai, Tinh Vân thiếu gia thua do sự kiêu căng kiêu ngạo của chính mình.” Phúc bá lộ ra vẻ mặt bi ai, trong nháy mắt cảm thấy như già nua đi vài phần.
Quân Tiêu Dao khẽ thở dài: “Có lão bộc trung thành như ngươi, cũng coi như phúc phận của Diệp Tinh Vân.”
“Đâu có, lão hủ thật không xứng chức...” Phúc bá thở dài, tùy ý chắp tay, có chút nản lòng thoái chí.
Sau đó bọn họ rời đi, chuẩn bị truyền tin dữ này quay về Diệp gia.
Thật ra chuyện này cũng thường thấy.
Đại tranh chi thế, thiên kiêu ngã xuống là chuyện hết sức bình thường.
Diệp Tinh Vân chỉ là một trong vô số những bọt nước mà thôi, chỉ trong giây lát đã tan mất tung tích.
“Kế tiếp nên trở về Thiên Huyền đại lục một chuyến, sau đó đi giải quyết chuyện của những tội tộc khác rồi tìm kiếm muội muội của Quân Vạn Kiếp.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Mà ngay vào lúc trận phong ba cuối cùng của Tinh Thần đại lục sắp được bình định.
Ở Thiên Huyền đại lục lại nhấc lên gợn sóng kinh thiên.
Rất nhiều Thái Cổ Thần Sơn ở vùng cấm trung ương liên hợp nhập thế, muốn đẩy ngang bốn vực Đông Tây Nam Bắc, thành lập trật tự thuộc về chủng tộc Thái Cổ.
Đứng mũi chịu sào là Đông Huyền đạo tông cầm đầu thế lực Nhân tộc, họ bị đả kích mang tính hủy diệt.
Đặc biệt là vì bị đánh bất ngờ, cho nên toàn bộ Đông Huyền đạo tông bị Thái Cổ Thần Sơn đánh tan tác trở tay không kịp.
Trừ một số ít cường giả là Đông Huyền Tông chủ miễn cưỡng mang vết thương mà bỏ chạy thì tất cả tu sĩ còn lại của Đông Huyền đạo tông đều bị diệt trừ!
Tin tức này làm chấn động toàn bộ tứ đại huyền vực Đông Tây Nam Bắc!
Trong nhất thời, người nào trong Thiên Huyền đại lục cũng cảm thấy bất an!
Thiên Huyền đại lục, Đông Huyền Vực, trong một thánh địa Nhân tộc.
Tiếng sát phạt nổi lên bốn phía, khói thuốc súng bay lên tận trời.
Phía trên vòm trời, một con ma nhện thật lớn xuất hiện.
Trên mặt đất cũng có một loạt hầm ngầm xuất hiện, vô số những ma nhện đen nhánh dữ tợn trào ra từ trong đó.
Chúng đến từ Thiên Huyền đại lục, một tòa Thái Cổ Thần Sơn nằm ở vùng cấm trung ương, tên là Ma Linh Thần Sơn.
Mà nhất tộc Thiên Ma Chu sinh sống trên đó.
Nhất tộc Thiên Ma Chu là nhất mạch Thái Cổ vương tộc cực mạnh, hơn nữa trời sinh yêu thích giết chóc, thủ đoạn tàn nhẫn.
Rất nhanh, thánh địa Nhân tộc này đã tiếp cận với huỷ diệt.
Mà bên kia, Tây Huyền Vực, trong một ngôi miếu thờ Nhân tộc cũng có đại chiến đang bùng nổ.
Vô số những người khổng lồ cao chừng ba trượng xuất hiện.
Da thịt toàn thân bọn họ cứ như được bao trùm bởi một lớp áo giáp nham thạch, chẳng những lực phòng ngự kinh người, hơn nữa sức mạnh vô song.
Mấy mạch Thái Cổ Thần Sơn thực lực khủng bố tới cực điểm muốn thừa dịp thập giới hỗn loạn để huyết tẩy thiên hạ, thành lập trật tự vô thượng thuộc về chủng tộc Thái Cổ.
Mà đối mặt với Thái Cổ Thần Sơn ở vùng cấm đột nhiên công kích, các thánh địa Nhân tộc, gia tộc lánh đời… hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đánh trở tay không kịp, tổn thất thảm trọng.
Nhưng nói thật, cho dù Nhân tộc có thời gian ứng phó thì kết quả cũng không có biến hóa quá lớn.
Hết chương 234.