Thần Tử Hoang Cổ

Chương 233




Chương 233 

 

 Đây chính là chí tôn khí! 

 Nếu sửa chữa lại, sau đó tiếp tục ôn dưỡng thì nói không chừng sẽ lột xác thành chuẩn đế binh! 

 Thần binh hi hữu như thế mà Quân Tiêu Dao lại tùy tiện ném cho hắn. 

 “Công tử, vật này quá quý trọng, Nghệ Vũ không thể nhận lấy.” Nghệ Vũ chắp tay nâng Tru Tinh Phá Diệt Cung lên. 

 “Bảo ngươi cầm thì cầm, công tử nhà ngươi là người thiếu chí tôn khí sao?” Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay. 

 Hắn đã có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. 

 Hơn nữa nếu hắn thật sự muốn chuẩn đế binh thì Quân gia nhất định sẽ cho hắn. 

 Quân Tiêu Dao luôn không thiếu binh khí. 

 Chuôi Tru Tinh Phá Diệt Cung này cũng vừa vặn thích hợp cho Nghệ Vũ sử dụng, có thể phát huy ra giá trị lớn nhất trong tay hắn. 

 Nghệ Vũ suy nghĩ, cũng đúng, Quân Tiêu Dao không thiếu binh khí. 

 Nhưng thái độ chân thành đối đãi này vẫn làm Nghệ Vũ cảm động trong lòng, lập tức bái ba cái về hướng Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao nhìn sáu bộ Liệt Tinh Thần Khôi kia, sau đó tùy ý thu chúng vào pháp khí không gian. 

 Sáu Liệt Tinh Thần Khôi cấp bậc Thánh Nhân cũng không thường thấy ở Tiên Vực. 

 Ở hạ giới này thì chúng càng có thể phát huy ra tác dụng cực lớn. 

 Sau này khi trấn áp các tội tộc khác, vừa vặn có thể dùng đến Liệt Tinh Thần Khôi. 

 Nhưng muốn sử dụng Liệt Tinh Thần Khôi cấp bậc Thánh Nhân cũng phải trả giá. 

 Ít nhất cũng cần tiên nguyên hạ phẩm, hoặc là nguồn năng lượng như tinh hạch. 

 Cũng may trước đó Quân Tiêu Dao có được mấy ngàn tinh hạch. 

 Nếu không hắn thực sự không nỡ sử dụng. 

 Cuối cùng, ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng lại trên vương tọa sao trời và đoàn căn nguyên thế giới kia. 

 Quân Tiêu Dao tiến lên quan sát. 

 Căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục cũng có năm màu sặc sỡ, trong đó trải rộng quang điểm sao trời. 

 Trước kia Quân Tiêu Dao đã có được một phần nhỏ căn nguyên thế giới Thiên Huyền đại lục từ trên người Lâm Phong. 

 Mà hiện tại trước mặt Quân Tiêu Dao là toàn bộ căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục! 

 Cảm nhận được trong căn nguyên thế giới này chất chứa khí tức huyền ảo vô tận, dù Quân Tiêu Dao đã từng nhìn thấy rất nhiều bảo bối, nhưng cũng phải tấm tắc cảm thán. 

 Vốn dĩ, sau khi Vô Cực Tinh Quân đoạt xá, hẳn sẽ đích thân luyện hóa căn nguyên thế giới này. 

 Kết quả hiện tại đều để Quân Tiêu Dao nhặt của hời. 

 Quân Tiêu Dao thu căn nguyên thế giới này vào trong túi. 


 Hắn muốn sáng lập con đường của chính mình, lấy thân làm chủng, cho nên tất nhiên sẽ không dùng căn nguyên thế giới này như tiên chủng. 

 Mà nó sẽ trở thành quân lương của hắn. 

 “Những chuyện ở nơi đây cũng đã sắp hoàn thành, cũng đến lúc trở về Thiên huyền đại lục để cắt cây rau hẹ Lâm Phong kia thêm một đợt.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm. 

 Bởi vì Quân Tiêu Dao muốn tạo ra một con đường chỉ thuộc về mình. 

 Mà hiển nhiên con đường này không phải dễ sáng lập như vậy. 

 Năng lượng cần dùng khẳng định sẽ rất lớn. 

 Cho nên Quân Tiêu Dao phải phòng ngừa chu đáo. 

 Hắn cảm thấy, có thể căn nguyên thế giới là vật phụ trợ hữu dụng nhất, càng nhiều càng tốt. 

 Hiện tại, hắn đã có được căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục, còn có được một phần nhỏ căn nguyên thế giới Thiên Huyền đại lục. 

 Bước tiếp theo, Quân Tiêu Dao chuẩn bị thu hoạch Lâm Phong. 

 Qua thời gian dài như vậy, Lâm Phong cũng nên đạt được những phần căn nguyên thế giới còn lại của Thiên Huyền đại lục rồi mới đúng. 

 Sau khi hắn có được căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục, điện phủ này nhìn có vẻ không còn thứ gì đáng giá nữa. 

 Cuối cùng ánh mắt Quân Tiêu Dao dừng trên di hài của Vô Cực Tinh Quân. 

 Đó là thi thể đời trước của ông ta, mình đầy thương tích, uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên vương tọa. 

 Nhìn qua cũng giống một nhân vật kiêu hùng. 


 Nếu không gặp phải Quân Tiêu Dao thì nói không chừng ông ta sẽ thật sự thành công sống tiếp thế thứ hai. 

 Quân Tiêu Dao tiến lên, nhìn lướt qua di hài của Vô Cực Tinh Quân, lộ ra vẻ mặt như suy tư gì đó, sau đó giơ tay ra. 

 “Con mẹ nó, chủ nhân muốn sờ thi thể à?” Cửu Đầu Sư Tử líu lưỡi. 

 Quân Tiêu Dao thật con mẹ nó là kẻ tàn nhẫn! 

 Cả cơ hội sờ thi thể cũng không buông tha. 

 Quân Tiêu Dao sờ soạng một lúc, sau đó thu tay lại, trên tay đã có thêm một cái túi thơm. 

 Đúng, không sai, là một cái túi thơm. 

 Trong đó còn có hương khí nhàn nhạt tản ra, kéo dài không tiêu tan. 

 “Trời ạ, Vô Cực Tinh Quân này là nương pháo(1) sao, sao lại dùng túi thơm của nữ nhân?” Chín cái đầu Cửu Đầu Sư Tử đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 

 (1) Nương pháo (娘炮) chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay phong cách nói chuyện thiên về hướng nữ tính, giống con gái. 

 Quân Tiêu Dao cười khẽ một chút, lắc đầu và nói: “Cái này không phải vật của bản thân Vô Cực Tinh Quân, là tín vật.” 

 “Tín vật?” Cửu Đầu Sư Tử nghiêng đầu. 

 “Tín vật để tiến vào kẽ nứt thập giới.” Quân Tiêu Dao nói. 

 Trước đó Đông Huyền lão tổ đã nói với hắn, trừ một ít người mang đại khí vận, đại nghị lực có thể đi vào kẽ nứt thập giới ra thì còn có một phương pháp khác, chính là thông qua tín vật để tiến vào. 

 Tế đàn anh linh nằm trong kẽ nứt thập giới, từng có vô số nhân kiệt muốn chứng đạo trong đó, sáng lập ra một con đường xưa nay chưa từng có. 

 Nhưng đa số đều ngã xuống. 

 Mà sau khi bọn họ ngã xuống, khó tránh khỏi sẽ để lại một ít di vật, lây dính khí tức của tế đàn anh linh, cuối cùng truyền lưu ra ngoài. 

 Thiên kiêu bên ngoài có thể thông qua khí tức tín vật này để tìm được cửa vào kẽ nứt thập giới. 

 Mà hiển nhiên túi thơm này là một vị nhân kiệt nữ tính lưu lại. 

 Sau khi thu hồi túi thơm, Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị rời đi. 

 Hắn có được mấy ngàn tinh hạch, sáu Liệt Tinh Thần Khôi, căn nguyên của Tinh Thần đại lục, và tín vật tiến vào kẽ nứt thập giới. 

 Còn Tru Tinh Phá Diệt Cung thì ban cho Nghệ Vũ. 

 Quân Tiêu Dao thực sự chướng mắt những bảo bối còn lại Tinh cung. 

 Nhưng hắn cũng không lãng phí, kêu Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử thu lấy. 

 Sau này hắn có thể để lại cho Huyền Thiên Tông coi như tài nguyên nội tình. 

 Họ đều tản mát ra khí tức Chuẩn Thánh cường đại. 

 “Trời ạ, ba vị Chuẩn Thánh?” Một ít tu sĩ may mắn đi ra khỏi ám vực nhìn thấy thế thì da đầu tê dại. 

 Ba vị Chuẩn Thánh này từ đâu mà xuất hiện thế này? 

 Hết chương 233.