Chương 232
Trước đó ông ta đoạt xá Diệp Tinh Vân, Thần Cung của Diệp Tinh Vân chỉ có kích thước một gian phòng.
Nếu nói Thần Cung của Diệp Tinh Vân là một căn nhà tranh.
Như vậy Thần Cung của Quân Tiêu Dao chính là lăng tiêu bảo điện mà thần tiên trên trời cư trú!
Giữa hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
“Sao có thể, sao loại Thần Cung này có thể xuất hiện trên người một hậu bối?” Vô Cực Tinh Quân quả thực muốn điên rồi!
Cho dù là bắt đầu tu luyện linh hồn lực từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng làm Thần Cung mạnh đến mức độ này.
Tất nhiên ông ta không biết là từ ba tuổi Quân Tiêu Dao vẫn luôn dùng Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp để tu luyện thần hồn, chưa ngày nào chậm trễ bỏ lỡ.
Mà tòa Thần Cung rộng lớn này chính là thu hoạch của Quân Tiêu Dao.
“Vô Cực Tinh Quân, bản Thần Tử nên nói ngươi thông minh hay là ngu xuẩn đây, dám cả gan muốn đoạt xá bản Thần Tử?”
Trong Thần Cung, chân linh của Quân Tiêu Dao hiện lên, quang huy vạn trượng, giống như thần linh.
“A, Thần Cung của ngươi thật sự nằm ngoài dự đoán của bổn Tinh Quân, nhưng cũng rất tốt, tất cả mọi thứ đều thuộc về bổn Tinh Quân!”
Vô Cực Tinh Quân giơ tay lên, chuẩn bị tiêu diệt chân linh của Quân Tiêu Dao.
“Thật là ngu muội...” Khóe miệng chân linh Quân Tiêu Dao lộ ra một tia trào phúng.
Hắn búng tay một cái.
Sau đó trong tầng mây trên trời cao, một bóng ma đen nhánh khổng lồ đột ngột hiện ra.
Nó mang theo một cảm giác áp bách linh hồn.
“Cái này... Đây là...”
Thần hồn của Vô Cực Tinh Quân đang run rẩy, cảm nhận được một sự khủng bố chưa bao giờ có!
Vô Cực Tinh Quân là người phương nào, cường giả tung hoành một đời, thậm chí từng gây nên phong ba rất lớn ở Tiên Vực.
Nhưng hiện tại, Vô Cực Tinh Quân lại đang run rẩy, thần hồn run bần bật.
Hiện giờ ông ta chỉ là thần hồn thể mà thôi, vừa định mai một chân linh của Quân Tiêu Dao thì không ngờ đã xảy ra biến cố này.
Rốt cuộc bóng ma thật lớn kia cũng hoàn toàn triển lộ.
Đó là một Hỗn Độn Thần Ma lây dính máu tươi loang lổ.
Trong lúc Hỗn Độn Thần Ma chuyển động, cứ như có tiếng thần ma kêu khóc truyền ra, làm người nghe da đầu tê dại.
Hỗn Độn Thần Ma là công kích võ học thần hồn chí cường do Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp diễn sinh ra.
Loại thần thông linh hồn khủng bố này khắc chế các loại chân linh, linh hồn thể nhất.
Sức công kích của nó đối với thân thể gần như bằng không.
Nhưng đối với chân linh, nguyên thần, linh hồn… thì lại có lực sát thương lên tới hai trăm phần trăm.
Cũng khó trách Vô Cực Tinh Quân sẽ run rẩy.
“Đây là đại thần thông linh hồn gì?” Vô Cực Tinh Quân nhịn không được gào rống một tiếng.
Cảm giác áp bách kinh khủng kia quả thực sắp làm hắn hỏng mất.
Vô Cực Tinh Quân tách ra muốn rời đi.
“Nếu tới thì cũng đừng đi nữa.” Chân linh của Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười lạnh trên khóe miệng.
Trong không gian Thần Cung, Hỗn Độn Thần Ma giống như một đại lục màu đen kia trực tiếp ầm ầm ầm nghiền áp hư không, trấn áp về hướng Vô Cực Tinh Quân.
Một lực hút khủng bố bùng nổ.
Vô Cực Tinh Quân muốn chạy trốn cũng chạy không thoát.
Cuối cùng ông ta kiệt lực phát ra một tiếng gào rống tê tâm liệt phế, sau đó bị Hỗn Độn Thần Ma trấn áp.
Mỗi khi Hỗn Độn Thần Ma quay một vòng, linh hồn của Vô Cực Tinh Quân sẽ bị mài tan đi vài phần.
“Không... Bổn Tinh Quân tung hoành một đời, sắp xếp bố trí đến nay, há có thể thua trong tay một hậu sinh tiểu bối như ngươi!”
Linh hồn của Vô Cực Tinh Quân phát ra tiếng rống giận không cam lòng.
Ông ta thật sự không ngờ mình lại thua trong tay Quân Tiêu Dao.
Bố cục sâu xa, tham vọng sống lại một đời và quyết tâm sáng lập con đường đều hoàn toàn bị huỷ diệt vào thời khắc này.
Có thể suy ra Vô Cực Tinh Quân không cam lòng đến cỡ nào.
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngươi không biết sóng sau đáng sợ sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Hắn xuất thân từ Hoang Cổ thế gia, có vô số tài nguyên, thiên tư vô song.
Vừa sinh ra đã cao cao tại thượng, thân phận tôn quý.
Tính từ trình độ nào đó, cũng coi như là “Sóng sau”.
Bị sóng sau như vậy chụp chết trên bờ cát cũng không oan uổng.
“A... Bổn Tinh Quân hận!”
Cuối cùng, trong Hỗn Độn Thần Ma truyền đến tiếng gào bi phẫn của Vô Cực Tinh Quân.
Đường đường là nhất đại chí tôn kiêu hùng mà lại ngã xuống, bị tiêu diệt triệt để khỏi thế gian như vậy.
Mà ngoại giới, Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương.
Còn về Mạc Phàm, gã không rời đi.
Bởi vì có đám người Nghệ Vũ ở đây, gã muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Chẳng lẽ Vô Cực Tinh Quân đoạt xá thành công?” Mạc Phàm nghiền ngẫm nói.
Nếu Vô Cực Tinh Quân đoạt xá thành công, vậy gã còn có một tia khả năng sống sót.
Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao rốt cuộc cũng mở mắt ra, ánh mắt vẫn tỉnh táo bình tĩnh như cũ.
Ngay lúc đó, ánh mắt Quân Tiêu Dao lập tức nhìn thẳng vào Mạc Phàm.
Trong đôi mắt ấy lộ ra một tia trào phúng mơ hồ, khiến trái tim Mạc Phàm trầm xuống.
“Mạc Phàm, có phải ngươi rất muốn nhìn thấy bản Thần Tử bị đoạt xá hay không?”
Lời Quân Tiêu Dao nói khiến sắc mặt Mạc Phàm lập tức trắng bệch như tờ.
Mà Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ lộ ra vẻ mặt khâm phục cực độ.
Cả Vô Cực Tinh Quân muốn đoạt xá, cũng không làm gì được Quân Tiêu Dao.
“Vô... Vô Cực Tinh Quân hắn...” Giọng điệu của Mạc Phàm mang theo chút âm rung.
“Hắn sống không được thế thứ hai.” Quân Tiêu Dao lãnh đạm nói.
Mạc Phàm nghe thấy thế thì tâm can đều rung động.
Rất rõ ràng, Vô Cực Tinh Quân đã hoàn toàn ngã xuống.
Thình thịch một tiếng, Mạc Phàm trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Ta sai rồi, cầu xin Thần Tử Quân gia tha cho ta một mạng!”
“Tha cho ngươi một mạng?”
“Ngươi phóng thích tội tộc, mang đến hạo kiếp cho Huyền Thiên Tông, đừng nói ngươi chỉ có một mệnh, cho dù là một trăm cái mạng cũng khó đền hết tội của ngươi!” Giọng nói của Quân Tiêu Dao lạnh lẽo như băng.
Hắn không nói hai lời, chỉ tát một cái ngay về phía Mạc Phàm.
“Không!”
Mạc Phàm đứng dậy, xoay người muốn đào tẩu.
Phốc!
Quân Tiêu Dao cầm lấy Tru Tinh Phá Diệt Cung kia lên.
“Là một món chí tôn khí không tồi, ngày sau thậm chí có khả năng lột xác thành chuẩn đế binh.” Quân Tiêu Dao đánh giá Tru Tinh Phá Diệt Cung một cái, sau đó ném cho Nghệ Vũ.
“Công tử, cái này...” Nghệ Vũ cầm lấy Tru Tinh Phá Diệt Cung, nhất thời ngây dại.
Hết chương 232.