Chương 228
Mà cho dù biết thì hắn cũng sẽ không có cảm giác gì.
Số lượng nữ nhân thích hắn nhiều lắm, chẳng lẽ hắn thấy ai bùn cũng phải đi an ủi sao, hiển nhiên không có khả năng.
Rất nhanh, con Cự Côn kia đã mất mạng dưới sự hợp lực giáp công của Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử.
Quân Tiêu Dao thì thu mấy ngàn tinh hạch vào túi.
Thu xong sau, Quân Tiêu Dao nhìn vào sâu trong bảo khố tinh cung, hơi mỉm cười và nói: “Kế tiếp, để ta nhìn xem Diệp Tinh Vân kia có thể mang đến cho ta cơ duyên gì...”
...
Bên kia, Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm tiến vào trước một bước cũng không tiêu hao nhiều thời gian vào những nơi cất chứa bảo vật kia.
Tuy những cơ duyên đó cũng làm Mạc Phàm nhìn mà hoa cả mắt.
Nhưng Diệp Tinh Vân biết, cơ duyên và truyền thừa chủ yếu đều ở sâu trong bảo khố tinh cung.
Bọn họ cũng giành trước một bước lao tới.
Đưa mắt nhìn ra, một cánh cổng đồng thau dày nặng vắt ngang ở nơi đó.
“Mạc Phàm, xem ngươi.” Diệp Tinh Vân nói.
Mạc Phàm âm thầm cáu giận, quả thực Diệp Tinh Vân này đang coi gã như một công cụ.
Nhưng Mạc Phàm cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên, vươn tay rồi dán lên cánh cửa đồng thau kia.
Người tí hon sao trời trong cơ thể truyền ra một luồng sức mạnh sao trời, toàn bộ cánh cửa đồng thau ầm ầm ầm mở ra.
“Sắp sửa có được cơ duyên thuộc về Diệp Tinh Vân ta, đến lúc đó có thể chống lại Quân Tiêu Dao rồi.” Hô hấp của Diệp Tinh Vân cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Cuối cùng, rốt cuộc cánh cửa đồng thau cũng mở ra, cảnh tượng trong đó hiện lên trước mắt Diệp Tinh Vân.
Cả tòa điện phủ cực kỳ rộng lớn.
Có chừng sáu con rối cực lớn đứng ở hai bên.
Toàn thân sáu con rối này có đốm sao lập loè, như được chế tạo thành từ Tinh Thần Vẫn Thiết, tràn ngập khí tức Thánh Cảnh.
“Đây là... Liệt Tinh Thần Khôi!” Tâm thần của Diệp Tinh Vân chấn động.
Liệt Tinh Thần Khôi là dạng con rối cấp bậc Thánh Nhân, cho dù là ở Tiên Vực thì cũng rất ít thấy.
Dù sao cũng là con rối cấp bậc có thể sánh ngang với Thánh Nhân nên cực kỳ hi hữu.
Mà nơi này lại có chừng sáu con Liệt Tinh Thần Khôi!
Nhưng chủ yếu, cũng không phải điều này, mà là chính giữa sáu con Liệt Tinh Thần Khôi kia, có một vương tọa sao trời cao lớn.
Phía trên vương tọa, một bóng người thân khoác nhật nguyệt sao trời đang ngồi sừng sững trên đó!
Đó là bóng dáng từng xuất hiện vô số lần trong ký ức của Diệp Tinh Vân!
Bóng dáng kia cao lớn mà uy nghiêm, trên người khoác tinh bào, cứ như tuyên khắc nhật nguyệt sao trời.
Hắn ta ngồi như vậy trên vương tọa sao trời, vạn cổ tĩnh mịch, giống như một vị chí tôn bất khuất.
Diệp Tinh Vân kích động đến thân thể phát run.
Đây là bóng dáng to lớn đỉnh thiên lập địa từng xuất hiện trong ký ức của hắn ta.
Tuy rằng trên bóng dáng này đã không cảm nhận được chút khí tức sinh mệnh nào.
Nhưng khí thế uy nghiêm bá tuyệt này lại kéo dài không tiêu tan, cho tới bây giờ vẫn khiến Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm cảm thấy hít thở không thông.
“Chẳng lẽ vị kia chính là Vô Cực Tinh Quân, nhân vật truyền kỳ trong lịch sử của Vô Cực Tinh Cung?” Mạc Phàm cũng rất khiếp sợ.
Gã không ngờ di hài của Vô Cực Tinh Quân lại tồn tại trong tòa bảo khố tinh cung này.
Mà đồng thời, người tí hon sao trời trong thân thể gã cũng bắt đầu tản ra cảm giác nóng cháy, giống như đã chịu sự cộng minh nào đó.
“Cái này... Chẳng lẽ ta mới là người thừa kế Vô Cực Tinh Cung?”
Cảm nhận được phản ứng của người tí hon sao trời trong cơ thể, Mạc Phàm không khỏi thầm vui vẻ.
Diệp Tinh Vân nhìn về phía di hài của Vô Cực Tinh Quân, làm hắn ta kích động không phải là bản thân di hài.
Mà là vài thứ bên cạnh di hài kia.
Ở bên vương tọa sao trời, có một trường cung màu bạc được đặt dựa vào.
Tuy cả thân trường cung phủ kín vết rạn, nhưng khí tức mơ hồ tản mát ra kia lại mang theo một cảm giác cường hãn.
“Đó là... binh khí thuộc về Vô Cực Tinh Quân, Tru Tinh Phá Diệt Cung!” Hơi thở của Diệp Tinh Vân trở nên dồn dập.
Trước khi hắn ta hạ giới cũng đã sớm tra xét rõ ràng nên cũng tương đổi hiểu biết về Vô Cực Tinh Quân.
Trường cung màu bạc kia chính là binh khí của Vô Cực Tinh Quân, Tru Tinh Phá Diệt Cung.
Tru Tinh Phá Diệt Cung là một chí tôn khí, thậm chí đã sắp đạt tới cấp bậc chuẩn đế binh.
Cấp bậc của thần binh được chia thành binh khí vương hầu, cổ thánh binh, chí tôn khí, chuẩn đế binh, và đế binh.
Chí tôn khí chính là binh khí được chí tôn uẩn dưỡng, có được uy năng ngập trời.
Tuy Tru Tinh Phá Diệt Cung này đã rách nát trong trận đại chiến của Vô Cực Tinh Quân, nhưng vẫn rất có giá trị.
Nhưng mà...
Điều này còn không phải chuyện khiến Diệp Tinh Vân kích động nhất.
Làm hắn ta kích động nhất chính là đằng trước di hài của Vô Cực Tinh Quân có một đoàn vật chất năm màu sặc sỡ, lập loè ánh sao, giống như thủy ngân.
Đó là căn nguyên thế giới của Tinh Thần đại lục!
Hô hấp của Diệp Tinh Vân giống như ngừng lại vào thời khắc này.
Căn nguyên thế giới là vật trân quý đến cỡ nào.
Nếu có thể lấy được rồi dung nhập vào thân thể mình, cộng thêm Tru Tinh Phá Diệt Cung và đủ loại thần thông võ học mà Vô Cực Tinh Quân lưu lại.
Diệp Tinh Vân sẽ cường đại tới mức nào?
Sợ là cả Diệp Tinh Vân cũng không thể tưởng tượng!
“Thật tốt quá, ẩn nhẫn đã lâu, rốt cuộc cũng đến phiên Diệp Tinh Vân ta xoay người, Quân Tiêu Dao, chúng ta hãy nhìn xem cuối cùng ai có thể cười được!”
Diệp Tinh Vân hít sâu một hơi, trực tiếp tiến lên, muốn lấy được căn nguyên thế giới.
Nhưng ngay vào lúc này, một kình phong sắc bén sinh mãnh lại đánh úp đến từ phía sau.
“Đã sớm biết ngươi sẽ ra tay, con kiến.” Khóe miệng Diệp Tinh Vân nhếch lên một ý cười lạnh lùng.
Hắn ta xoay người tung một chưởng, thi triển tuyệt học, va chạm với Mạc Phàm.
Ầm ầm một tiếng vang lên, Mạc Phàm trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi.
“Nếu ngươi thành thành thật thật đi theo ta, nói không chừng ta thật sự có thể ban cho ngươi thân phận người theo đuổi, mang ngươi lên Tiên Vực.”
“Kết quả ngươi lại muốn tự tìm cái chết.” Ánh mắt Diệp Tinh Vân thực lãnh khốc.
Hắn ta cũng không phải người lương thiện.
Thiên kiêu truyền nhân của những thế lực bất hủ đều hiểu rõ cái gì là cá lớn nuốt cá bé nhất.
Cũng giống như Quân Tiêu Dao, trong mắt Diệp Tinh Vân thì những tu sĩ hạ giới này chỉ như lũ kiến.
Cho dù Mạc Phàm là vai chính khí vận của Tinh Thần đại lục thì cũng thế thôi.
“Giúp ta mở ra cánh cổng của bảo khố tinh cung, tác dụng của ngươi chỉ có như thế thôi, chết đi.”