Thần Tử Hoang Cổ

Chương 225




Chương 225 

 

 Nhưng nghĩ đến thân phận và thực lực của Quân Tiêu Dao, Huyền Thiên Tông chủ lập tức nuốt những lời khuyên bảo xuống bụng. 

 Ở hạ giới có cấm địa gì có thể uy hiếp được Thần Tử của Quân gia? 

 Ngay vào lúc bên trong ám vực xuất hiện dị trạng, toàn bộ Tinh Thần đại lục đều bắt đầu xao động. 

 Thiên kiêu truyền nhân các thế lực khắp nơi sôi nổi chạy tới ám vực, hy vọng có thể lấy được cơ duyên nào đó. 

 “Gần đây liên tục xảy ra đại sự, loạn thế xuất anh hùng, ta nhất định phải có được cơ duyên lần này!” 

 Mấy con hỏa điểu lóe qua vòm trời, trên đó có các tu sĩ thuộc Viêm Thần Đạo bao gồm Triệu Liệt đang đứng. 

 Trong mắt Triệu Liệt bốc cháy lên ngọn lửa. 

 Sau lần trước nhìn thấy thực lực của Quân Tiêu Dao, trong lòng Triệu Liệt vừa sợ hãi, lại có chút không cam lòng. 

 Gã không cam lòng phải cúi đầu như vậy. 

 Thậm chí cả Thánh Nữ của Hồng Liên Giáo - Sở Hồng Y mà gã ái mộ cũng luân hãm dưới mị lực của vị Thần Tử Tiên Vực kia. 

 Thiên Tinh Thánh Tử của Vẫn Tinh Các cũng có cảm xúc không khác gì Triệu Liệt là bao. 

 Hắn ta cũng cảm thấy lần này mình sẽ có một cơ duyên trong ám vực. 

 Nếu có thể tìm được cơ duyên này, có lẽ hắn ta có thể đuổi theo bước chân của thiên kiêu Tiên Vực. 

 Hồng Liên Giáo cũng chạy tới ám vực. 

 “Không biết vị Thần Tử Quân gia kia có tới hay không?” Đôi mắt đan phượng xinh đẹp của Sở Hồng Y lưu chuyển gợn sóng, mang theo một chút chờ đợi. 

 ... 

 Ám vực ở nơi cực bắc của Tinh Thần đại lục, trong một cánh đồng hoang vu không thấy vết chân người. 

 Nơi này vốn là một mảnh tĩnh mịch. 

 Nhưng mấy ngày gần đây, mỗi thời mỗi khắc đều có tiếng xé gió vang lên, có các loại tàu bay, cổ thú phi hành..v..v… chở một đám lại một đám tu sĩ đi đến. 

 Thông Thiên Lâu, Huyết Vũ Giáo, Thiên La Cốc... 

 Các đại thế lực đỉnh cấp trên Tinh Thần đại lục đều hội tụ. 

 Cách đó không xa, có hỏa điểu vỗ cánh mà đến, có tinh thuyền lao qua hư không xuất hiện, còn có một đám người ngồi trên đài sen màu đỏ bay đến. 

 “Là người của Viêm Thần Đạo, Vẫn Tinh Các và Hồng Liên Giáo tới!” Có người hô nhỏ. 

 Có thể nói những thế lực lớn này là mạnh nhất chỉ đứng sau Huyền Thiên Tông. 

 “Triệu Liệt, Sở Hồng Y, quả nhiên các ngươi cũng tới xem náo nhiệt.” Thiên Tinh Thánh Tử lắc đầu cười nói. 

 “Ám vực dị biến, ai biết bên trong có bảo bối gì xuất thế hay không, chẳng lẽ các ngươi không động tâm sao?” Triệu Liệt nói. 

 “Nô gia không có động tâm, người ta là đặc biệt tới xem Thần Tử Quân gia có đến hay không.” Sở Hồng Y nhấp môi cười, mị thái tuyệt đẹp. 

 Triệu Liệt nghe thấy lời này thì ánh mắt càng âm trầm thêm vài phần. 

 “Được rồi, không ai biết rốt cục trong ám vực này cất giấu bao nhiêu hung hiểm, cũng phải có mạng mới lấy được cơ duyên chứ.” Thiên Tinh Thánh Tử nói. 

 Ba người đều hơi trầm mặc. 

 Bọn họ nhìn về phía ám vực một mảnh đen nhánh kia, cả ánh sáng cũng bị nuốt sống. 

 Nhưng trong loại hắc ám thâm thúy đó lại có chút hào quang, mơ hồ lập loè nằm sâu trong đó. 

 Vừa nhìn thoáng qua, cứ như cách rất xa, ở nơi sâu nhất trong ám vực. 

 Nhưng ám vực là cấm địa nổi tiếng của Tinh Thần đại lục, căn bản không có mấy ai dám tiến vào. 

 Hơn nữa chủ yếu là, hình như trong ám vực còn có tràng vực đặc thù. 

 Người có tu vi quá cao cũng khó có thể bước vào một bước. 

 Chỉ có thể để một vài tu sĩ Thông Thánh cửu giai tiến vào. 

 Nói cách khác, nhiều nhất chỉ có tu sĩ Thần Hỏa Cảnh được bước vào. 

 Trước mắt, chung quanh ám vực hội tụ số lượng lớn người chi chít. 

 Nhưng lại không có ai dám bước vào đầu tiên, đều đang chờ đợi người khác hành động. 

 Ngay vào lúc cục diện rơi vào giằng co. 

 Xa xa có tiếng sư rống vang lên, Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo liễn xa hoàng kim đến. 

 “Quả nhiên Thần Tử của Quân gia cũng tới!” 

 Tâm thần mọi người chấn động. 

 Sở Hồng Y lập tức đưa mắt ngóng nhìn. 

 Sắc mặt các thiên kiêu Thiên Tinh Thánh Tử và Triệu Liệt cũng cực kỳ ngưng trọng. 

 Có Quân Tiêu Dao ở đây, nếu thực sự có cơ duyên hiện thế thì cũng không có phần của bọn họ. 

 Thậm chí cả một ngụm canh cũng khó uống được. 

 Quân Tiêu Dao đi ra từ hoàng kim liễn xa, vẫn siêu nhiên, bạch y tuyệt thế như cũ. 

 Hắn chỉ dẫn một mình Nghệ Vũ đi theo bên cạnh, cả Tô Tử Quỳnh cũng không thể cùng đến. 

 Bởi vì trước khi tới, Quân Tiêu Dao đã biết ám vực có một tràng vực hạn chế đặc thù. 

 Cho dù là Huyền Thiên Tông chủ và đám người Đông Huyền lão tổ có tới thì cũng không tiến vào được, chỉ có thể đợi ở bên ngoài. 

 Cho nên chuyến này Quân Tiêu Dao chỉ dẫn theo Cửu Đầu Sư Tử và Nghệ Vũ. 

 Quân Tiêu Dao liếc một cái đảo qua đám người chung quanh, không phát hiện khí tức đặc thù gì. 

 “Là đã tới rồi dùng thủ đoạn đặc thù để che giấu khí tức, hay là đã tiến vào ám vực?” Quân Tiêu Dao suy nghĩ trong lòng. 

 Người mà hắn muốn tìm tất nhiên là Mạc Phàm và Diệp Tinh Vân. 

 Nhưng hiện tại cũng không nhìn thấy tung tích bọn họ. 

 Ánh mắt Quân Tiêu Dao lại rơi về hướng ám vực. 

 Đó là một lãnh thổ hắc ám, không có một tia sáng có thể tiến vào. 

 Nhưng sâu trong đó lại có một chút hào quang hiện lên. 

 Bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên không thấy rõ lắm. 

 “Thật sự có tràng vực đặc thù, càng giống sàng chọn và hạn chế nào đó.” 

 “Có thể là Vô Cực Tinh Quân kia không muốn để cường giả khác có được bảo tàng của hắn, hoặc là, ông ta đang chờ đợi để đích thân lấy lại bảo tàng của mình!” 

 Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật thâm thúy, suy nghĩ một lát rồi trực tiếp bước ra một bước. 

 Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử theo sát hai bên. 

 “Thần Tử Quân gia xuất phát rồi, hắn thật sự dám tiến vào ám vực!” 

 “Con mẹ nó, đó là ám vực, cấm địa quỷ dị nhất cả đại lục, Thần Tử Quân gia lại đi thẳng vào như vậy!” 

 Hành động của Quân Tiêu Dao khiến cho bốn phía ồ lên. 

 Rất nhiều thiên kiêu thấy thế thì có chút hổ thẹn. 

 Cả chuyện bước vào đầu tiên mà bọn họ còn không dám, thế mà Quân Tiêu Dao lại không hề cố kỵ. 

 Đây là tâm thái vô địch của cường giả. 

 Có Quân Tiêu Dao đi đầu, những thiên kiêu còn lại cũng dần dần lớn mật. 

 Đám người Thiên Tinh Thánh Tử, Triệu Liệt, Sở Hồng Y sôi nổi đi theo sau, cả đám bước vào ám vực. 

 Mà ngay sau khi đám người Quân Tiêu Dao đi vào. 

 Nơi xa mới có hai bóng dáng hiện thân, tất nhiên là Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm. 

 Trên người hai người bọn họ đều khoác một bộ áo choàng đặc thù, có thể ngăn cách tất cả nhìn trộm. 

 “Quân Tiêu Dao, ván cờ lần này là ở sân nhà của ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta?” Diệp Tinh Vân cười.