Nhạc Quần gằn giọng :
- Ngoài hai nữ nhân ra, tất cả hãy cởi dây lưng quần...
Bọn ma đầu thảy đều tái mặt, Lãnh Phong trừng mắt :
- Để làm gì chứ?
Nhạc Quần nhếch môi cười :
- Nhạc mỗ hiện chưa muốn giết chết các ngươi, nhưng lão phải biết Phích
Lịch cầu này uy lực ghê gớm, chỉ cần một quả cũng đủ khiến cho các ngươi tan xương nát thịt, nếu hai quả thì chẳng còn lấy một mảnh thịt vụn.
Lãnh Phong gằn giọng :
- Ngươi muốn gì? Mau nói ra đi!
Nhạc Quần nghịch nghịch hai quả đạn trong tay, chậm rãi nói :
- Hãy làm đúng theo lời Nhạc mỗ, nếu dám phản kháng thì chẳng còn một ai sống sót! Trước hết hãy cởi hết áo ra, sau đó tháo bỏ dây lưng và xé
rách ống quần, như vậy các ngươi sẽ phải một tay xách quần, chẳng thể
giở trò gì được nữa, đồng thời phải ném hết áo và dây lưng quần cho Nhạc mỗ...
Bọn ma đầu tức điên người, Thạch Lỗi gằn giọng :
- Lãnh sơn chủ, chúng ta hãy liều một phen, Thạch mỗ không tin hắn có thể thoát khỏi uy lực của Phích Lịch cầu nổ tung.
- Nhạc mỗ cũng rất có thể bỏ xác tại đây, nhưng một mạng đổi với bảy mạng thì vẫn còn lãi chán...
Lãnh Phong mặt mày nhăn nhúm. Lão hết sức phân vân, hiện tại bọn họ đều
nghe theo lão, làm sao lão có thể mở miệng bảo tất cả cởi bỏ áo quần
được?
Nhạc Quần lách người đến cạnh cửa, ra bộ nếu ném Phích Lịch cầu ra,
chàng sẽ vọt qua gian phòng bên kia, vậy thì có thể may mắn thoát nạn.
Nhạc Quần gằn giọng :
- Nhạc mỗ đếm đến mười, nếu các ngươi không chịu bắt đầu cởi áo, Nhạc mỗ sẽ không chờ nữa đâu... Một...
Mọi người cùng quay sang nhìn Lãnh Phong. Lãnh Phong mặt mày xám ngắt và ra chiều do dự.
- Hai!
Thủy Thiên Ngao nói :
- Sơn chủ chỉ cần nói một lời, bọn tại hạ nhất định tuân theo!
Vậy rõ ràng là nếu lão bảo cởi, mọi người nhất định sẽ cởi ngay, Nhạc
Quần không khỏi than thầm, thật không ngờ một Tiêu Diêu Quân trong giới
võ lâm mà lại tồi tệ đến vậy.
- Ba!
Độc Biển Thước nói :
- Chẳng phải tại hạ sợ chết, nhưng chết như vậy thì thật đáng tiếc, theo ý tại hạ thì...
Quách Vân Long và Túc Xích La cùng trừng mắt nhìn Độc Biển Thước, chỉ nghe Thủy Thiên Ngao nói :
- Nếu hai vị phản đối, chứng tỏ hai vị có cách hóa giải Phích Lịch cầu.
Quách Vân Long cười khẩy :
- Thủy huynh cứ cởi trước đi, nếu tại hạ mà có cách phá giải thì đâu có chờ đến giờ này...
- Bốn!
Thủy Thiên Ngao tất nhiên cũng đâu chịu cởi trước, bèn quay sang nhìn Lãnh Phong.
- Năm!
Nhạc Quần giơ cao Phích Lịch cầu :
- Nếu đến mười mà các ngươi muốn cởi thì cũng đã muộn...
- Sáu!
Lãnh Phong bỗng nghiêm mặt nói :
- Kẻ thức thời vụ là trang tuấn kiệt! Nếu bỏ mạng vì thói ngang ngạnh thì thật là dại dột. Quảng huynh hãy bắt đầu trước đi!
Độc Biển Thước Quảng Sâm là người có địa vị thấp nhất trong bọn, đành
bấm bụng làm theo lời Lãnh Phong, xong xuôi cuộn tròn áo lại ném đến
trước mặt Nhạc Quần.
Giờ đây lão ta mình trần trùi trụi, trông hết sức thảm hại.
Song đã có người mở đầu thì dễ dàng hơn, đến lượt Thạch Lỗi và Thủy Thiên Ngao, đoạn cũng cuộn lại ném đến trước mặt Nhạc Quần.
Nhạc Quần thở dài thầm nghĩ: “Kẻ không có khí tiết thì điều xấu xa nào
cũng có thể làm được. Họ nào biết liêm sỉ là gì! Thủy Thiên Ngao vốn là
nhạc phụ của mình, hiện giờ lại...”
Quách Vân Long và Túc Xích La cũng đã cởi áo xong, giờ chỉ còn lại Lãnh
Phong, lão mặt mày xám ngắt, đành cắn răng làm theo mọi người.
Nhạc Quần lấy hỏa tập ra đốt đống áo, lát sau đã cháy sạch, đoạn bật cười ha hả nói :
- Vậy là xong! Các ngươi ở đây mà chờ, sau nửa giờ mới được ra đi, nếu
trước nửa giờ mà bị Nhạc mỗ gặp phải thì cũng chẳng sống được đâu.
Nhạc Quần cười vang, quay người phóng vọt đi, qua khỏi mấy cánh cửa,
phát hiện không phải lối vào khi trước, bất giác lo lắng thầm nhủ: “Cứ
thế này thì đừng nói là nửa giờ, dù ba ngày ba đêm cũng không thoát ra
được, bọn họ tuy phải một tay xách quần, còn lại một tay vẫn có thể
phóng chưởng... Song không đi tiếp cũng chẳng được, chi bằng cứ xông
bừa, biết đâu lại ra khỏi cũng không chừng”.
Thế là chàng cứ nhắm mắt xông bừa, sau hơn nửa giờ vẫn chưa tìm được lối ra. Chàng bỗng nhận ra một điều quái lạ, dường như mọi cửa ngõ đều có
người mở ra từ trước, mà dứt khoát người ấy không phải là bọn Lãnh
Phong.
Nhạc Quần càng đi càng thêm kinh hãi, chẳng rõ ngôi lăng tẩm này rộng
đến mức nào. Thì ra ngôi lăng tẩm này trông bề ngoài chỉ rộng chừng một
mẫu, bởi đề phòng bọn trộm đạo nên đã xây theo lối ngũ hành sinh khắc,
nếu có kẻ cắp xâm nhập ắt phải bị chết đói trong ấy.
Nhạc Quần đi mãi suốt nửa ngày trời, cuối cùng vẫn chỉ quanh đi quẩn
lại, bất giác than thầm: “Đáng tiếc, sư phụ đã không dạy mình môn học
này, để khiến hôm nay phải nguy khốn tại đây, chẳng rõ bọn ma đầu kia đã thoát ra được hay chưa?”
Nghĩ đến con thơ và Thủy Linh Uyên ở nhà, lòng chàng càng thêm lo lắng,
vạn nhất bị bọn ma đầu gặp phải, chúng quyết chẳng bao giờ buông tha.
Chàng ngồi xuống ngẫm nghĩ, bỗng nghe có tiếng bước chân rất khẽ vang
lên trong gian phòng bên trái, liền nhẹ nhàng đứng lên, áp tai vào cửa
lắng nghe.
Chỉ nghe giọng một thiếu nữ nói :
- Lãnh tỷ tỷ, chúng ta đã mất liên lạc với các vị tiền bối, cả nửa ngày
trời mà vẫn cứ loanh quanh mãi, hay ta cứ ở đây chờ, nếu các vị tiền bối mà ra khỏi đây, khi phát hiện chúng ta bị lạc mất, hẳn sẽ quay lại
tìm...
Một giọng thiếu nữ khác nói :
- Đành như vậy thôi, nếu các vị tiền bối cũng như chúng ta thì...
Hai người ấy chính là Thạch Lộ Lộ và Lãnh Tình Như. Nhạc Quần chợt động
tâm thầm nhủ: “Không sai! Một khi bọn ma đầu ra khỏi đây, phát hiện hai
nàng bị lạc mất, hẳn sẽ cho người trở vào tìm kiếm, lúc ấy mình có thể
lén mà theo ra. Còn như bọn ma đầu kia cũng giống như mình, thế là
hết...”
Chỉ nghe Lãnh Tình Như nói :
- Ước gì mọi người đều chết cả trong đây để khỏi gặp lại người đời nữa...
Thạch Lộ Lộ ngẩn người :
- Sao Lãnh tỷ tỷ lại nói như vậy?
Lãnh Tình Như nghiêm túc :
- Con người ta tuy đều quen thói ích kỷ, ít khi nào nhận thức được lỗi
lầm của mình, song dẫu sao thì cũng có thể phân biệt được chính và tà.
Chẳng hạn như các vị tiền bối, hành vi của họ thật đáng ghê tởm...
Nhạc Quần thầm nhủ: “Xem ra nha đầu này cũng chưa phải đồng ý với bọn ma đầu kia!”
Thạch Lộ Lộ gật đầu :
- Tiểu muội cũng biết hành vi của gia phụ với Thủy bá bá đều trái với
đạo nghĩa võ lâm, nhưng lại không đành lòng để họ gặp bất hạnh...
Lãnh Tình Như thở dài :
- Ngu tỷ chịu ảnh hưởng của gia phụ, cũng từng dùng thủ đoạn thiếu quang minh ám toán người...
- Lãnh tỷ tỷ đã ám toán ai vậy?
- Vì Nhạc đại ca, ngu tỷ định trừ khử những chướng ngại, từng ám toán Hồ Tiểu Điệp dưới đáy sông, mặc dù Hồ Tiểu Điệp hiện đã chết, không ai
khám phá được âm mưu ấy nữa, song lương tâm ngu tỷ cũng cảm thấy ray
rứt...
Nhạc Quần thầm buông tiếng cười khẩy, quả nhiên Hồ Tiểu Điệp đã không trông lầm. Lãnh Tình Như nói tiếp :
- Một lần khác ngu tỷ lại ám toán Thủy Linh Uyên, trói nàng bỏ trong một sơn động, không cho ăn uống gì cả. Ba hôm sau quay trở lại, nàng ta vẫn còn sống và nằm ngủ mê man, cuối cùng ngu tỷ đã động lòng trắc ẩn, lại
thả nàng ra...
Thạch Lộ Lộ gật gù :
- Thủy Linh Uyên rất si tình, và Nhạc Quần cũng rất xứng đáng để tỷ tỷ yêu...
Lãnh Tình Như ngạc nhiên :
- Sao? Thạch muội cũng...
Thạch Lộ Lộ ảo não :
- Người đàn ông lý tưởng ai mà không quý mến?
Lãnh Tình Như lại nói :
- Sau đại hội Thất Trùng Thiên, ngu tỷ mới biết âm mưu của gia phụ...
- Trong số ấy, ác độc nhất phải kể là Thủy Thiên Ngao, lão ta khi xưa đã hại vợ, nay lại bán đứng con gái...
Lãnh Tình Như bỗng đanh giọng :
- Lệnh tôn Thạch Lỗi cũng chẳng tốt lành gì, nói chung là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã...
Thạch Lộ Lộ bực tức :
- Lệnh tôn lại càng xấu xa hơn, đã tàn hại đồng môn với ý đồ độc bá thiên hạ!
- Ngu tỷ cũng đâu có bảo gia phụ là người tốt, song dẫu sao cũng còn khá hơn Thủy Thiên Ngao và Thạch Lỗi...
Thạch Lộ Lộ tức giận :
- Nếu chẳng phải Lãnh lão tặc đứng trong bóng tối khống chế thì võ lâm đâu có xảy ra những cuộc thảm sát vừa qua.
Lãnh Tình Như gằn giọng :
- Tất cả thảy đều là phường gian ác, kể cả ngươi và ta, nếu ngươi là
người tốt thì lẽ ra đã phải đứng về phía Tư Mã Trường Hồng từ lâu rồi.
Thạch Lộ Lộ thét lên :
- Ngươi định làm gì thế?
Lãnh Tình Như đanh giọng :
- Kẻ xấu xa thì không bao giờ làm ra được điều tốt, ta giết quách ngươi trước rồi tự tuyệt tại đây...
Chỉ nghe “bình” một tiếng, có người ngã xuống đất. Nhạc Quần giật nảy
mình, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, kẻ ngã xuống hẳn là Thạch Lộ Lộ, bởi
thân thủ của Lãnh Tình Như cao hơn nàng ta nhiều.
Nhạc Quần vừa định phá cửa vào, bỗng nghe tiếng gầm thét inh ỏi, rồi thì một người lảo đảo chạy tới, thì ra là Liễu Bán Tiên, hiển nhiên ông đã
thọ trọng thương, nhưng nghe ông hét lớn :
- Chạy mau, sát tinh đến rồi...
Nhạc Quần hốt hoảng lao nhanh tới và nói :
- Để vãn bối cõng tiền bối cho!
“Ầm” một tiếng vang dội, những thấy vách đá sụp đổ, hai sát tinh đầu mặt đầy bụi cát lao bổ tới.
Nhạc Quần vội cõng Liễu Bán Tiên lên phóng vọt đi, vượt qua liền mấy
cánh cửa, Liễu Bán Tiên ngồi trên lưng chỉ đường, lát sau đã đến trước
một cánh cửa to.
Nhạc Quần mừng rỡ nói :
- Đây là cửa chính phải không?
Liễu Bán Tiên lắc đầu :
- Không, đây là cửa sau! Mau đi ra và đóng cửa lại, không thì hai vị sát tinh sẽ chạy ra đây.
Nhạc Quần mở cửa ra ngoài, mới hay đây là chỗ lõm sâu trên vách núi, từ
phía dưới hay trên đều không trông thấy được cánh cửa này.
Nhạc Quần lo lắng nói :
- Nếu hai vị sát tinh mà phá cửa ra được thì chúng ta chẳng còn lối thoát!
Liễu Bán Tiên mỉm cười :
- Không hề gì, nhiều cao nhân ở đây lắm, hãy xem...
Nhạc Quần liền ngoảnh lại nhìn, bất giác mừng rỡ reo lên, lao về phía Tư Mã Trường Hồng, hai sư đồ ôm chầm lấy nhau.
Mai Nghinh Xuân, Phan Liễu Đại và Bạch Phát Hằng Nga Hồ Điệp đều có mặt, chỉ thiếu Tây Bắc Phong Lâu Tử Vân.
Nhạc Quần đi đến trước mặt Hồ Điệp, não nùng nói :
- Hồ tiền bối, Tiểu Điệp đã...
Hồ Điệp nhẹ gật đầu :
- Lão thân đã biết rồi, món nợ máu ấy sẽ được đền trả cả vốn lẫn lãi, chỉ lát nữa đây thôi!
Nhạc Quần quay sang Tư Mã Trường Hồng hỏi :
- Sư phụ, Lâu tiền bối đâu rồi?
- Ông ấy với Đào Tiểu Hồng canh giữ cửa trước! Quần nhi hãy bồng Liễu
lão quỷ sang bên kia và truyền chân khí chữa thương cho lão ta, để sư
phụ ra tay bắt lấy hai sát tinh cho!
Nhạc Quần liền vâng lời bồng Liễu Bán Tiên lui ra xa ngoài mười trượng, vào trong một khe đá chữa thương cho ông.
Chừng nửa giờ sau, bỗng nghe bên ngoài có tiếng quát tháo ầm ĩ. Nhạc Quần thu tay về và nói :
- Liễu tiền bối cảm thấy thế nào?
- Được rồi, chúng ta hãy ra xem người nào chế ngự được hai sát tinh!
Hai người ra khỏi khe đá bất giác giật mình kinh hãi, chỉ thấy Tư Mã
Trường Hồng vung động Quỷ Đầu trượng, đánh cho hai sát tinh ngã lăn ra
đất.
Nhạc Quần thở dài, lòng vô cùng hổ thẹn, chỉ một sát tinh mình đã không
đối phó nổi, vậy mà sư phụ lại với một chọi hai, xem chừng còn hết sức
ung dung, qua đó đủ thấy trình độ võ công của chàng chưa bằng được nửa
phần của sư phụ.
Tư Mã Trường Hồng vung động Quỷ Đầu trượng phát ra tiếng sầm rì rầm,
kình phong ào ạt, hai sát tinh chỉ né tránh chứ không dám nhào tới nữa.
Bỗng thấy Tư Mã Trường Hồng vung trượng quét ngang, Thủy Linh Phụng nhào xuống đất lăn ra xa một trượng, lại một trượng nữa quét ra, Lục Bình
lộn nhào trên không, “bình” một tiếng rơi xuống đất.
Hai sát tinh thở hồng hộc, hai mắt đỏ ngầu chòng chọc nhìn Tư Mã Trường Hồng. Tư Mã Trường Hồng thu trượng trầm giọng nói :
- Giờ đến lượt Xuân muội và Điệp muội...
Mai Nghinh Xuân và Hồ Điệp chia nhau đi đến bên Thủy Linh Phụng và Lục
Bình, với tiếng nói dịu dàng của người mẹ hiền kêu gọi tiểu danh của họ.
Kể cũng lạ, ánh mắt hai người dần dần hòa dịu, rồi từ từ khép lại. Liễu Bán Tiên vô cùng bội phục, gật đầu lia lịa :
- Lão phu phải đổi tên thôi, cái tên Bán Tiên mỉa mai quá.
Tư Mã Trường Hồng cười :
- Tại hạ cũng là học được trong kỳ thư, chuyên tấn công thượng bàn khiến chân khí của họ không thể đưa tới từ vùng ngực trở lên, dễ tiêu hao thể lực...
Liễu Bán Tiên thành thật :
- Tư Mã huynh là một bậc tôn sư, quả chẳng phải phàm nhân, tại hạ hết
sức bội phục! Thành thật mà nói, nếu không biết được bí quyết ấy, dù đến ngàn chiêu cũng không thể làm cho họ kiệt sức được.
Tư Mã Trường Hồng khiêm tốn :
- Liễu huynh quá khen, tại hạ cũng hết sức bội phục tài xem tướng của Liễu huynh!
Liễu Bán Tiên lắc đầu :
- Chỉ là trò bịp bợm thôi...
- Liễu huynh hà tất quá khiêm tốn. Thuật tinh tướng dịch bốc của quí
môn, ngay cả gia sư cũng hết sức bội phục, sao lại là bịp bợm được! Liễu huynh hãy xem thử mọi người ở đây, vị nào có thành tựu cao nhất? Vị nào tuổi thọ ngắn nhất?
Liễu Bán Tiên khẽ thở dài :
- Lâu huynh chỉ còn thọ được một giờ nữa. Thủy Linh Phụng và Lục Bình đã sắp ra đi, Tư Mã huynh nên sớm chuẩn bị...
Tư Mã Trường Hồng thoáng biến sắc mặt :
- Không hóa giải được ư?
Liễu Bán Tiên cười đau khổ :
- Không thể nào hóa giải được, những mong là tiểu đệ đã nói trật! Nhưng Lâu huynh tuổi đã cổ lai hy, Tư Mã huynh bất tất...
Lúc này Thủy Linh Phụng và Lục Bình lương tri đã thức tỉnh bởi tiếng gọi thân thương của người mẹ hiền, hai người cùng ngồi dậy.
- Mẹ!
Thủy Linh Phụng cất tiếng gọi bi thiết, cùng Mai Nghinh Xuân ôm chầm nhau khóc sướt mướt.
Lục Bình ngơ ngác :
- Mẹ, con đang nằm mơ đấy ư?
Hồ Điệp nghẹn ngào :
- Không phải mơ đâu, con đã khôi phục bản tính rồi...
Lục Bình đau xót :
- Hài nhi tay đầy máu tanh, chết là đáng kiếp, đâu thể liên lụy đến Thủy Linh Phụng...
Hồ Điệp nghiêm giọng :
- Xét cho cùng thì chính mẹ mới là kẻ thiếu trách nhiệm giáo dưỡng, đâu
thể trách con được! Vả lại tục ngữ có câu “Buông dao đồ tể xuống là trở
thành Phật”, chỉ cần một lòng hướng thiện, quyết tâm hối cải thì cũng
đâu muộn...
Lục Bình bi thiết :
- Niềm đau khổ nhất trong đời người là sự quở trách của lương tâm, con
không thể nào tiếp tục sống dưới sự trừng phạt của lương tri, xin mẹ hãy tha thứ cho tội bất hiếu của con, con đi đây...
Nói đoạn, “bụp” một tiếng, tự đánh vỡ sọ chết tươi, Hồ Tiểu Điệp bật
khóc nức nở. Nhạc Quần lắc đầu thầm nhủ: “Đủ can đảm cải tà quy chính mà không đủ can đảm tiếp tục sống...”
Thủy Linh Phụng vùng khỏi tay Mai Nghinh Xuân, đau khổ nói :
- Mẹ, con đã đem tấm thân tàn tật kết hợp với Lục Bình vốn là để trừ hại cho võ lâm, không ngờ y đã biết hối cải và tự hủy mình. Con cũng phải
theo y xuống suối vàng...
Mai Nghinh Xuân hoảng kinh :
- Liễu đại hiệp đủ khả năng chữa lành bệnh cho con, còn Lục Bình...
Thủy Linh Phụng lui nhanh ra một trượng, kiên quyết nói :
- Lòng con đã quyết, xin mẹ đừng nghĩ gì đến con nữa. Linh Uyên muội rồi đây sẽ thay con làm tròn bổn phận. Mẹ! Các vị tiền bối, vĩnh biệt...
Vừa dứt lời đã tung mình phóng xuống vực thẳm, mọi người cùng kêu lên thảng thốt, phóng đến bờ vực thẳm nhìn xuống.
“Bụp” một tiếng, mọi người rúng động tâm can, hiển nhiên Thủy Linh Phụng đã xương tan thịt nát, tiếng khóc vang lên ầm ĩ.
Tư Mã Trường Hồng ra chiều lo lắng :
- Liễu huynh quả là thần thông, chẳng rõ Lâu huynh...
Liễu Bán Tiên nghiêm nghị :
- Hiện thời chưa sao, nhưng một giờ nữa thì không thể nào cứu được!
Phan Liễu Đại trầm giọng :
- Tuy người không thắng được trời, nhưng chúng ta đã biết nguy cơ đang đến gần, sao không tìm cách ngăn ngừa? Không chừng...
Tư Mã Trường Hồng nghiêm giọng :
- Giờ chỉ đành tận nhân lực mà nghe thiên mệnh thôi! Quần nhi hãy cùng
sư cô và Liễu đại hiệp ở đây chờ đợi, để sư phụ đi tiếp ứng cho Lâu Tử
Vân.
Liễu Bán Tiên nói :
- Phân chia như vậy rất hay, nhưng có điều chờ ở đây không phải thượng sách, ta chủ động vào trong không hơn sao?
Tư Mã Trường Hồng gật đầu :
- Cũng được! Liễu huynh hãy xuất lĩnh mọi người tiến vào từ cửa sau, khi nào tại hạ tìm gặp Lâu Tử Vân và Đào Tiểu Hồng, sẽ đi ra từ cửa trước,
vậy sẽ sớm giải quyết nhanh chóng hơn hầu sớm an táng cho đôi trẻ...
Liễu Bán Tiên nói :
- Liễu mỗ rất rành đường lối trong lăng mộ, khi gặp lại địch, Nhạc Quần hãy toàn lực ứng phó, sẽ có người trợ chiến...
Ba vị nữ cao thủ thắc mắc :
- Còn chúng tôi thì sao? Chả lẽ không cần đến chúng tôi ư?
Liễu Bán Tiên thở dài :
- Khi xưa Gia Cát Võ Hầu điều binh khiển tướng truy bắt Tào Tháo, mọi vị đại tướng đều được giao trọng nhiệm, chỉ Quan Vân Trường là không được
giao việc gì, hẳn là ba vị hiểu thâm ý của Gia Cát Võ Hầu.
Phan Liễu Đại chợt hiểu :
- Chắc Liễu đại hiệp cho là chúng tôi không nỡ giết Thạch Lỗi và Thủy
Thiên Ngao, cũng như Quan Vân Trường vì mang ơn nặng nên không nỡ giết
Tào Thào, đúng chăng?
Liễu Bán Tiên trầm ngâm :
- Ba vị đều là người nhân hậu, mặc dù khi xưa bị hại suýt chết, nhưng
vẫn sẽ không đành lòng hạ thủ sát hại thân phu. Cả đời Liễu mỗ đã xem
tướng cho biết bao người, chưa bao giờ sai trật...
Mai Nghinh Xuân rắn giọng :
- Phen này thì Liễu đại hiệp đã lầm, chúng tôi nhất quyết sẽ chính tay diệt trừ hai lão tặc ấy để trừ hại cho võ lâm!
Liễu Bán Tiên lắc đầu :
- Vì đại nghĩa diệt thân đâu phải là dễ, rồi đây lời nói của Liễu mỗ sẽ được chứng minh...
Hồ Điệp trầm giọng :
- Cho dầu Mai tỷ và Phan tỷ niệm tình phu thê không nỡ hạ thủ, còn lão thân thì sao? Lão thân đâu có dính dáng gì đến họ...
Liễu Bán Tiên mỉm cười :
- Tại hạ đã quên cho các vị biết một điều, dưới tay Lãnh Phong có một
cao thủ người Thiên Trúc tên là Túc Xích La, thật ra y chính là một
người Trung Nguyên...
Hồ Điệp kinh ngạc :
- Y là ai?
Liễu Bán Tiên ra vẻ bí ẩn :
- Hồ đương gia một đời thông minh, chả lẽ không đoán ra ư?
Hồ Điệp giật mình :
- Chả lẽ là Trích Tinh Thủ Tôn Nguyên Bá đã thất tung mười mấy năm nay ư?
Liễu Bán Tiên gật đầu :
- Đúng vậy! Theo tại hạ được biết, khi xưa y đã kết hợp với Hồ đương
gia. Chẳng bao lâu sau khi Hồ đương gia hạ sinh Hồ Tiểu Điệp thì y bỗng
dưng mất tích...
Hồ Điệp nghiến răng;
- Không sai! Lúc bấy giờ lão thân những ngỡ y đã bị người ám hại, mong tìm gặp kẻ ấy để báo thù...
- Y quả đã bị người đả thương, rồi bái một người chuyên dùng độc làm sư phụ, vài năm sau thì tới lui với Lãnh Phong...
Hồ Điệp trố mắt :
- Ai đã đả thương y?
- Chính tại hạ đây!
Hồ Điệp chưng hửng :
- Vì sao vậy?
Liễu Bán Tiên ra chiều đau khổ, mắt rớm lệ :
- Khi xưa Hồ đương gia có nghe nói đến Tái Quý Phi không?
- Liễu đại hiệp đã đi xa vấn đề rồi!
Liễu Bán Tiên nghiêm trang :
- Không xa đâu, người ấy có quan hệ rất mật thiết với tại hạ!
- Tất nhiên là lão thân biết Tái Quý Phi. Nghe đâu nữ nhân này diễm tuyệt thiên hạ, về sau đã bị gian sát...
- Y thị chính là nội nhân của tại hạ...
Hồ Điệp sững sờ :
- Ai đã gian sát tôn phu nhân vậy?
- Chính Trích Tinh Thủ Tôn Nguyên Bá!
Hồ Điệp bàng hoàng :
- Ra vậy! Thế thì mối thù này Liễu đại hiệp ắt phải báo phục!
Liễu Bán Tiên cười chua xót :
- Liễu mỗ không muốn báo thù đâu, cứ để y tự diệt thôi! Kẻ gian ác thì hậu quả ắt phải bi thảm...
Hồ Điệp chau mày :
- Theo lời Liễu đại hiệp, dường như tình cảm giữa hai vợ chồng không được...
- Không sai! Khi Liễu mỗ phát hiện y thị ngoại tình đã hết sức chán
chường, vốn định âm thầm bỏ đi, song Tôn Nguyên Ba lại tưởng Liễu mỗ ắt
sẽ trả thù, nên đã hạ thủ Liễu mỗ trước...
Hồ Điệp ngạc nhiên :
- Với thân thủ của y, e không phải là đối thủ của Liễu đại hiệp?
Liễu Bán Tiên gật đầu :
- Đúng thế! Nhưng y giở trò ám toán thì lại khác. Liễu mỗ bị y đánh
trúng một chưởng, song Liễu mỗ cũng còn đủ sức đả thương y...
Ngưng giây lát lại nói tiếp :
- Nào ngờ con người của Tôn Nguyên Bá quả là độc ác, bởi bị Liễu mỗ đánh trúng huyệt Thận môn, nên trở thành vô năng nhân, y đã thừa lúc Tái Quý Phi bất phòng, hạ sát y thị...
Hồ Điệp nghiến răng :
- Vậy thì lão thân phen này mà gặp y, quyết chẳng dung tình.
Liễu Bán Tiên cười chua chát :
- Điều đó thì Liễu mỗ không có ý kiến, những mong ba vị hãy giữ vững quyết tâm!