Nhạc Quần tuy mang một thân tuyệt kỹ, nhưng cõng trên lưng một người
chạy suốt ba ngày ba đêm cũng phải mệt nhoài, áo quần ướt đẫm mồ hôi.
Song chàng đã không trễ hạn, cả đi lẫn về đúng sáu hôm. Khi lên đến Thần Nữ Phong, chàng chợt bàng hoàng kinh hãi, nỗi đau đột ngột đã khiến đầu óc chàng như vỡ tung, người lảo đảo chực ngã.
Thủy Linh Uyên vội đỡ lấy chàng, thấp giọng nói :
- Quần ca hãy bình tĩnh, chúng ta phải tìm hiểu cho rõ sự việc rồi hãy định liệu!
Nhạc Quần mắt giăng đầy tia máu, tung mình lao tới, chỉ thấy bên cạnh
ngôi nhà lá đã có thêm năm ngôi mộ mới, và trước mộ đều có bia chữ :
- Đại hiệp Tư Mã Trường Hồng chi mộ!
- Nữ hiệp Mai Nghinh Xuân chi mộ!
- ...
Hai trẻ nằm mọp trước mộ khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Bỗng “kẹt” một tiếng, cửa nhà lá bật mở, Lãnh Phong tay chống trúc
trượng, mặt phờ phạc thất thần, lập cập bước ra, nghẹn ngào nói :
- Các con... đừng bi thương nữa... âu cũng là số mệnh...
Hai người đứng lên gạt nước mắt, nhìn về phía Lãnh Phong, bất giác sững
sờ. Chỉ sáu hôm không gặp mà Lãnh Phong đã tiều tụy già nua đi rất
nhiều, như thể vừa mới trải qua cơn bạo bệnh.
Nhạc Quần thầm nhủ: “Nếu Lãnh Phong là kẻ xấu xa thì lẽ nào thương tâm đến vậy khi các vị tiền bối chết đi?”
Trong khi ấy Thủy Linh Uyên đã cất tiếng hỏi :
- Xin hỏi tiền bối, các vị tiền bối đã quy tiên lúc nào vậy?
Lãnh Phong ảo não :
- Trưa ngày hôm qua!
Thủy Linh Uyên nhướng mày nghiêm giọng :
- Lãnh tiền bối chẳng đã bảo là trong vòng sáu hôm tuyệt đối không thể chết được ư?
ãnh Phong thoáng ngẩn người, đoạn thở dài nói :
- Đó chẳng qua là lão phu muốn an ủi các ngươi, để các ngươi cố gắng
nhanh chóng lấy được thuốc giải, thật ra lão phu chỉ là ước chừng, chứ
đâu thể chuẩn xác...
Nhạc Quần đau xót :
- Các vị tiền bối lúc lâm chung có di ngôn chăng?
Lãnh Phong nhẹ gật đầu :
- Dĩ nhiên là có...
Lão móc ra một mảnh vải trắng dính đầy máu trao cho Nhạc Quần :
- Đây là...
Lãnh Phong khích động :
- Lúc lâm chung họ đã thổ huyết dữ dội, Tư Mã sư đệ đã dùng ngón tay
chấm máu viết lại di ngôn, còn bốn vị kia đều chưa kịp lưu lại di ngôn
thì đã tắt thở...
Nhạc Quần hai tay run rẩy cầm lấy di chúc, chỉ thấy viết rằng :
- Quần nhi... Phút lâm chung... sư phụ không được gặp mặt đồ nhi... hết
sức đáng tiếc... Sau khi sư phụ chết... Lãnh sư bá... sẽ hiệp trợ đồ
nhi... tìm kẻ thù báo phục... Tư Mã Trường Hồng...
Nhạc Quần mặt mày co rúm, khóc không thành tiếng. Lãnh Phong với vẻ quan tâm nói :
- Thôi... mau vào nhà nghỉ ngơi đi... các ngươi đã cực nhọc lắm rồi...
Còn Hồ cô nương đâu? Nàng ta không đi chung với các ngươi sao?
Hai trẻ giật mình thầm nhủ: “Hồ Tiểu Điệp đâu rồi? Nếu nàng ở gần đây
theo dõi Lãnh Phong, gặp mình về hẳn phải ra mặt hợp lại nhau mà mạo
nhận đã cùng đi Thái Thạch Cơ trở về, giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả,
thật đáng lo lắng...”
Nhạc Quần bèn đáp bừa :
- Đã có việc đến nơi khác rồi!
Lãnh Phong lại nói :
- Vào nhà đi! Người chết không thể sống lại được, còn về việc phục thù, sư bá hẳn sẽ không từ nan...
Nhạc Quần nghiêm nghị :
- Vãn bối đã lấy được thuốc giải rồi đây!
Lãnh Phong bùi ngùi :
- Người đã chết, lấy được thuốc giải thì có ích gì?
- Vãn bối muốn nhìn mặt gia sư các vị tiền bối lần cuối...
Lãnh Phong giật mình, lắc mạnh đầu :
- Họ đã được an táng, chả lẽ lại đào trở lên hay sao? Nhạc Quần kiên quyết :
- Đào trở lên thì cũng được thôi. Vãn bối tin chắc rằng, các vị tiền bối cũng rất muốn gặp mặt chúng vãn bối một lần cuối...
Lãnh Phong trầm giọng :
- Trẻ người non dạ nói năng không chịu cân nhắc! Người đã chết lẽ nào
lại đào mồ bới huyệt! Đó thật là hành vi đại nghịch bất đạo...
Thủy Linh Uyên bỗng nói :
- Tiền bối bất tất trách cứ, chính là vì lòng hiếu thảo mà chúng vãn bối cần phải nhìn mặt các vị tiền bối một lần cuối.
Lãnh Phong gằn giọng :
- Thật tức chết đi thôi! Các ngươi muốn thì cứ đào, lão phu không màng đến...
Nhạc Quần kiên quyết :
- Uyên muội, dù thế nào chăng nữa, chúng ta cũng phải gặp mặt các vị tiền bối một lần cuối cùng!
Đoạn cầm lấy chiếc thuổng cạnh đó, lập tức động thủ đào phần mộ của Tư Mã Trường Hồng!
Thủy Linh Uyên dẫu sao cũng là một người con gái tâm địa thiện lương,
mặc dù không quên lời dặn của Liễu Bán Tiên, song đào bới phần mộ, cho
người chết uống thuốc giải thì quả là một điều hoang đường.
Huống hồ lại có Lãnh Phong rầu rĩ đứng cạnh, ra chiều áy náy nói :
- Nhạc Quần, lão phu thấy...
Nhạc Quần đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn năm ngôi mộ, đoạn lại nhìn sang
Lãnh Phong, thầm nhủ: “Dụng ý của Liễu Bán Tiên thật ra như thế nào? Có
thể là ác ý chăng? Nếu đúng thế, ác ý của ông ta như thế nào?”
Lãnh Phong thấy Nhạc Quần ngưng đào, ra chiều vui mừng nói :
- Quần nhi, thôi đừng đào nữa! Hành vi này thật là đại nghịch bất đạo...
Nhạc Quần lạnh lùng nhìn lão, ánh mắt sáng ngời cơ hồ xuyên thấu tâm can Lãnh Phong, trầm giọng nói :
- Lãnh sư bá, trước khi ra đi sư bá đã bảo trong vòng bảy hôm quyết
không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nay các vị tiền bối đã quy tiên chỉ trong vòng năm hôm, đành rằng có thể tiên liệu không chính xác, song...
Bỗng đanh mặt nói tiếp :
- Tiền bối đã mai táng vội vã như vậy là với dụng ý gì? Chả lẽ chờ thêm
một hai hôm cho chúng vãn bối gặp mặt lần cuối cùng cũng không được sao?
Câu hỏi hết sức thấu tình đạt lý, thật không thể nào phản bác được. Cho
dầu là mùa hè nóng nực, thi thể mau hư thối, song trong một hai hôm cũng chẳng đến nỗi nào, huống hồ lúc này đang là cuối thu, lại trên vùng núi cao, khí hậu rất lạnh cả ngày lẫn đêm.
Lãnh Phong thoáng giật mình, đoạn xót xa nói :
- Điều ấy lẽ nào lão phu lại không biết, ngặt vì thi thể không ngừng
chảy máu, rất là gớm ghiếc, nên lão phu sau khi đắn đo suy nghĩ, bắt
buộc đã phải mai táng sớm...
Thủy Linh Uyên bỗng xen lời :
- Người đã chết thì máu sẽ đông đặc, làm sao mà chảy ra được?
Lãnh Phong nghiêm giọng :
- Các ngươi không biết loại nhện ấy độc đến mức độ nào, một khi không
kiềm giữ được, chất độc sẽ lan ra khắp cơ thể, làm cho nội phủ hóa thành nước máu, từ thất khiếu trào ra. Sau khi lục phủ ngũ tạng tan chảy hết
thì đến thân thể, hiện có lẽ đã trở thành một bãi nước máu rồi...
Nhạc Quần và Thủy Linh Uyên lòng ngập căm hờn, quyết tâm một ngày nào đó sẽ gậy ông đập lưng ông mà trả thù cho các vị tiền bối.
Nhạc Quần không thể nào quên được những lời nói của Hồ Tiểu Điệp cùng với thái độ lấp lửng của Liễu Bán Tiên.
Lãnh Phong phải đau buồn là lẽ tất nhiên, nhưng đến độ phải chống gậy thì là phi lý đối với một cao thủ tuyệt thế.
Vả lại, ông ta đã mấy mươi năm không gặp sư phụ và sư cô, vì lẽ gì trong thời gian ấy không hề có sự liên lạc?
Nhạc Quần chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ, lập tức lại cầm lấy thuổng, quay sang Lãnh Phong nói :
- Sư bá mấy hôm nay cũng đã quá cực nhọc rồi, xin hãy vào nhà nghỉ ngơi! Vãn bối lòng đã quyết, phải quật lên xem mới có thể yên tâm được. Nếu
thân xác của gia sư quả đã hóa thành nước máu thì không cần phải đào mộ
của các vị tiền bối khác nữa...
Vừa dứt lời đã động thủ đào thật nhanh, thoáng chốc đã đào thành một cái hố to. Lãnh Phong mặt thoáng co giật, đoạn khẽ buông tiếng thở dài nói :
- Thôi thì mặc các người, lão phu phải vào trong nghỉ ngơi một lát...
Lãnh Phong quả đi vào trong nhà và khép cửa lại.
Thủy Linh Uyên cũng cầm lấy một chiếc thuổng và nói :
- Tiểu muội phụ đào với Quần ca...
Nhạc Quần lắc đầu :
- Không cần đâu, Uyên muội hãy lo canh chừng thì hơn!
Thủy Linh Uyên liền hiểu ý, bèn ngưng thần chú ý xung quanh.
“Bộp bộp” hai tiếng, chiếc thuổng chạm vào quan tài, vang lên tiếng động khá to.
Nhạc Quần càng đào nhanh hơn, cỗ quan tài đã ló ra một phần, ra là loại
quan tài mỏng rẻ tiền nhất, xung quanh có trát một lớp đất màu vàng thay cho sơn dầu.
Nhạc Quần và Thủy Linh Uyên cùng trao đổi nhau qua ánh mắt. Ngay khi ấy, Nhạc Quần phát hiện trong cánh rừng trúc phía sau Thủy Linh Uyên có một bóng người thấp thoáng rồi biến mất.
Nhạc Quần buông tiếng cười khẩy, quát lớn :
- Ai đó?
Trong rừng im lặng. Lát sau, chỉ thấy Lãnh Phong từ trong nhà đi ra nói :
- Ai đã đến đây vậy?
Thủy Linh Uyên đáp :
- Vừa rồi trong rừng trúc dường như có một bóng người thoáng cái đã mất dạng...
Lãnh Phong nhướng mày :
- Có lẽ là hoa mắt đó thôi!
Đoạn chống gậy đi đến sau lưng Nhạc Quần, ngậm ngùi nói :
- Lão phu nghe tiếng động vào quan tài, không dằn được ra đây xem thử...
Nhạc Quần cười khẩy thầm tự nhủ: “Lão khỏi phải vờ vĩnh nữa, đã dùng
loại quan tài thậm tệ thế này để mai táng các vị tiền bối, đủ thấy vẻ
đau buồn của lão chỉ là giả tạo cả thôi!”
Nhạc Quần lại tiếp tục đào, nguyên cỗ quan tài đã lộ ra hết, đoạn lạnh lùng nói :
- Gia sư và các vị tiền bối đây cả đời hành hiệp, không ngờ khi qua đời lại thê thảm thế này...
Chàng bỏ thuổng xuống, hai tay vịn vào nắp áo quan, vừa định mở ra, thốt nhiên Lãnh Phong quát lớn :
- Muốn chết!
Cây trúc trong tay vung lên, giáng mạnh vào đầu Nhạc Quần.
Lúc này vẻ bệnh hoạn của Lãnh Phong đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt
hung tợn, hiển nhiên bóng người khi nãy trong rừng trúc chính là lão ta, vốn định giở trò ám toán, nhưng bị Nhạc Quần phát hiện nên đành hiện
thân ra động thủ.
Nhạc Quần kinh hãi, biết sức mạnh của cây gậy trúc không dưới ngàn cân,
vội chống tay lên nắp áo quan, phóng qua bên kia tránh khỏi, lẹ làng rút Quỷ Đầu trượng xuống.
Song Lãnh Phong đã động sát cơ, vung gậy quét ngược ra sau, đâm vào bụng Thủy Linh Uyên, thủ đoạn thật là ác hiểm.
Thủy Linh Uyên đã cầm sẵn thanh nhuyễn kiếm trong tay, song không dám
thẳng thừng nghênh đón gậy trúc, bởi biết cây gậy trúc của Lãnh Phong
không phải là loại bình phàm, qua kình phong đủ biết thuộc loại thiết
trúc đặc ruột.
Loại thiết trúc này mọc trên đỉnh Thiên Sơn, mười năm mới mọc ra được
một đốt, mỗi đốt chỉ dài chừng nửa tấc, mà cây gây trúc này lại dài
những năm thước, ước chừng phải trải qua hàng trăm năm mới có được.
Thủy Linh Uyên vội lách tránh, nào ngờ Lãnh Phong đã hạ quyết tâm giết
chết bằng được Thủy Linh Uyên, bởi biết Thủy Linh Uyên mà táng mạng,
Nhạc Quần nhất định sẽ thí mạng chiến đấu chứ không bao giờ bỏ chạy, vậy thì lão có thể hạ sát chàng mà diệt trừ hậu họa.
Nhạc Quần thét vang, nhanh như chớp lao tới, dùng toàn lực vung Quỷ Đầu
trượng lên gạt “keng” một tiếng vang dội, hai người cùng lùi sau một
bước.
Thủy Linh Uyên thừa thế lộn người lăn ra xa ngoài một trượng.
Lãnh Phong không ngờ Nhạc Quần lại có công lực dường ấy, lão cất giọng thâm trầm nói :
- Tiểu tử, Liễu Bán Tiên đã nói những gì với ngươi?
Nhạc Quần giờ đã hiểu ra thâm ý của Liễu Bán Tiên, bất luận sống chết
cũng phải cho các vị tiền bối uống thuốc giải vào, rõ ràng đã đoán ra
được âm mưu của Lãnh Phong, bảo Nhạc Quần bất chấp mọi sự khai quật phần mộ là để có thể phanh phui âm mưu của Lãnh Phong.
Giờ thì chàng đã rõ Lãnh Phong chính là đồng bọn của hai lão già nọ,
nhưng không biết trong quan tài có thi thể của các vị tiền bối hay
không, bèn trầm giọng quát :
- Uyên muội, hãy mở nắp quan tài ra xem...
Lãnh Phong quát lớn, vừa định ngăn cản, song Nhạc Quần đã đứng án trước mặt, toàn lực vung ra một trượng.
“Keng” một tiếng vang rền, hai người lại cùng lùi sau một bước, bất phân thắng bại. Nhạc Quần nghiến răng :
- Lão tặc, nửa tháng trước đây gia sư từng bảo là trên Thất Trùng Thiên
giăng đầy nguy cơ, lúc bấy giờ Nhạc mỗ cũng chưa tin hẳn, bởi con gái
của lão đã đồng hành với Nhạc mỗ, và biểu hiện không phải là kẻ xấu xa.
Giờ thì xem ra hai cha con lão đã đồng lõa với nhau làm điều gian ác...
Lãnh Phong gằn giọng :
- Liễu Bán Tiên đã nói những gì với ngươi hả?
- Ông ấy chỉ dặn phải cho các vị tiền bối uống thuốc dù sống hay chết...
Lãnh Phong tức tối :
- Hãy cho lão tặc kia, thì ra y đã bán đứng lão phu...
Chỉ nghe “kẹt” một tiếng, Thủy Linh Uyên đã giở nắp áo quan lên, nàng
hét lên kinh hoàng, bưng mặt vội vàng lùi sau ba bước, thảng thốt kêu
lên :
- Trời... ra là...
Lãnh Phong tung ra ba chiêu hung hãn, Nhạc Quần toàn lực nghênh tiếp, lần này chàng đã bị đẩy lùi một bước, trầm giọng nói :
- Uyên muội, ai trong quan tài vậy?
Thủy Linh Uyên khích động :
- Hồ Tiểu Điệp... thất khiếu lưu huyết... thê thảm quá... Nhạc Quần nghiến răng :
- Lão tặc, chính lão đã giết nàng?
Lãnh Phong cười nham hiểm :
- Còn phải hỏi? Những gì các ngươi đã nói với nhau hôm trước, lão phu
đều nghe hết cả. Sau khi các ngươi đi khỏi, Hồ Tiểu Điệp trở lên định
ngầm theo dõi lão phu, hừ! Lão phu đành phải cho y thị về chầu Diêm chúa trước...
Nhạc Quần trầm giọng :
- Uyên muội hãy đào ngôi mộ khác xem thử, có lẽ các vị tiền bối không có trong ấy...
Lãnh Phong lặng thinh giở hết toàn lực tấn công tới tấp, Nhạc Quần thiên tư tuy cao, song hỏa hầu còn kém, chưa đầy năm mươi chiêu đã bị bức lùi lia lịa, sắp đến gần huyệt mộ.
Lúc này Thủy Linh Uyên đã đào hết lớp đất ngôi mộ thứ nhì lên, đó là
ngôi mộ của Mai Nghinh Xuân, nhác thấy Nhạc Quần kém thế, vội bỏ thuổng
xuống, cầm kiếm lao tới.
Nhạc Quần hét lớn :
- Mau đào đi, ở đây không cần đến Uyển muội đâu?
Thủy Linh Uyên lo lắng :
- Tiểu muội đâu thể để một mình Quần ca gánh chịu...
Nhạc Quần nghiêm giọng :
- Không sao đâu! Lão ta tuy võ công cao hơn ngu huynh một bậc, nhưng trong vòng trăm chiêu nữa không thành vấn đề, hãy mau...
Thủy Linh Uyên đành phải vâng lời tiếp tục đào.
Lãnh Phong giành được thượng phong, mỗi lúc càng thêm dồn ép. Nhạc Quần
giở hết tuyệt chiêu, cố gắng lắm mới giữ được thế quân bình.
Tám mươi chiêu nữa lại qua đi, Thủy Linh Uyên mở nắp quan tài ra xem, đoạn lớn tiếng nói :
- Quan tài trống không...
Nhạc Quần trầm giọng :
- Lão tặc, hẳn những quan tài khác cũng là trống không, lão đã giấu các vị tiền bối đâu rồi?
Lãnh Phong cười khẩy :
- Đã ném xuống sông cho cá ăn rồi!
Nhạc Quần quét ra ba chiêu với uy lực kinh hồn. Chàng bắt đầu đổi sang
thế công. Tin chắc một kẻ có thân phận như Lãnh Phong không bao giờ dám
đồng quy ư tận với mình, nên chàng quyết định dùng đấu pháp thí mạng,
chỉ công chứ không thủ.
Lẽ tất nhiên đời nào Lãnh Phong lại đi thí mạng với chàng, thế là lão ta không sao giành được thượng phong nữa.
Nhạc Quần nghiến răng nói :
- Vườn cây quả độc phải của lão chăng?
- Phải!
- Vì sao lại hãm hại cả đồng môn của mình?
- Tất nhiên là bọn chúng có lý do để chết!
- Phải chăng vì khi xưa hai vị sư cô đã yêu thương sư phụ mà xa lánh lão?
- Hắc hắc... có lẽ vậy! Nói chung, khi xưa lão phu đã thất vọng trong
tình trường, nên quyết không thể để cho hiệp danh của họ cao hơn lão
phu. Bởi thế lão phu đã khổ công mười mấy năm âm thầm trồng nên vườn cây đó, chưa bao giờ lãng quên việc báo thù.
Nhạc Quần đanh giọng :
- Việc khi xưa trách được gia sư sao? Lão hãy thử hỏi lại lương tâm mình xem, gia sư suốt đời không lập gia đình, còn lão lại đã có vợ con, qua
đó đủ thấy khi xưa nhị vị sư cô đã không thể thương yêu lão được, quả
rất là sáng suốt.
Lãnh Phong căm tức :
- Lão phu chẳng những hận sư phụ ngươi, mà lại càng hận lão quỷ thiên vị kia hơn nữa...
- Lão muốn nói sư tổ ư?
- Không sai! Võ công ta với Phích Lích thần trượng là lợi hại hơn cả,
vậy mà không truyền cho đại đệ tử, lại đi truyền cho sư phụ ngươi, điều
ấy lão phu suốt đời không bao giờ quên...
Nhạc Quần bĩu môi khinh bỉ :
- Có lẽ sư tổ đã nhận thấy lão là kẻ vô tích sự nên mới xem thường lão. Tuệ nhãn của sư tổ quả là đáng bội phục!
Lãnh Phong bỗng gằn giọng hỏi :
- Tiểu tử, ngươi đã giấu Thủy Linh Phụng ở đâu?
Nhạc Quần kinh ngạc, thầm nhủ: “Thì ra lão ta cũng không biết tông tích
của Thủy Linh Phụng, vậy là nàng chưa lọt vào tay bọn chúng!”
Bèn trầm giọng nói :
- Lẽ tất nhiên là giấu ở nơi kín đáo, còn lão mặt rỗ kia là ai?
Lãnh Phong cười nhạt :
- Nếu ngươi có thể không chết, một ngày nào đó hẳn sẽ rõ...
Bỗng nghe Thủy Linh Uyên hét lớn :
- Quần ca hãy coi chừng!
Chỉ thấy hai bóng người từ sau lưng lao tới, ra là Thủy Thiên Ngao và
Thạch Lỗi. Nhạc Quần quét nhanh ra ba trượng, nhảy lùi ra xa một trượng, gằn giọng nói :
- Thủy Thiên Ngao, nếu ông còn có chút nhân tính thì hãy báo thù lão mặt rỗ, lão ta đã dùng con gái ông làm vật thí nghiệm, toan tạo ra một sát
tinh làm hại võ lâm...
Thủy Thiên Ngao quát lớn, lao bổ tới, còn Thạch Lỗi thì lao về phía Thủy Linh Uyên. Nhạc Quần kinh hãi, Thủy Linh Uyên đã sắp lâm bồn, tuyệt đối không được dùng sức quá độ, vội thét lớn :
- Thạch Lỗi, lão không biết xấu hổ ư?
Thạch Lỗi không thèm đếm xỉa đến chàng, vung cần câu vun vút, lập tức chấn lùi Thủy Linh Uyên vài bước.
Nhạc Quần tấn công như điên cuồng, định thoát thân ra tiếp cứu Linh
Uyên, song một mình Lãnh Phong đã khó ứng phó, giờ thêm Thủy Thiên Ngao, lại càng vất vả hơn.
Nhạc Quần vô cùng nóng ruột, trán đẫm mồ hôi, quát lớn :
- Uyên muội, hãy thoát thân mau...
Thạch Lỗi cười gằn :
- Nếu lão phu mà để cho y thị thoát được thì rõ là nực cười hết sức, các ngươi chịu chết đi thôi!
Đột nhiên, Thủy Linh Uyên thét lên đau đớn, uể oải buông rũ thanh kiếm xuống, tay trái ôm bụng rên rỉ.
Đó rõ ràng là hiện tượng bị động thai, nhưng Thạch Lỗi vẫn vung tay, lưỡi câu nhắm bụng Thủy Linh Uyên bay tới.
Nhạc Quần kinh hoàng quát vang :
- Dừng tay ngay!
Tiếng quát như sấm rền, đinh tai nhức óc, ba lão ma đầu lập tức dừng tay lại. Song lúc bấy giờ Thủy Linh Uyên đã nằm lăn lộn trên mặt đất, không ngớt rên rỉ. Nhạc Quần ứa nước mắt, nghiến răng nói :
- Lãnh Phong, Nhạc mỗ xin giao mạng cho lão, chỉ mong lão hãy buông tha cho Thủy Linh Uyên, để nàng sinh con...
Thạch Lỗi trầm giọng :
- Lãnh sơn chủ, chúng ta không thể để lại họa căn...
Lãnh Phong cười khẩy, quay sang Thủy Thiên Ngao hỏi :
- Ý của Thủy huynh thế nào?
Thủy Thiên Ngao thoáng giật mình, đưa mắt nhìn Thủy Linh Uyên, sắc mặt biến đổi liên hồi.
Tục ngữ có câu “Hùm dữ không ăn thịt con!” Thủy Thiên Ngao lòng tuy độc
ác, song chính mắt nhìn thấy con gái mình đang quằn quại trong cơn đau
dữ dội, cũng không khỏi động lòng trắc ẩn. Thế nhưng, lão hiểu rất rõ,
nếu nói ra ắt số phận của lão sẽ khốn nạn, đành bấm bụng nói :
- Tại hạ nhận thấy ý kiến của Thạch huynh rất đúng, chúng ta không nên để lại họa căn...
Nhạc Quần nghe con tim như vỡ vụn, nhận thấy hạng người như Thủy Thiên Ngao còn tồi tệ hơn cả loại cầm thú.
Chỉ nghe Lãnh Phong nói :
- Thủy huynh đã nói vậy thì xin Thủy huynh xử lý cho.
Thủy Thiên Ngao biến sắc mặt. Bảo lão chính tay hạ sát đứa con gái đang
quằn quại trong cơn đau, dẫu thế nào cũng không đành lòng hạ độc thủ.