Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 41: Sương mù dày đặc




Nhưng mà nhìn thấy Lăng Mạc Thiên nói chân thành như vậy, Hoa Thiên Vũ quyết định cho hắn một cơ hội, dù sao cũng bằng hữu trao đổi lợi ích, hơn nữa  mình và hắn vẫn còn những điều kiện chưa thực hiện xong, hôm nay cũng không nên vì một cây nhân sâm mà trở mặt. Trải qua một hồi suy nghĩ tính toán, Hoa Thiên Vũ quyết định để Lăng Mạc Thiên cùng vào trong sương mù tìm kiếm nhân sâm, nhân tiện xem có thể tìm thấy  Bạch Thu Nguyên rồi đưa hắn trở về được hay không.

Nhưng mà không ngờ, khi vừa tiến vào trong sương mù, Hoa Thiên Vũ phát hiện có gì đó không đúng,vội vàng ngăn cản Lý Tinh Hành, nhìn sang Lý Tinh Hành và Lăng Mạc Thiên, thấy hai người họ mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng, Hoa Thiên Vũ thật sự không biết nên giải thích với bọn họ như thế nào.

Không ngờ lại là trận pháp dịch chuyển! Sao nó lại có thể xuất hiện ở thế giới này? Hoa Thiên Vũ không sao hiểu được, trận pháp dịch chuyển ở thế giới kia được chính phủ tạo ra. Cô là một thần trộm, trận pháp này có thể đưa một người từ chỗ này đến chỗ khác chỉ trong nháy mắt. ( sao mà thấy n cứ kì diệu vậy:D) dien_dan_le_quy_don_

Không ít nhà có đồ vật quý hiếm, lo lắng bị trộm ghé thăm, sẽ bố trí những loại trận pháp này. Nếu như có tên trộm nào không xui xẻo tiến vào trong trận pháp, ngay lập tức sẽ bị truyền tống* đến một nơi khác, hoặc là trực tiếp truyền tống kẻ đó đến trại giam của cảnh sát.

*có thể hiểu là bị đưa đi đến đâu đó

Nhưng nhìn kĩ, Hoa Thiên Vũ không dám khẳng định đây có phải trận pháp dịch chuyển đó không, dù sao trước mắt đều chằng chịt trận pháp, một cái nối tiếp một cái. Hơn nữa so với thời đại của mình, thì trận pháp này còn thô sơ nhiều lắm, nếu như không có thiết bị điện tử khống chế, khi xông vào trong trận pháp, chỉ cần đi nhầm một bước sẽ bị truyền tống đến một nơi không rõ.

Hoa Thiên Vũ chỉ vừa mới vào nhưng có thể rõ ràng, trong phạm vi bị sương mù bao phủ có vài đỉnh núi, nếu thật sự trong sương mù có bố trí tất cả trận pháp dịch chuyển mà cứ như vậy đi vào thì có thể sẽ bị truyền tống đến một nơi mà ta không biết rõ, thậm chí có thể bị truyền tống ra khỏi núi Hoa Mị Tiên cũng không chừng.

Thấy Hoa Thiên Vũ rơi vào trầm tư, Lý Tinh Hành nhìn theo ánh mắt của Hoa Thiên Vũ, sau đó sắc mặt thay đổi ngay lập tức, bật thốt lên “Tứ Tượng bát quái na di trận!”

Lúc này đến lượt Hoa Thiên Vũ ngạc nhiên, Lăng Mạc Thiên nghe Lý Tinh Hành nói vậy, nhìn xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhìn vào phạm vi có thể thấy được trong sương mù, kinh ngạc nói, “Tại sao có thể như vậy? Sao lại có người bố trí  nhiều na di trận ở nơi này như vậy? nếu bước vào đây, có trời mới biết được là sẽ bị truyền tống đến nơi nào.”

Trong lòng Lý Tinh Hành vẫn còn sợ hãi, gật đầu nói, “Đúng là như vậy, nếu như không phải Hoa Thiên Vũ vừa ngăn ta lại, nói không chừng ta đã bị truyền tống ra ngoài, xem ra, có lẽ đã xảy ra chuyện với Bạch Thu Nguyên rồi, bị truyền tống tới một nơi mà chúng ta không dự đoán được. Khó trách ta tốn sức như thế, thì ra nơi này bị người ta bố trí như vậy,.”

Hoa Thiên Vũ cũng hiểu được, thì ra đây không phải là trận pháp di chuyển đó, mà ở thế giới này gọi là Tứ Tượng bát quái na di trận, nhưng mà tác dụng cũng không khác mấy so với suy nghĩ của cô, như vậy con đường phía trước quả thật không dễ đi rồi. Theo bản năng Hoa Thiên vũ quay đầu nhìn phía sau, sợ hãi phát hiện, sau lưng vốn không có sương mù mà bây giờ lại xuất hiện nhiều như vậy, hơn nữa sau lưng lại hiện đầy Tứ Tượng bát quái na di trận.

Được Hoa Thiên Vũ nhắc nhở, Lý Tinh Hành quay đầu nhìn lại, phút chốc sắc mặt càng thêm nặng nề, cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó bấm ngón tay tính toán một chút, “Thì ra đây chính là Đại Tứ Tượng bát quái trận tự nhiên. Xem ra hôm nay chúng ta gặp phải phiền toái rồi.”

Đại trận tự nhiên? Hoa Thiên Vũ nghe được từ này, da đầu có chút tê rần. Ý của vị này là, trận pháp trước mắt này không phải do người tạo ra, mà là do tự nhiên tạo thành, mạnh hơn nhiều so với con người tạo ra? D"ie"nd"an"l"e"q"uy"do"n

Khi một cái gì đó được hình thành tự nhiên, sẽ không có quy luật nào cả, đơn giản là chỉ tùy theo cảm giác mà thôi. Đặc biệt là, loại trận này không cần người đụng tới mà sẽ tự khởi động. Nhất là đại trận bây giờ bị một lớp sương mù bao phủ, có tầm nhìn cực thấp. Đại trận này chỉ sợ là trong trận có trận, sương mù chính là cái để che dấu đại trận, tự động phát ra, nếu như vậy thì không phải chỉ là phiền toái mà là cực kì phiền toái, liên quan đến tính mạng chính là phiền toái lớn. Lý Tinh Hành vẫn còn bình tĩnh được như thế, Hoa Thiên Vũ không tin là hắn không nhìn ra được gì.

Mà ở một bên, Lăng Mạc Thiên cũng đã nhìn ra được, khi chưa tiến vào trong sương mù thì không cảm thấy gì, nhưng khi vừa tiến vào thì mới biết, khó khăn như thế nào.

Giống như Hoa Thiên Vũ đã nghĩ, Lý Tinh Hành đã nhìn ra được trận pháp này không đơn giản như vẻ bề ngoài, sau một lúc suy nghĩ, đại trận trước mắt này không chỉ có thế mà chính là trong trận có trận, lại còn là nhiều trận pháp tinh vi hợp thành một đại trận chưa bao giờ thấy.

Hiện tại không có cách nào đi qua con đường này, cơ bản là không nằm trong phạm vi hiểu biết của mình, với lại, khi muốn dự đoán những chuyện sau này thì lại giật mình phát hiện ra rằng năng lực của mình giống như mất đi hiệu lực, không có cách nào sử dụng được ở trong sương mù.

Chỉ có thể sử dụng bí pháp của gia tộc, chẳng khác như đang xem bói bình thường. Sử dụng quá trình thôi diễn ( ta không hiểu lắm từ này, có ai giúp ta với) nhưng tỉ lệ sai lầm là rất lớn, cho dù có thiên phú, Lý Tinh Hành cũng không có cách nào đảm bảo những điều mình tính ra có thật là như vậy không.

Vì vậy khi ba người tiến vào sương mù liền trở thành kẻ ngốc, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Lúc này, ai cũng hiểu rõ, có thể ở bước tiếp theo không biết mình sẽ bị truyền tống đến nơi nào.

“Lý Tinh Hành, không phải ngươi là người có thiên phú sao?” Hoa Thiên Vũ cũng không có cách gì khác, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Lý Tinh Hành, tiểu thiên tài có khả năng biết trước tương lai. “Nên đi như thế nào? Ngươi mau nói một chút đi.”

Nhìn Hoa Thiên Vũ và Lăng Mạc Thiên mang theo ánh mắt tha thiết nhìn mình, lần đầu tiên Lý Tinh Hành cảm thấy bất lực, tuân theo nguyên tắc chưa bao giờ nói dối, Lý Tinh Hành nhắm mắt nói “Hiện tại, trận pháp trước mắt chúng ta, ngoại trừ bên ngoài là Đại Tứ Tượng bát quái trận, còn có thiên địa Thất Sát trận và Thập Nhị Đô Thiên môn trận. Ba đại trận này đã hoàn hảo hợp lại với nhau.”

“Ở dưới chân chúng ta hiện giờ là vô số tiểu Tứ Tượng bát quái trận, thêm vào đó, từ chỗ chúng ta đứng thêm một chút nữa chính là bước vào Thiên Môn trận, cho dù chúng ta không bước vào trong na di trận thì cũng sẽ bước vào trong Thiên Môn trận, bây giờ các ngươi thấy mỗi cành cây ngọn cỏ, một ít đất ít đá, tất cả đều là trận pháp. Không phải chúng tự nhiên sinh trưởng ở đây, một khi bước vào trong Thiên Môn trận sẽ bị mê hoặc, cho dù có mạnh mẽ phá trận, cũng sẽ tiếp tục bước vào trận tiếp theo, không cách nào thoát ra.”

“Mà hiện tại chúng ta thấy sương mù ở chỗ này, chính là do Thiên Địa Thất Sát trận tỏa ra, Thiên Địa Thấy Sát trận, vốn là trận pháp để bao vây địch, có 7749  loại biến hóa, trước mắt chính là một loại chưa từng nghe nói qua, bởi vì nó có thể tạo ra sương mù, khi chúng ta càng đi vào sâu thì tầm nhìn sẽ thu hẹp lại, đến cuối cùng ngươi chỉ có thể nhìn thấy dưới chân mình. Hiện tại, nó kết hợp với  hai trận pháp mà ta nói lúc trước, chúng ta chưa chắc đã có cơ hội để tìm kiếm nhân sâm, còn nữa, cũng chưa chắc đã có thể an toàn trở ra, ta cũng không thể cho các ngươi một câu trả lời khẳng định được, chỉ có thể đi một bước tính một bước.”

Hoa Thiên Vũ trợn tròn mắt, Lăng Mạc Thiên cũng trợn tròn mắt, mặc kệ là người có thân phận như thế nào, gặp phải tình huống như thế này, cũng sẽ sững sờ. Hiện tại cho dù có dính líu lấy ai, oán giận bất luận kẻ nào đều không thể nữa, đã vô cùng rõ ràng. Đó chính là, bây giờ còn không thể tiếp tục đi nữa @dien"dan"lequydon_dd"lqd.

Mới đầu Hoa Thiên Vũ còn hốt hoảng nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng là một kẻ trộm, cộng thêm việc đã sống hai đời, nàng đã trải qua rất nhiều tình huống tồi tệ nhưng mỗi lần đều hóa nguy thành an.

Chỉ là mình chưa gặp qua tình huống nào như vậy trong quá khứ, Hoa Thiên Vũ tỉnh táo lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động, muốn thoát thân chỉ có thể trông cậy vào chính mình, không thể trông cậy  vào cái gì khác.

Hoa Thiên Vũ suy nghĩ một lát hỏi Lý Tinh Hành “Vậy chúng ta có thể dùng khinh công bay lên không trung thoát khỏi lớp sương mù này chứ, chỉ cần chúng ta không bất cẩn thì có phải sẽ không chạm đến những trận pháp này phải không?”

Lý Tinh Hành nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng ngay lập tức nhíu mày, từ trong áo móc ra một tảng đá không rõ tính chất, ném về phía có thể nhìn rõ bầu trời, kết quả không nghĩ tới chuyện đã xảy ra.

Đại khái chính là tảng đá bay lên đến độ cao của ba người, bầu trời đột nhiên xuất hiện tiếng nổ thật lớn, sau đó có một tia chớp to bằng ngón tay cái của người bình thường đánh trúng tảng đá kia, tảng đá trực tiếp biến thành bụi ngay trên không, tiêu tán trong sương mù.

Ba người không hẹn mà cùng há hốc miệng, ba người chỉ biết trố mắt đứng nhìn, cả khinh công cũng không thể dùng, rõ ràng là muốn khiến người ta rơi vào tình huống không có biện pháp, chỉ có thể mặc cho trận pháp đùa nghịch.

Lý Tinh Hành lại móc ra một tảng đá ném vào sương mù trước mặt để thăm dò, lần này thì không có tia chớp giáng xuống nhưng thật lâu sau cũng không nghe thấy tiếng tảng đá rơi xuống đất. Ba người ngơ ngác nhìn nhau, đây là tình huống gì, đại trận này chính là không để cho người ta sống, bất kể là phương hướng nào cũng đều có cạm bẫy.

Nhưng cứ đứng yên một chỗ cũng không phải là cách. Cứ đứng như vậy, không có biện pháp thì không nói, sợ rằng ba người sẽ chết đói ở đây.

Hoa Thiên Vũ không muốn mình chết ở một địa phương quỷ quái như này, nàng nói với Lý Tinh Hành và Lăng Mạc Thiên: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, chúng ta phải đi ra ngoài, như vậy, ta đi trước, các ngươi nhìn theo ta, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cũng không cần sốt ruột, lại càng không nên vì ta xảy ra chuyện mà chạy tới cứu ta.”