Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 29: Không có việc gì tìm việc




Thấy Hoa Thiên Vũ không nói lời nào, Lăng Mạc Thiên cũng không tức giận, ngược lại cười cười nói: “Bản vương đã nhìn thấy, Liễu tiểu thư thật đúng là một người khéo léo, nhưng đêm nay, bản vương cũng nhìn ra, hộ vệ phủ đệ của bản vương tựa hồ cũng không bền chắc giống như trong tưởng tượng của bản vương. Bản vương có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Liễu tiểu thư có thể đáp ứng!”

Hoa Thiên Vũ cảm giác mình đầu óc có chút ngây dại rồi, chính mình xông vào phủ đệ của hắn, hắn bắt được mình, không có trừng phạt mình, hời hợt nói mấy câu, rồi sau đó hỏi vấn đề mà mình cũng không trả lời, ngược lại trở lại cầu mình đồng ý việc của hắn, cái này là sao đây?? Hoa Thiên Vũ cảm thấy người nam nhân trước mắt này hình như không bình thường!

“Liễu tiểu thư không nói lời nào, như vậy bản vương coi là ngươi đáp ứng!” Lăng Mạc Thiên tự nhiên làm chủ nói: “Kế tiếp trong một tháng, Liễu tiểu thư có thể đến phủ đệ của bản vương bất cứ lúc nào, mặc kệ ngươi lấy phương pháp gì, không cần thông báo mà đi vào được trong phủ của bản vương, liền tính Liễu tiểu thư thắng, mỗi lần thắng bản vương sẽ đưa lên hoàng kim ngàn lượng làm tạ lễ, Liễu tiểu thư nghĩ như thế nào?”

Trả thù lao để mình xông vào phủ đệ của hắn? Chỉ cần có thể tiến vào liền có tiền cầm? Đây là thu mua mình? Hay là hắn có mưu đồ khác? Hoa Thiên Vũ nghĩ không ra, nhưng cũng không muốn đáp ứng, không chút do dự cự tuyệt nói: “Không rảnh, ngươi cho ta rất nhàn rỗi sao? Hơn nữa, ngươi xem bổn tiểu thư là cái loại người thiếu tiền xài sao?”

Lăng Mạc Thiên nghe được lời cự tuyệt của Hoa Thiên Vũ, hắn một chút tức giận cũng không có, ngược lại cười xin lỗi nói: “Là bản vương nói sai rồi, thỉnh Liễu tiểu thư xuất đầu lộ diện giúp đỡ bản vương, bản vương làm sao có thể sử dụng những thứ vàng bạc dung tục này đến làm bẩn mắt của Liễu tiểu thư được. Không bằng như này, Liễu tiểu thư nói ra điều kiện của mình, chỉ cần bản vương có thể làm được, bản vương sẽ suy xét, Liễu tiểu thư xem có được không?”

Hoa Thiên Vũ nghe lời này có chút rung động trong lòng, thật đúng là hắn dự định muốn mình trở thành người thử nghiệm việc nghiêm phòng phủ đệ của hắn, lại còn tùy tiện nói điều kiện của mình, nhìn hắn thành khẩn như vậy, tựa hồ cũng không phải là giả bộ!

Hoa Thiên Vũ có chút nghi ngờ, thử dò xét hỏi: “Vậy ý của ngươi là chuyện ngày hôm nay cứ như vậy là xong, hiện tại ngươi có thể thả ta đi, sau đó chỉ cần ta muốn, dùng phương thức nào tiến vào vương phủ, mặc kệ ta tiến tới làm chuyện gì, các ngươi đều không làm gì ta, ngược lại còn đáp ứng điều kiện của ta?”

Nhìn thấy Lăng Mạc Thiên mỉm cười gật đầu, Hoa Thiên Vũ cảm thấy tam quan (tức Thế Giới quan, Nhân Sinh quan, Giá Trị quan) của mình bị hủy rồi! Đối với Lăng Mạc Thiên này chính mình có chút nhìn không thấu, người này đến cùng là ngốc hay là đầu óc bị khiếm khuyết?

Bất quá nếu đã có thể đi, Hoa Thiên Vũ cũng không muốn tiếp tục ở nơi đầm rồng hang hổ này ngây ngô nữa. Thấy Lăng Mạc Thiên gật đầu, không chút lựa chọn mở cửa đi ra ngoài, Lăng Mạc Thiên ở sau lưng Hoa Thiên Vũ cười nói: “Liễu tiểu thư, ngươi còn chưa có đáp ứng bản vương đâu, làm sao cứ đi như vậy? Tiểu thư đây là đáp ứng hay là không đáp ứng?”

Hoa Thiên Vũ nghe vậy bước chân ngừng lại, nói ra một đáp án lập lờ: “Chỉ cần ngươi thật sự thả ta đi, ta sẽ xem xét!” Nói xong bước nhanh ra ngoài, không có chút quan tâm nào tới Tiểu Tứ đang kinh ngạc đứng ngoài cửa.

Tiểu Tứ nghi ngờ bước vào phòng, nhìn thấy Lăng Mạc Thiên mỉm cười đưa mắt nhìn Hoa Thiên Vũ rời đi, chỉ vào bóng lưng của Hoa Thiên Vũ nói: “Đại ca, ngươi thật sự để cho nữ nhân này đi như vậy sao? Vậy chúng ta bắt nàng lại để làm gì?”

“Ngươi cảm thấy đại ca ngươi có làm việc gì mà không nắm chắc không?” Lăng Mạc Thiên nhìn Hoa Thiên Vũ dần dần biến mất ở trong màn mưa nói: “Nữ nhân này không đơn giản, nhưng lại không có ác ý giống như trong tưởng tượng của chúng ta, nàng chỉ vì hận thù của riêng nàng mà muốn cho bản vương một chút phiền toái. Như vậy, không bằng để cho nàng hảo hảo kiểm nghiệm một chút thủ vệ trong phủ đệ của bản vương có thật sự phòng thủ kiên cố hay không. Ngươi xem chuyện tối nay một chút, chỉ là một trận mưa lớn, cư nhiên bị người lẻn vào đến nóc phòng nghe lén ta và ngươi nói chuyện, nếu là gian tế địch quốc mà có thủ đoạn này, nghe lén chúng ta thương lượng đại kế quân binh, ngươi nói việc này sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng tới cỡ nào?”

Lăng Tứ điện hạ nghe vậy không khỏi có chút thẹn thùng sờ sờ đầu, nói: “Ai có thể nghĩ tới mưa lớn như vậy nàng cũng muốn tiến đến nghe lén, hơn nữa thân thủ này, đặc biệt là một thân khinh công kia, nói thật, nếu như không phải là bởi vì trời mưa, đại ca ngươi cũng chưa chắc có thể bắt được nàng!”

“Chính vì thế nên ta mới thả nàng!” Lăng Mạc Thiên không có tức giận chút nào khi Tiểu Tứ nói bản thân hắn không bằng Hoa Thiên Vũ, nói: “Ta và ngươi đều là người làm đại sự, mặc kệ là người một nhà hay là kẻ địch, có khả năng biến thành người của mình liền làm, có thể tận lực lôi kéo liền lôi kéo, không thể lôi kéo, nghĩ biện pháp để hắn thay chúng ta làm việc, điểm này, ngươi phải nhớ kỹ, một người không thể thành sự được!” Tiểu tứ nghe vậy lập tức khiêm tốn thụ giáo lời nói của Lăng Mạc Thiên.

Hoa Thiên Vũ sau khi thoát khỏi vương phủ, còn không thể tin rằng Lăng Mạc Thiên cứ thả nàng đi như vậy, chính nàng còn nghĩ sẽ có một phen long tranh hổ đấu, hơn nữa thông qua việc khi nãy cùng Lăng Mạc Thiên và Lăng Tứ đánh nhau, nàng cũng có thể cảm giác được, sợ rằng đêm nay sẽ bị táng thân (chết) ở trong vương phủ này.

Nhưng mà quanh co đến cuối, Lăng Mạc Thiên kia không biết nhầm lẫn cái gì, cứ như vậy thả nàng đi, còn cầu xin nàng giúp hắn kiểm nghiệm phòng vệ của vương phủ, đây quả thực tựa như chuyện cười, không nghĩ tới chính mình lại đụng phải chuyện như vậy.

Bất quá đến cùng có nên giúp Lăng Mạc Thiên làm chuyện xui xẻo này hay không, kỳ thật trong nội tâm Hoa Thiên Vũ có chút rối rắm! Bất kể nói thế nào, Lăng Mạc Thiên này cũng không xấu, điểm này nàng khẳng định, dù sao lời hắn nói chắc như đinh đóng cột, nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần hắn đáp ứng thì sẽ làm được, mặc dù cuối cùng nàng chưa đưa cho hắn đáp án chính xác, có cần phải giúp hắn thật hay không, Hoa Thiên Vũ không quyết định được.

Trước đó Lăng Mạc Thiên đã nhìn ra ý đồ lẻn vào vương phủ của nàng, điều này làm cho nàng có chút không thoải mái, hơn nữa hắn cũng đoán được mình chính là người đại náo tướng phủ, chính vì vậy trong nội tâm Hoa Thiên Vũ đối với Lăng Mạc Thiên có cảm giác kiêng kỵ, một người có thể thấy rõ ràng ý đồ của mình, người như vậy cực kỳ nguy hiểm. Là người của hai thế giới, Hoa Thiên Vũ còn chưa bao giờ gặp phải người như vậy, đặc biệt là người này rõ ràng đối với nàng không một chút tức giận, điều này làm cho Hoa Thiên Vũ không biết được đến tột cùng Lăng Mạc Thiên muốn làm gì! Cho nên Hoa Thiên Vũ rất rối rắm.

Cuối cùng Hoa Thiên Vũ nghĩ, chỉ cần Lăng Mạc Thiên thật sự buông tha nàng, bản thân nàng có tâm tình liền đi vương phủ náo loạn, dù sao đối với nàng mà nói cũng không tổn thất gì, thuận tiện đem vương phủ như trụ sở huấn luyện giúp mình tăng thực lực! Chuyện tốt vậy cớ sao không làm!

Liên tiếp mấy ngày sau, chuyện điều tra nghe ngóng của mình đối với vương phủ cùng tướng phủ đều không có một chút động tĩnh gì. Hoa Thiên Vũ có cảm giác muốn phát điên, Tô Lâm cấp cho nàng tin tức là vương phủ cùng tướng phủ tựa hồ đối với người lẻn vào trước đó không có bất kỳ truy cứu nào, tựa hồ chuyện như vậy chưa từng phát sinh, ngoại trừ việc Liễu Nghiêm phụng chỉ đi tuần bên ngoài kinh thành, thì không có bất kỳ dị động nào xuất hiện.

Đối với tình huống như vậy, lần đầu Hoa Thiên Vũ có cảm giác do dự, lần đầu tiên bị người khác cầu xin tiến vào trong phủ của mình ăn trộm, hơn nữa còn là vương phủ, thật sự là không để cho thần trộm như nàng có cảm giác thỏa mãn.

Cuối cùng Hoa Thiên Vũ vẫn quyết định đáp ứng lời thỉnh cầu của Lăng Mạc Thiên. Dù sao không quản đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nếu đêm đó Lăng Mạc Thiên đã đáp ứng buông tha chính mình, nàng cũng thừa nhận tình nghĩa của hắn, tình nghĩa này, mặc kệ Lăng Mạc Thiên nghĩ thế nào đi nữa thì chính mình vẫn cần phải trả, hơn nữa Lăng Mạc Thiên cũng không hạn chế số lần tiến vào vương phủ, ngoại trừ thời gian hạn định là một tháng, như vậy trong vòng một tháng này, chính mình liền tùy tiện vào vương phủ thử nghiệm thôi, chẳng có tổn thất gì!

Vì vậy vương phủ của Lăng Mạc Thiên bắt đầu náo nhiệt lên, Hoa Thiên Vũ bắt đầu liên tiếp tiếp cận vào đại viện của vương phủ!

Cũng không nhất thiết là lẻn vào vương phủ vào buổi tối, chính là giữa ban ngày, Hoa Thiên Vũ cũng tìm ra chỗ trống, tiến vào vương phủ.

Không thể không nói, thần trộm chính là thần trộm, một thần trộm thiên phú dị bẩm càng làm cho người ta khó lòng phòng bị, cho dù trong vương phủ người người đều cảnh giác, cũng không có cách nào dễ dàng phát hiện được.

Lần đầu, Hoa Thiên Vũ ẩn thân từ bên ngoài tiến vào vương phủ, nếu như Hoa Thiên Vũ nhất thời không quên che giấu mùi son phấn trên thân thể, Lăng Tứ làm cách nào cũng không phát hiện ra Hoa Thiên Vũ đã lẻn vào trong phủ, nhưng mà cuối cùng Hoa Thiên Vũ vẫn lẻn vào được. Lần đầu tiên, Hoa Thiên Vũ toàn thắng, nhưng không nói ra điều kiện của mình.

Lần thứ hai, Lăng Mạc Thiên tự mình trấn giữ, lúc này Hoa Thiên Vũ đợi chừng bảy ngày sau mới tiến vào vương phủ. Lần này Hoa Thiên Vũ chọn vào một đêm mưa to, sai lầm giống lần trước, người trong vương phủ tự nhiên không có ai dám tái phạm lần thứ hai. Nhưng mà lần này Hoa Thiên Vũ trực tiếp đánh ngất một thị vệ mượn áo hắn ẩn giấu bản thân, một đường thông suốt tiến thẳng đến thư phòng của Lăng Mạc Thiên, cho đến khi Lăng Mạc Thiên tự mình phát giác được người thị về trước mặt này có chút không đúng, mới phát hiện là nàng. Lần thứ hai, Hoa Thiên Vũ lại toàn thắng, nhưng Hoa Thiên Vũ vẫn như cũ không nói điều kiện.

Lần thứ ba, lần thứ tư, kế tiếp trong vương phủ cơ hồ người người cảm thấy bất an, nhưng cũng không hoảng hốt, ai cũng biết nữ tặc này thực lực cao cường, nhưng cũng không có ác ý, chỉ là mỗi lần nàng đều thành công lẻn vào vương phủ, bên trong vương phủ, đám thị vệ tự xưng “lão tử đệ nhất thiên hạ” đều có cảm giác bị đả bại thật sâu!

Một đám đại lão gia, ngay cả nữ nhân cũng không bằng, lời này mà truyền ra ngoài, miễn bàn có bao nhiêu mất thể diện, nàng làm bọn hắn mất mặt hết lần này tới lần khác, vương gia mặc dù không trách phạt bọn họ quá mức, nhưng mà chỉ một lần đầu tiên là tốt. Vài lần sau, vương gia đem điều tra tất cả những thị vệ ngày đó không phát giác được Hoa Thiên Vũ tiến vào trong vương phủ, điều này làm cho mọi người nhất thời sợ hãi đến run rẩy.

Đám huynh đệ kia xem như bị đuổi ra khỏi vương phủ rồi, những người này bị đuổi ra vương phủ mặc dù không sợ không có chỗ đi, nhưng mà đãi ngộ cùng lên chức sau này sẽ không dễ dàng như ở trong vương phủ. Tất cả mọi người lập tức cảnh giác chặt chẽ, sợ mình giống những người xui xẻo kia.

Nhưng mà tất cả mọi người không nghĩ tới, Hoa Thiên Vũ sau mười lần liên tục tiến vào vương phủ mà giống như không có áp lực, cũng liền mất đi động lực, hơn nửa tháng kỳ cũng không đến, Hoa Thiên Vũ cũng không thông báo cho Lăng Mạc Thiên, Lăng Mạc Thiên cũng không có chú ý chuyện này, chuyện khôi hài này của Lăng Mạc Thiên cùng Hoa Thiên Vũ cứ như vậy không thông cáo mà chấm dứt!

Chỉ khổ cho thị vệ của vương phủ, liên tục nơm nớp lo sợ thủ vệ. Bất quá điều này cũng khiến cho thị vệ vương phủ trong một đoạn thời gian rất dài sau này đạt đến cảnh giới không chê vào đâu được.