“Có chỗ sai, nhưng cũng có chỗ đúng!” Hoa Thiên Vũ cười đến gian trá, khiến cho trái tim nhỏ của Tô Lâm bị hù dọa mà thình thịch nhảy lên cảm thấy không có nửa điểm an toàn, lại nhìn từ trên xuống dưới Hoa Thiên Vũ lần nữa, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
“Mây nơi quan lại quyền quý ở kỳ thật cũng không phải là thoạt nhìn ngăn nắp như vậy! Ở trong sinh hoạt, bọn hắn cũng phải ăn uống ngủ nghỉ! Chỉ là đám bọn họ hơi khác, ví dụ như nhà của bọn họ giàu sang hơn chúng ta nhiều lắm, cho nên nơi này mới đại biểu cho sự tài phú, không cần ta nói, ngươi cũng rõ ràng!”
“Mà những người này, có nhiều người đều ra sức vơ vét của cải, mặc kệ chức quan lớn hay nhỏ, không có người không tham, mà số tiền tài của của bọn họ, thà vứt ở trong nhà cho nát mục cũng không bỏ ra để tiếp tế dân chúng, nếu đã như vậy, không bằng để tiền tài mục nát ở trong phủ của bọn họ, chúng ta vẫn nên lấy đi tiếp tế cho chúng ta!”
“Ưu thế lớn nhất của Cái Bang chúng ta đó chính là nhiều người, nhiều người thì tin tức có thể truyền đi truyền lại linh hoạt, hơn nữa còn có thể tin cậy, mặc kệ tin tức gì, chỉ cần có lòng, thì chúng ta một ngày cũng có thể làm cho toàn bộ dân chúng Tiên đô biết chúng ta muốn tung tin tức!”
“Mà những quan lại quyền quý kia muốn tung tin tức ra cửa, đều pahir truyền bá tin tức ra ngoài cho người nghe, ngươi nói hắn chỉ dùng những người mình có thể tin cậy, hay là dùng những người như chúng ta?”
“Đương nhiên là dùng người của hắn rồi!” Tô Lâm bật thốt lên: “Bọn họ làm sao yên tâm dùng chúng ta truyền tin tức giùm hắn chứ?”
“Thúi lắm!” Hoa Thiên Vũ mở miệng mắng to: “Ngươi ngốc rồi hay là được heo nuôi lớn vậy! Làm sao mà đạo lý đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra chứ? Thiệt thòi cho ngươi còn từ trong phủ tướng quân đi qua, chẳng lẽ ngươi không hề thấy hay nghe nói qua những chuyện kia sao?”
“Càng là nhà giàu có trong đại trạch, chuyện xấu che giấu càng nhiều, có thể sa chân vào bấy nhiêu tội ác liền có bấy nhiêu chuyện xấu, có thể gọi là tầng tầng lớp lớp!” Sau khi Hoa Thiên Vũ đánh mắng xong, lại bắt đầu hướng dẫn từng bước, nói: “Chỉ tính với nhà ngươi mà nói, phủ tướng quân có nhiều phu nhân tướng quân lớn nhỏ như vậy, ngươi cảm thấy các nàng nếu làm ít việc xấu, thì sẽ dùng người bên cạnh mình sao?”
“Giống như đạo lý trên, không phải là tất cả mọi chuyện mà những nhà quan lại quyền quý đều là tự thân làm! Bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần phải thay đổi thích hợp hơn, dễ dàng hơn, cho nên mới cần người làm theo những gì mà bọn họ phân phó, mà lúc này, làm Cái Bang Hương chủ Đông thành ngươi, chính là lựa chọn tốt nhất!”
“Không thể nào chứ!” Tô Lâm trợn mắt há hốc mồm đưa tay chỉ mình, không dám tin hỏi: “Như thế nào có thể là ta được chứ? Làm sao mà ta lại có thể được bọn họ chọn trúng? Mà coi như ta có là Hương chủ, nhưng cũng chỉ là một tên ăn mày mà thôi, có thể làm cho bọn họ cái gì chứ, cho dù là truyền đi tin tức, cũng chính là người chạy việc thôi, có thể kiếm được tiền gì đâu?”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng!” Hoa Thiên Vũ lộ ra tư thái trẻ con dễ dạy, cười ha hả nói: “Cũng bởi vì về sau ngươi chính là Hương chủ Cái Bang Đông thành, mấy người đó nhận được tin tức này tự nhiên sẽ tự mình tới cửa tìm ngươi, hay là nói, hiện tại đã có người đang ở trên đường tới cửa tìm ngươi, ngươi có tin hay không?”
Tô Lâm vẫn là bộ dáng không tin, lắc đầu nói: “Điều này sao có thể, chuyện như vậy ở trong bang những người tranh tài này làm sao có thể nhìn không ra, thế nào mà bọn họ lại không đi tranh thủ vị trí này, mà mặc kệ cho ta ngồi lên vị trí này?”
“Bởi vì ngươi là người tân Đà chủ mới vừa được tuyển lên bổ nhiệm!” Hoa Thiên Vũ lộ ra tư thái đương nhiên, nói: “Quan mới nhậm chức ba tầng, ngươi là người được chính miệng Trần Thanh Dương cân nhắc, cho dù lý lịch ngươi không đủ, nhưng một khi kim khẩu (miệng) hắn đã mở, thì ai dám làm tân Đà chủ không thoải mái? Còn về sau này ngươi có làm ổn định được vị trí này hay không, vậy thì phải xem biểu hiện kế tiếp của ngươi rồi!”
Lời Hoa Thiên Vũ nói khiến cho Tô Lâm trầm ngâm, một hồi lâu mới nhíu lại lông mày hỏi: “Hoa Thiên Vũ, làm sao mà ta lại cảm giác ngươi thoại lý hữu thoại thế, làm sao mà ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng từng ở trong nhà quyền quý? Ngươi giúp ta như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?”
“Kỳ thật, hiện tại ta cũng nên nói cho ngươi biết, tên thật của ta, thật ra tên thật của ta không phải là Hoa Thiên Vũ, mà là Liễu Nhược Liên, và thừa tướng Liễu Nghiêm Tính chính là cha của ta!” Hoa Thiên Vũ đã sớm nghĩ ra đáp án trả lời vấn đề này của Tô Lâm, nói thẳng: “Ta nghĩ chỉ cần ngươi ở trong Tiên đô hơn ba tháng, thì sẽ biết cái tên này của ta có ý nghĩa như thế nào đi!”
Tô Lâm hít một hơi khí lạnh, trừng to mắt không dám tin nhìn xem Hoa Thiên Vũ, trong lòng hắn còn có chút không dám tin, cho rằng Hoa Thiên Vũ đang gạt hắn, nhưng khi liên tưởng đến lời đồn ở trong tướng phủ về Liễu Nhược Liên, lại nhìn đến chân Hoa Thiên Vũ bị què, cộng thêm những biểu hiện lúc trước của nàng, cả buổi mới bán tín bán nghi nói ra: “Không trách được, làm sao mà ngươi lại thê thảm đến nông nỗi như vậy! Hôm nay, không đúng, mấy ngày nữa không phải là đại hôn ngươi với Nhị hoàng tử Lăng Mạc Thiên sao? Tại sao ngươi lại còn ở nơi này?”