Cho nên mặc kệ Hoa Thiên Vũ gây ra chuyện gì, những việc này đều cần để tâm nhiều hơn vào ngày sau. Cuộc tỉ thí ở trước mắt này, rõ ràng là sau này tên Vương Đại Cẩu kia tuyệt đối không thể xuất hiện ở trước mặt Hoa Thiên Vũ và Tô Lâm, ba người không tự chủ được mà quyết định ra chủ ý này.
Chỉ là tất cả mọi người không nghĩ tới, kỳ thật người khởi xướng là Hoa Thiên Vũ vốn sẽ không suy nghĩ phức tạp như bọn họ, nàng chỉ là đang luyện tay một chút thôi.
Là thiên tài còn trẻ của gia tộc cổ võ, trên thân nàng còn có thiên phú dị bẩm, vì vậy cho dù là xuyên không đến địa phương này, thì Hoa Thiên Vũ vẫn còn những thiên phú dị năng này! Nàng không biết những người xuyên không có mất đi những thiên phú này hay không, nhưng điều này cũng coi như là ông trời cho nàng một chút an ủi đáng giá đi.
Nhưng những dị năng này kỳ thật cũng không cao minh gì cho lắm, chỉ là năm giác quan nhạy hơn so với người bình thường, gồm thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác, có năm giác quan nhạy cảm này, mặc cho Vương Đại Cẩu có công kích trước Hoa Thiên Vũ, thì Hoa Thiên Vũ đều có thể biết trước, hơn nữa còn rất nhanh có phản ứng.
Vì vậy ở trong mắt Hoa Thiên Vũ, Vương Đại Cẩu đang công kích mình quả thực giống như Đại Ngốc, tốc độ động tác công kích giống như tốc độ bánh răng bị ma sát, chậm hơn gấp trăm lần bình thường, đợi hắn đến công kích trước mặt mình, quả thực là rất giống với trẻ con tập tễnh học đi từng bước, hoàn toàn không đề phòng nàng, vì vậy mà Vương Đại Cẩu cứ gặp bi kịch như vậy! Hoa Thiên Vũ không chút khách khí gõ lần thứ mười lăm lên cùng một chỗ ở trên đính đầu hắn!
Đỉnh đầu của con người vốn là một vị trí yếu ớt, liên tục bị đánh mười lăm lần, cho dù Vương Đại Cẩu là người luyện võ thì cũng có chút không chịu nổi, đây là kết quả mà Hoa Thiên Vũ còn hạ thủ lưu tình, nếu như hắn gặp được một người có lòng dạ ác hiểm ra tay độc ác kia, chỉ một lần cũng có thể khiến cho Vương Đại Cẩu quỳ rạp trên mặt đất, làm cho hắn vĩnh viễn không thể đứng lên được!
Nhưng liên tục đánh lên đỉnh đầu của Vương Đại Cẩu mười lăm cái, hành động ở hiện trường này đã đánh mạnh mẽ vào trong mắt của mấy tên ăn mày, không thể nghi ngờ là vô cùng có lực rung động! Tất cả mọi người đều không dám khinh thị với thủ hạ nữ què của Tô Lâm lần nữa!
Vương Đại Cẩu chán nản rời sân, chuyện tiếp tự nhiên là tất cả đều vui vẻ tham dự buổi lễ nhậm chức của tân Đà chủ .
Tân Đà chủ của Đại Nghĩa Phân Đà đương nhiên là không thể nghi ngờ vốn là người ăn xin chiến thắng vào hôm nay Trần Thanh Dương, đối với kết quả như vậy, đám Đại Ngốc có chút thất vọng, nhưng cũng không thể không phục, dù sao thân phận địa vị của người ta vẫn còn đó, thử hỏi một người còn muốn bưu hãn hơn Vương Đại Cẩu kia ở đây, là người thông minh thì trên mặt cũng sẽ không rối rắm với vấn đề này.
Tô Lâm cũng thoáng có chút thất vọng, nhưng sau khi tân Đà chủ phân công thủ hạ, thì hắn lại phấn chấn, bởi vì địa vị của Tô Lâm được Trần Thanh Dương thay đổi một chút.
Tô Lâm trở thành Hương chủ ở phía Đông trong Cái Bang Đại Nghĩa Phân Đà ở Tiên Đô! Nghe Trần Thanh Dương ra bổ nhiệm như vậy, xung quanh hiện trường đều ồ lên một trận, nhưng rất nhanh không có người nào dám đưa ra nghi vấn với sự bổ nhiệm này, dù sao hôm nay biểu hiện của Tô Lâm không tệ, lại thêm một nữ nhân có thực lực bưu hãn như thế xuất hiện ở bên cạnh hắn, cho dù trong lòng mọi người có chỗ không phục, thấy trên mặt tân Đà chủ mới nhậm chức này đang mang ba tầng lửa, nếu ai dám đổ nước tưới lửa, như vậy thì ai cũng đều biết về sau tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Hơn nữa kỳ thực địa bàn Đông Thành ở trong Tiên Đô đều thuộc loại kém, là nơi hoàng thành (nơi vua cai trị) và các quan lại quyền quý, bình thường đệ tử Cái Bang rất ít dám ăn xin ở nơi đó, binh mã Cửu Thành và những quan sai thống lĩnh nha môn nhất định không cho phép, những người hạ đẳng trong Cái Bang có khả năng xông tới trước mặt quý nhân!
Cho nên sau khi cân nhắc thua thiệt, mọi người cũng đều mắt nhắm mắt mở với sự bổ nhiệm này, nhất trí thông qua, đều gật đầu rối rít như bị kim châm từ trên trời rơi xuống đầu, vây quanh Tô Lâm hư tình giả ý chúc mừng.
Cho đến khi rốt cuộc mọi người chúc mừng đám Tô Lâm trở về chỗ đứng, mà Tô Lâm vẫn còn như đang mơ, cũng may cuối cùng hắn cũng phục hồi lại tinh thần, chờ sau khi suy nghĩ rõ ràng thì lại biết được đây là thủ đoạn mà Trần Thanh Dương muốn lôi kéo mình, cho hắn một cọng gân gà mà hắn cứ nghĩ là một quả táo ngọt, Tô Lâm trở về với hiện thực.
Dù sao Tô Lâm không phải là người ngu, là con vợ kế của phủ Đại tướng quân, hắn cũng đã từng ở tại khu Đông Thành, nên đương nhiên là biết rõ nơi đó người ta phải làm sao để tồn tại, người của Cái bang ở nơi đó vốn chính là một chút mỡ cũng đều không vớt được, mặc dù thân phận địa vị nước lên thì thuyền lên, nhưng kỳ thật nếu so sánh với lúc trước, ngoại trừ đổi một địa phương làm lão đại, thì cũng không có nhiều thay đổi.
Nhưng ở trong mắt Hoa Thiên Vũ lại không phải là như vậy, chờ lúc quay lại nơi ở thấy bộ dạng sa sút tinh thần của Tô Lâm, Hoa Thiên Vũ cũng biết Tô Lâm chỉ hiểu biết phía bề mặt của sự bổ nhiệm này, vì vậy nàng cảm thấy cần thiết phải dạy cho Tô Lâm một khoá tốt nhất, dù sao vào lúc này, Tô Lâm là một bước đạp lớn đặc biệt của nàng, có thể gọi là nói gì nghe nấy!
Quả nhiên, lúc Hoa Thiên Vũ chủ động tìm một mình Tô Lâm nói chuyện, thì câu đầu tiên Tô Lâm nói với Hoa Thiên Vũ chính là: “Hoa Thiên Vũ, trước mắt ta nên làm cái gì bây giờ? Tân Đà chủ có phải là nhìn ta không vừa mắt hay không, mà ném ta vào một địa phương quỷ quái như thế, ngươi nói xem ở nơi đó ta có thể phát triển như thế nào được? Sau này ta nên làm cái gì bây giờ chứ!”
Hoa Thiên Vũ càm thấy may mắn là tự mình đến tìm Tô Lâm không trễ, nếu không phải là hắn nói với nàng những lời này, thì có thể khẳng định là nếu kế tiếp hắn nghĩ không ra, thì sẽ đi tìm Hương chủ Trần Thanh Dương, rồi tiếp tục làm tiểu đầu mục của hắn!
Hoa Thiên Vũ buồn cười nhìn Tô Lâm, hỏi ngược lại: “Theo ý huynh, làm Hương chủ Đông Thành, là không đáng giá một đồng sao? Hoặc là ngươi có từng nghĩ qua, vì sao tân Đà chủ lại không để cho người khác làm Hương chủ, lại hết lần này tới lần khác bổ nhiệm cho ngươi làm cái này?”
Tô Lâm nghe vậy rối rắm lắc lắc đầu, cho dù xuất thân hắn cao quý, nhưng ở đây trong một thời gian dài, hơn nữa còn ở dưới tầng chót của xã hội hỗn loạn này, thì rất khó có tầm nhìn xa, ngay từ đầu Hoa Thiên Vũ đã chuẩn bị lời nói cảnh tỉnh hắn thì lại lập tức nuốt về, lúc này, Hoa Thiên Vũ cảm thấy cần phải thay đổi sách lược, nói rõ đạo lý cho hắn, muốn cho Tô Lâm hiểu một mặt khác triệt để trong chuyện này, tránh về sau càng đi nhiều đường càng quanh co, mà phát sinh càng nhiều điều mà Tô Lâm không hiểu, làm phiền đến nàng!
“Tô Lâm, kỳ thật ngươi từ trong phủ Đại tướng quân phủ đi ra, ngươi cảm thấy Đông Thành kia, có thể làm việc gì dễ kiếm tiền?” Hiện tại Hoa Thiên Vũ bắt đầu hóa thân thành sói bà bà, hướng dẫn từng bước cho con dê nhỏ Tô Lâm.
Chỉ là Tô Lâm vẫn không hiểu nhìn Hoa Thiên Vũ nói: “Muốn ở Đông Thành kiếm tiền? Không thể nào đâu, mặc dù những cửa tiệm kia đều có vô số quan hệ với các cửa quan lại quyền quý, nếu bây giờ chúng ta muốn nhúng tay vào, vậy quả thực không phải là giành ăn từ trong miệng cọp sao?”
Hoa Thiên Vũ coi như đã bị Tô Lâm đánh bại, giận hắn không biết tranh nói: “Ngươi làm tên ăn mày thế nào, ta hỏi cách kiếm tiền chứ không phải là kêu ngươi đi buôn bán chính đáng! Dựa vào việc buôn bán chính đáng để kiếm tiền, làm sao ngươi không nghĩ lại bây giờ ngươi có bao nhiêu tiền vốn? Ngươi nghĩ đến cách kiếm tiền khác chưa?”
Cả lời nói cũng đã nói thẳng ra, dù cho Tô Lâm là đầu heo cũng có thể hiểu được, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lâm lập tức trắng bệch do bị lời nói của Hoa Thiên Vũ gây sợ hãi, run rẩy chần chờ nói: “Ý của ngươi là, chúng ta đi trộm, trộm những đồ vật trong kho của các phủ quan lại quyền quý?”