Thần Tọa

Chương 957: Không phải là sư huynh đệ! (1)




Ở Đan Đỉnh điện, Lâm Hi đã sớm nhìn thấy Thanh Liên thánh nữ, Thượng Quan Dao Tuyết, Quang Lộc Hư Tiên, Thiên Ky Hư Tiên, cùng với đệ tử tinh anh của Chấp Pháp điện, ngay cả Âu Dương Nạp Hải cũng tạm thời ngừng luyện đan, chạy đến nơi đây chờ.

Một đám người mắt sáng ngời, thấy Lâm Hi đi ra ngoài đều là tinh thần chấn hưng nhìn hắn.

- Đi thôi.

Lâm Hi cũng không dài dòng, vung tay lên, trực tiếp dẫn dắt mọi người hướng đảo tự của Không Thánh Vương lao đi.

- Hô!

Thấy đám người Lâm Hi hướng trời cao mà đi. Nội môn đệ tử trong quần sơn, từng cái thanh đồng đại điện mở ra, hô lạp một tiếng, mọi người từ trong Chấp Pháp điện hướng trời cao mà đi.

Rất xa, liếc mắt một cái. Từng gã tiên đạo đệ tử chi chút giống như là bầy cá dưới đáy biển, từ bốn phương tám hướng lướt về cùng một hướng.

Thập thánh phong vị trí cực cao, nội môn đệ tử Khí Tiên kỳ là không cần phải nghĩ, trên căn bản là không lên được. Đệ tử ngũ trọng Pháp Lực kỳ đỉnh phong có thể miễn cưỡng thử một lần, lục trọng trở lên liền không có vấn đề rồi.

Song mặc dù như thế, trong Thần Tiêu sơn, đệ tử ngũ trọng đỉnh phong cùng với lục trọng, thất trọng, bất trọng, cửu trọng vẫn là nhân số đông đảo, toàn bộ huyền phù trên không trung, thấy Lâm Hi xuất hiện lập tức theo ở phía sau, hướng chỗ sâu thương khung đi tới.

Môn phái Thánh tử khiêu chiến nội môn đệ tử lãnh tụ, Lục quả Thánh Vương, đại sự như vậy cho dù dõi mắt theo 'lịch sử' của Thần Tiêu tông cũng không có nhiều lắm, thậm chí có thể nói là 'chưa từng có ai'. Coi như là xem náo nhiệt cũng là không thể bỏ qua.

Qua lần này, trong mấy trăm năm đều chưa chắc có thể đụng phải loại chuyện này!

Cương phong mênh mông, địa phương cách mặt đất cực cao, Không thánh phong khôi hoành như một tòa sơn lĩnh hoành quán ở trong hư không. Bên cạnh Không thánh phong, một tòa 'Tiên khí cạnh kỹ trường' cự đại, kim quang chói mắt vắt ngang ở trong hư không.

Tòa tiên khí cạnh kỹ trường này là do 'Cạnh kỹ trưởng lão' của môn phái an bài.

Thần Tiêu tông khích lệ đệ tử hướng người trên Thần Tiêu tinh tú bảng, Thần Tiêu nhật nguyệt bảng khiêu chiến, mục đích là xúc tiến làn gió thi đấu trong môn, nhưng cũng không phải là để cho môn hạ đệ tử 'tàn sát' lẫn nhau.

Dĩ nhiên, bí mật thi đấu luận bàn hay hoặc giả là tàn sát lẫn nhau, đó chính là một chuyện khác.

Ít nhất, trên biểu hiện, cuộc khiêu chiến này của Lâm Hi cùng Không Thánh Vương hết thảy cũng là nghiêm khắc dựa theo trình tự khiêu chiến. Bản ý của Lâm Hi vốn là muốn đem chiến trường đặt ở trên Không thánh phong của Không Thánh Vương. Nhưng mà cũng không phải đơn giản chỉ là một cuộc báo thù mà thôi, Lâm Hi còn muốn danh chính ngôn thuận cướp lấy thận phận Thập Thánh Vương cùng nội môn đệ tử lãnh tụ của Không Thánh Vương.

Đánh người, sẽ phải thấu xương ba phần.

Một cuộc khiêu chiến, lưu chút máu thì không đến nơi đến chốn. Chỉ có đem vị trí cao cao tại thượng của Không Thánh Vương kéo xuống mới có thể giải mối hận trong lòng Lâm Hi.

Tất cả tự tôn, uy nghiêm, tự tin của Không Thánh Vương toàn bộ đến từ thân phận Thập Thánh Vương của chính hắn. Lâm Hi muốn chính là đưa những thứ này toàn bộ cướp đi.

... ... Trong hư không im ắng, Không Thánh Vương ngồi trên một tòa bạch ngân bảo tọa, nhắm mắt minh tọa, thần thái bình yên. Trái bải là rất nhiều Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương.

Ngồi đến vị trí này của Không Thánh Vương, giao hữu ở trong môn là không thể thiếu.

Chiến đấu lần này đến đây quan chiến trợ uy cũng không phải là ít.

- Còn chưa tới sao?

Không Thánh Vương ngồi ở trên bảo tọa, ánh mắt cũng không nháy, thản nhiên nói.

Thần thái của hắn rất bình tĩnh, cuộc khiêu chiến này khởi xướng chính là Lâm Hi mà không phải hắn. Về tự nhiên, hắn liền là có ưu thế, tại sao lại phải lo âu?

Công Tôn Viễn do dự một chút, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới, đang muốn lắc đầu, đột nhiên lúc này trong lòng vừa động, đột nhiên định thần nhìn lại, thấp giọng nói:

- Tới, sư huynh, bọn họ tới.

- Ầm!

Phía dưới Tiên khí cạnh kỹ trường, một mảnh cương phong nổ tung, người còn chưa nhìn thấy, một trận âm thanh rộn ràng đã truyền tới.

- Hô!

Lâm Hi đứng ở phía trước tiên, đầu tiên từ phía dưới bay lên. Song thấy đám người chi chút phía sau, bên cạnh Không Thánh Vương, tất cả mọi người đều hít một hơi.

Người này sợ là đem một nửa người của Thần Tiêu tông cũng mang tới xem cuộc chiến đi?

Mặc dù những người này phần lớn mang trên mặt hưng phấn, vừa nhìn chính là tham gia náo nhiệt. Nhưng là hạo hạo đãng đãng nhiều người như vậy vãn đủ để cho người ta cảm giác được 'mặt trời ban trưa' cùng danh vọng khổng lồ của Lâm Hi ở trong Thần Tiêu tông.

Chiến đấu còn chưa bắt đầu, loại biển người khổng lồ này cũng đã để cho những người bên cạnh Không Thánh Vương cảm thấy một cỗ áp lực hít thở không thông.

- Sư huynh, có muốn hay không tìm lý do đem những người này xua đuổi đi.

Một gã Nhất quả Thánh Vương cúi đầu xuống, ở bên tai của Không Thánh Vương nói.

- Không cần.

Không Thánh Vương khoát tay áo cười lạnh một tiếng, mở mắt ra:

- Tâm tư của tiểu tử này ta còn không biết sao? Loại thủ đoạn này chẳng qua là tiểu đạo mà thôi. Có thể dựa vào vĩnh viễn đều chỉ có thể là thực lực. Hắn nếu nghĩ tự rước lấy nhục ta sao lại không thành toàn cho hắn chứ. Hừ! Trận chiến này ta không chỉ muốn hắn ghi nhớ trong lòng, còn muốn cho tất cả mọi người trong Thần Tiêu tông nhớ rõ!

Không Thánh Vương trên cao nhìn xuống, ánh mắt đảo qua giống như là thiểm điện hoành không. Đệ tử Pháp Lực kỳ, Phù Lục kỳ, Thánh tử cấp đi theo Lâm Hi mà đến, mọi người như gặp phải điện giật, trong lòng run lên, lại không có một người nào dám đối mắt với Không Thánh Vương.

Chỉ có đệ tử của Chấp Pháp phong là không sợ hãi chút nào.

Thập Thánh Vương dù sao cũng là Thập Thánh Vương, nội môn đệ tử lãnh tụ đã nhiều năm, uy thế cùng danh vọng tích lũy được không phải là những đệ tử bình thường như thế này có thể chống lại.

Trong hư không, trong nháy mắt yên tĩnh rất nhiều.

- Hừ!

Lâm Hi cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, đạp một cước rơi trên Tiên Khí cạnh kỹ trường.

- Oanh!

Trời rung đất chuyển, giống như là một cự nhân vô hình đạp ở phía trên, cả Tiên khí cạnh kỹ trường cũng run rẩy lên, nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người.

Cỗ lực lượng này từ dưới mà lên, lại thuận thế dẫn động bạch nhân bảo tọa của Không Thánh Vương cũng rung động. Không Thánh Vương dự liệu không kịp, sắc mặt biến hóa, một cỗ chân khí trấn trụ mới ổn trụ hư không.

- Không Thánh Vương, vị trí này của ngươi nhưng là ngồi không ổn a!

Lâm Hi y bào phất phới, nhìn Không Thánh Vương ở không trung, lời nói mang hai ý nghĩa, cười lạnh nói.

- Hừ! Cho dù là ngồi không ổn cũng không tới phiên ngươi ao ước!

Không Thánh Vương tay đè bảo tọa, ánh mắt bễ nghễ, chậm rãi từ trên bảo tọa đứng lên, lạnh lùng nói:

- Có bao nhiêu cân lượng liền là chuyện bấy nhiêu cân lượng. Ngươi phải hiểu được phân lượng của ngươi, càng phải minh bạch vị trí của ngươi!

- Là của ta liền là của ta. Lâm Hi ta mở miệng thì không có chuyện không làm được. Không Thánh Vương, ngươi đã sắp xếp hành lý tốt chưa?