Thần Tọa

Chương 882: Ủy thác (1)




Mặc dù kiến thành không lâu nhưng bên trong cũng không phải là chỉ có Vương Lạc Anh một người, tôi tớ có rất nhiều, nha hoàn ở bên trong hầu hạ. Đây đều là tùy tùng mà Vương Lạc Anh một đường mang tới.

- Lâm sư huynh, bên trong mời, sư tỷ đang còn ở bên trong.

Một cô gái diện mạo xinh đẹp nhìn thấy ba người, rất nhanh tiến lên đón nói.

- Vậy thì vất vả rồi.

Lâm Hi mỉm cười nói.

Ở trung ương của tiểu không gian độc lập này, bên trong một gian phòng thật lớn, Lâm Hi mang theo hai người Tô Tử Huyên, Âu Dương Nạp Hải, rốt cuộc thấy được Vương Lạc Anh.

Nàng mặc một bộ kim biên sa quần hỏa hồng sắc, cắt may vừa vặn, vai lộ một nửa, cái cổ tuyết trắng thon dài giống như thiên nga khiến cho người ta có một loại cảm giác ưu nhã.

Thân thể của nàng thon thả, đường cong lung linh hấp dẫn, khiến cho người ta có một loại mỹ cảm tự nhiên. Song phong đứng thẳng hữu lực, mềm nhuyễn tinh tế cùng với đùi đẹp thon dài, phối hợp với đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt thiên tiên, hoàn toàn là một tuyệt đại giai nhân.

Cùng những nữ tử khác so sánh, Vương Lạc Anh có một loại khí chất đặc biệt của mình, thanh tân, xinh đẹp, đại khí, ưu nhã, hồn nhiên thiên thành.

- Lâm sư đệ, ngươi rốt cuộc đã tới.

Vương Lạc Anh mỉm cười nói, nàng ngồi ở một tòa ghế dựa ám kim chủ vị, ưu nhã giống như một con khổng tước lười biếng.

Nữ nhân này từ trong xương cốt lộ ra một cỗ cao quý cùng ưu nhã.

Trong một sát na này, trong đầu Lâm Hi lướt qua một cái ý niệm như vậy.

- Sư tỷ, chúng ta có lễ.

Lâm Hi cười cười, ánh mắt đảo qua nhìn về đại sảnh phía dưới. Trong cả đại điện cũng không chỉ có một người Vương Lạc Anh, còn có chi chít đệ tử của tông phái khác.

Lâm Hi vội vàng thoáng nhìn liền thấy được Đế Cực tông, Bắc Đẩu phái, Tử Vi phái, Tứ đại hoàng triều, cùng với một số người của Hải ngoại tông phái, ngoài ra còn có một ít tán tu có thực lực cường đại.

Những người này tới so với Lâm Hi sớm hơn. Bất quá ở trong đám người, Lâm Hi cũng không thấy có đệ tử ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A. Nghĩ đến tấn thăng đại điển, hành động bức vua thoái vị của Thái Nguyên cung cũng là không quá kỳ quái.

Vương Lạc Anh sớm đã nói rõ, hôm nay có một cuộc tụ hội. Cho nên người tới đều là tinh anh đệ tử cùng thiên tài đệ tử của các phái, ngoài những người này ra cũng không có ai khác.

Loại đệ tử bí mật tụ hội này, nếu là các trưởng lão lẫn đi vào luôn là không tốt lắm, khó bề tận hứng.

- Lâm sư huynh!

- Lâm sư huynh!

Thấy Lâm Hi đi vào, mọi người rối rít đứng lên, hướng Lâm Hi vấn an. Ở thời điểm tấn thăng đại điển, Lâm Hi dùng chính thực lực cường đại cùng thủ đoạn quả quyết của mình khiến cho mọi người để lại ấn tượng khắc sâu.

Nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn mà Lâm Hi đánh bại Ngũ hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều cùng với Lục Thanh Thiên, trong mắt một ít tiên đạo đệ tử không khỏi toát ra một tia thần sắc sợ hãi.

- Chư vị đạo huynh không cần phải khách khí, ngồi xuống đi.

Lâm Hi vội vàng đáp lễ.

Hắn mặc dù ở trong đấu trường quả quyết tàn nhẫn, nhưng đó cũng là nhìn người mà làm. Bình thường thì không cao ngạo như vậy.

Mọi người rối rít ngồi xuống, Vương Lạc Anh xoay chuyển ánh mắt, rơi lên trên người Tô Tử Huyên ở phía sau Lâm Hi, lông mày nhảy lên, có chút kinh ngạc nói:

- Đây không phải là đệ tử của Tiên La phái chúng ta sao?

- Gặp qua sư tỷ.

Tô Tử Huyên lập tức vội cúi đầu thi lễ một cái, thần sắc hơi có chút bối rối.

Nàng mặc dù tính tình hào sảng, thường hay tham gia vào bất bình, phụ nữ mà không thua đấng mày râu, nhưng đó cũng phải xem là ở chỗ nào.

Trước mắt nhưng là một vị chân truyền đệ tử của Tiên La phái, đối với Tô Tử Huyên trước kia ở Ngũ Lôi phái chỉ có thể dừng lại là nhân vật trong truyền thuyết.

- Sư muội không cần câu thúc, nơi này là Tiên La phái, ngươi cứ tùy ý đi, cứ coi như là chỗ ở của mình.

Vương Lạc Anh cười cười, ánh mắt cũng là không nhịn được ở trên người Lâm Hi nhìn thêm hai cái. Nàng muốn mời Lâm Hi tới đây, vốn là dự liệu được Lâm Hi sẽ mang đệ tử Thần Tiêu tông tới, nhưng mà mang một cái nội môn đệ tử đồng môn..., ít nhiều lộ ra vẻ quái dị.

- Lạc Anh sư tỷ, thật ra thì ta tới là để cầu ngươi một chuyện.

Lâm Hi khẽ mỉm cười, bất động thanh sắc dùng truyền âm nhập mật.

- Chuyện gì? Ngươi nói đi.

Vương Lạc Anh hơi ngẩn ra, rất nhanh đã kịp phản ứng lại, hỏi.

Lâm Hi đã từng giúp nàng, nếu như không có hắn, nàng sợ rằng đã trở thành công cụ chính trị để Thái Nguyên cung cùng Tiên La phái liên nhân. Hôm nay nghe được Lâm Hi nói đến có việc cầu nàng, tự nhiên là không chút do dự đáp ứng.

- Thật không dám giấu diếm, vị ở phía sau lưng ta mặc dù là đệ tử Tiên La phái, nhưng đồng thời cũng là sư huynh muội ở thế tục đồng môn. Trước khi ta đặt chân vào tiên đạo, đã từng được nàng chiếu cố nhiều mặt, giống như là chị em ruột. Ta cũng không nghĩ tới nàng gia nhập Tiên La phái. Bất quá nàng ở chỗ này người đơn thế cô, ta có chút bận tâm về nàng, cho nên hy vọng có thể mượn uy phong của sư tỷ cấp cho nàng một chút che chở. Như vậy lúc ta rời đi cũng có thể yên tâm.

Lâm Hi mỉm cười nói.

- Nga, nguyên lai là thế tục đồng môn.

Trong mắt Vương Lạc Anh hiện lên một tia sáng kỳ dị, đôi môi khẽ mím, mỉm cười nói:

- Ngươi hi vọng ta làm thế nào?

- Ha hả, chỉ cần Lạc Anh sư tỷ thỉnh thoảng có rảnh rỗi, vấn an vị sư tỷ của ta một chút là được rồi.

Lâm Hi mỉm cười nói.

- A, nguyên lai là lo lắng sư tỷ của ngươi bị khi dễ, yên tâm đi, chuyện này cứ để ta lo.

Vương Lạc Anh cười cười, một ngụm nhận lời.

Nàng cùng Lâm Hi mặc dù có chút giao tình, nhưng nói tóm lại, đây mới là lần gặp mặt thứ hai, cũng là lần đầu tiên nghe được Lâm Hi thỉnh cầu, Vương Lạc Anh ít nhiều cảm thấy có chút ngoài ý muốn cùng đường đột. Bất quá biết rõ quan hệ của hai người, Vương Lạc Anh ngược lại đối với Lâm Hi có chút tán thưởng.

Cũng không phải là ham mê nữ sắc, mà chỉ là bởi vì thân tình không thể cắt được trong thế tục. Chuyện như vậy ở tiên đạo đại thế giới cũng là tương đối hiếm thấy, lấy thân phận nữ nhân, Vương Lạc Anh đối với ý niệm của Lâm Hi chiếu cố vị sư tỷ trước kia cũng là cực kỳ tán thưởng.

Hơn nữa, sau khi bước vào Tiên Đạo cảnh, nhiệm vụ tu luyện sẽ rất nặng nề, nếu như yêu cầu quá phận, Vương Lạc Anh cũng sẽ cảm thấy phiền toái. Nhưng mà nếu như chỉ là mượn 'da hổ', thỉnh thoảng trước mặt mọi người đi gặp mặt vị sư tỷ của Lâm Hi một cái, Vương Lạc Anh cũng không phải lưu tâm giúp việc này.

Việc tiện tay làm phiền mà thôi, không cần phải nói.

- Vậy đa tạ sư tỷ rồi.

Lâm Hi nói.

Hai người lấy phương pháp truyền âm nhập mật trao đổi với nhau. Tô Tử Huyên đứng ở phía sau thậm chí còn không biết, Lâm Hi đã hoàn thành ủy thác đối với Vương Lạc Anh.

Có loại đệ tử chân truyền như Vương Lạc Anh chiếu cố, ít nhất sau này ở trong Tiên La liền không ai dám xem nhẹ Tô Tử Huyên rồi