Thần Tọa

Chương 834: Sỉ nhục vĩnh viễn (1)




- Lục Thanh Thiên, cảm thụ lửa giận của ta đi!

Thanh âm Lâm Hi ù ù như sấm, vang vọng toàn bộ Thiên Địa.

Ầm ầm! Text được lấy tại Truyện FULL

Trong khoảng cực ngắn, Lâm Hi ẩn ẩn hiển hiện nơi ngực Thủy Hỏa đạo tôn. Mà ở dưới chân và sau lưng Thủy Hỏa đạo tôn, ngàn vạn thủy hỏa hồng lưu cuồn cuộn không ngớt, diễn biến ra một đạo lại một đạo Thủy Hỏa Thái Cực Đồ, vô cùng bát ngát, đồ án hai màu Hỏa Hồng, Băng Lam quỷ lệ vô cùng, hình thành một bức họa bao la hùng vĩ.

Thanh âm Lâm Hi vừa dứt, vạn đạo thủy hỏa hồng lưu dâng lên mà ra, phóng lên trời, hình thành một bộ Hải triều đồ sộ tình tiết phức tạp đánh về phía Lục Thanh Thiên.

Nếu như từ bầu trời quan sát xuống, có thể trông thấy, thủy hỏa chân khí vô tận, hoặc lam hoặc hồng, nhìn như lộn xộn, kỳ thực vừa đúng ở trung ương đại địa hình thành một "Thái Cực Cự Luân" nguyên vẹn.

"Thái Cực Cự Luân" của Lâm Hi cùng "Thập Ma Chuyển Luân" của Lục Thanh Thiên, một vật lưỡng thái, tạo thành nét đối lập rõ ràng.

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ kinh thiên, "Thái Cực Cự Luân" do "Thủy Hỏa đại pháp" của Lâm Hi hóa thành, chỉ nháy mắt đã mãnh liệt va chạm với "Thập Ma Chuyển Luân" của Lục Thanh Thiên.

Chỉ nghe một tiếng vang răng rắc thật lớn, Thiên Địa như sụp đổ xuống vậy.

Lâm Hi và Lục Thanh Thiên, hai tên tiên tài ngạo thế của hai tông phái đối địch rốt cục cũng triển khai ra chiến đấu cuối cùng.

Ầm ầm!

Thập Ma Chuyển Luân ù ù không dứt. Vào thời khắc cuối cùng này, Lục Thanh Thiên còn định dựa vào tuyệt học cường đại truyền thừa từ Thượng Cổ của mình để chuyển bại thành thắng, trấn áp Lâm Hi dưới thân.

- Rống! --

Thần Ma gào thét, trong tiếng hô cực lớn, mười đầu Đại Lực Thần Ma nhấc lên vạn đạo chân khí hồng lưu, ý đồ nghiền nát "Thái Cực Cự Luân" của Lâm Hi.

Chỉ tiếc, "Thập Ma Chuyển Luân đại pháp" tuy rằng lợi hại, nhưng sao sánh được với "Thủy Hỏa đại pháp" do "Âm Dương Đại Tiên Thuật" diễn biến thành.

- Mở cho ta!

Tiếng hô của Lâm Hi vang vọng khắp thiên hạ.

Trong nháy mắt, Liệt Hỏa đốt cháy Thiên Địa cùng Hàn Băng đóng băng vạn vật, vô biên vô hạn, từ trong "Thái Cực Cự Luân" bắn ra ngoài.

- NGAO! --

Trong tiếng híz-khà-zzz thảm thiết, Liệt Diễm đốt cháy Thiên Địa, quấn lên mười đầu Đại Lực Thần Ma, hừng hực thiêu đốt. Mà Hàn Băng chi khí đóng băng ngàn vạn thì đóng băng cả tòa Thanh Khí Cực Luân cự đại

Ầm ầm!

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mười đầu Đại Lực Thần Ma, kể cả Thanh Khí Cự Luân, ầm ầm nát bấy. "Thái Cực Cự Luân" cực lớn, dễ như trở bàn tay, lập tức nát bấy chân khí của Lục Thanh Thiên, sau đó dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi oanh một tiếng, mãnh liệt đánh lên trên thân thể Lục Thanh Thiên.

- Ah! --

Một tiếng kêu thảm thê lương vang lên, Lục Thanh Thiên máu tươi giàn giụa, từ trong hư không bay ra ngoài...

Oanh!

Ngay khi Lục Thanh Thiên xẹt qua hư không, đụng vào vách tường ở biên giới đấu trường, toàn bộ đấu trường đều ông một tiếng.

Một kích này vô cùng trầm trọng, phảng phất như ở đằng kia, đã không phải là một người, mà là một khỏa Thiên Ngoại thiên thạch rơi xuống vậy.

Răng rắc!

Bên tai mọi người nghe được một hồi tiếng xương cốt vỡ vụn nghe rợn cả người.

- Lục Thanh Thiên đã xong!

Mọi người kinh hãi, trong tai nghe được rõ ràng, âm thanh răng rắc kia là tiếng xương cột sống của Lục Thanh Thiên bị đứt gãy.

Một kích kia của Lâm Hi quá mãnh liệt, trực tiếp đụng gẫy xương cột sống của hắn!

Nhưng mà, trận chiến đấu này vẫn chưa chấm dứt.

Ngay nháy mắt khi Lục Thanh Thiên bay ra, tất cả mọi người thấy rõ ràng một đạo tàn ảnh, nhanh như tia chớp đuổi về phía Lục Thanh Thiên.

- Nghiệt súc, dừng tay! --

Thanh Thần trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, râu tóc đều dựng, trong mắt của hắn bắn ra ra một cổ hào quang như thiểm điện, bàn tay vươn tay, thò tay bắt lấy Lâm Hi.

Ông!

Một đạo kiếm khí đen kịt, mang theo khí tức âm lãnh, Hắc Ám đột nhiên xuất hiện, vắt ngang trước mặt Thanh Thần trưởng lão, chỉ một kiếm đã cản trở Thanh Thần trưởng lão ra tay.

- Không nên vọng động!

Thanh âm của Ma Kiếm trường lão vô cùng âm lãnh, khiến người nghe như bị đâm vào lòng, phảng phất như một thanh lợi kiếm xẹt ngang qua cổ Thanh Thần trưởng lão vậy. Thanh Thần trưởng lão toàn thân cứng đờ, lập tức không dám nhúc nhích nữa.

Hắn dù lá gan lớn như trời, cũng không dám xung đột với một cao thủ kiếm đạo Tiên Đạo Cảnh.

"Ma Kiếm xuất Địa Ngục, một kiếm đoạn sinh tử", Thanh Thần trưởng lão cho dù có lớn mật hơn nữa cũng không dám sinh tử tương bác với "Ma Kiếm trường lão". Nói cho cùng hắn tuy rằng bảo vệ đệ tử, nhưng còn chưa đến mức ngay cả mạng của mình cũng không để ý đến.

Phanh!

Ngay lúc này, Lâm Hi đuổi theo Lục Thanh Thiên, thiết quyền cực lớn dùng thế lôi đình vạn quân, hung hăng rơi vào trên lồng ngực Lục Thanh Thiên.

- Ah! --

Lục Thanh Thiên vốn đã không còn lực ngăn cản, trúng một quyền này của Lâm Hi, xương ngực đứt gãy, giống như gan cũng bị loài ra vậy. Trong tiếng kêu thảm, một cổ máu tươi sền sệt như suối phun từ miệng, con mắt, lỗ mũi phun ra.

- Một quyền này, là vì sư huynh của ta!

Lâm Hi âm thanh lạnh như băng, vang lên bên tai Lục Thanh Thiên.

Thẳng đến lúc này, cổ lửa giận cuồng bạo trong lòng hắn lúc trước mới theo nắm đấm tuôn ra ngoài.

Oanh!

Đại địa chấn động, Lâm Hi lại đánh một quyền, mãnh liệt oanh kích lên lồng ngực Lục Thanh Thiên.

- Ah! --

Lục Thanh Thiên cả người cơ hồ đều lún vào trong vách tường, tứ chi của hắn cứng ngắc, tóc đều nhuộm thành màu đỏ.

- Một quyền này, là vì ngươi cuồng vọng ở trước mặt ta!

Lâm Hi một quyền đánh xuống, quyền thứ ba lại vung lên

Ầm ầm!

Quyền thứ ba hạ xuống, khuôn mặt Lục Thanh Thiên cũng bắt đầu vặn vẹo, tất cả cao ngạo, tự tin, hăng hái, không ai bì nổi... tất cả đều biến mất.

Một quyền này, đánh cho Lục Thanh Thiên từ "Thiên tài" cao cao tại thượng, đánh xuống trở thành "Phàm nhân" mềm yếu.

- Một quyền này, là vì ta và Thần Tiêu Tông.

Máu tươi như chì thủy ngân giống như, chảy xuôi ra, Lục Thanh Thiên cả người hô hấp đều trở nên yếu ớt.

Oanh!

Sau ba quyền, Lâm Hi một cước đạp xuống, hung hăng dẫm Lục Thanh Thiên dưới chân.

Một màn này, giống như đúc màn Lục Thanh Thiên đối phó Âu Dương Nạp Hải không lâu trước kia. Lâm Hi giờ hoàn trả lại đầy đủ cho "Lục Thanh Thiên".

Ti!

Trên khán đài một mảnh tiếng hít hơi lạnh. Tất cả mọi người đều bị một màn này dọa cho sợ ngây người.

Kết quả này, tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Người của Tứ đại hoàng triều ngây ra như phỗng.

Người của Hải Ngoại Thập Phái một mảnh hồi hộp.

Vô số tán tu rung động thật sâu.

Mà ngay cả đệ tử Tiên La Phái lúc này cũng có một loại cảm giác chân tay luống cuống, không biết nói gì. Đối với Thần Tiêu Tông, cảm giác của đệ tử Tiên La Phái kỳ thật cũng không tốt.

Mà nguyên nhân chủ yếu đều đến từ chuyện Tiên La Phái trịnh trọng phát thiệp mời cho Thần Tiêu Tông nhưng Thần Tiêu Tông chỉ phái ba gã đệ tử tới.

Không có trưởng lão đồng hành thì cũng thôi đi, ba người đệ tử phái tới, còn một tên Phù Lục, một tên Thánh tử, tên khác cũng chỉ là Thánh vương bình thường, đối với Tiên La Phái mà nói, đây tuyệt đối là một loại coi rẻ và vũ nhục, cho rằng Thần Tiêu Tông không đủ coi trọng mình.