Thần Tọa

Chương 733: Mờ mịt (1)




Chuyến này mặc dù lấy Khí Thánh Vương cầm đầu, nhưng chính lúc quyết định, kỳ thật vẫn là Lâm Hi!

Những lời Khí Thánh Vương nói cũng không phải không có có đạo lý. Pháp Phù cầu cứu nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không phát ra. Tình huống như thế, thông thường là kèm theo đại phiền toái.

Hơn nữa trong cả vùng mấy ngàn dặm, cũng không nhất thiết chỉ có ba người bọn họ.

Nếu như vẻn vẹn là cứu người thì những người khác cũng có thể làm được như thế.

Tịnh không có gì khác biệt.

Lâm Hi cũng không có suy nghĩ quá lâu, loại chuyện này cũng không cho phép hắn suy nghĩ quá lâu.

- Đi thôi! Dù sao ta cũng là đệ tử của Chấp Pháp Điện, tuyệt đối không có đạo lý thấy chết mà không cứu. Hơn nữa, coi như phụ cận còn có những người khác, nhưng có mấy người sẽ biết Tiểu Na Di Pháp. Xem khí tức của bọn hắn bám vào trên Pháp Phù cực kỳ yếu ớt. Chỉ sợ sẽ không chống đỡ được quá nhiều. Có các sư huynh đệ khác đến trước hay không thì ta không biết, nhưng nếu như chúng ta đến được trước thì bọn họ có hơn phân nửa cơ hội dẫn đến có khả năng sống sót.

Lâm Hi trầm tư chỉ chốc lát liền nói.

Giữa các đồng môn vốn là phải ra tay cứu giúp, chuyện dự lễ Tiên La cũng không vội ngay tức thời.

- Vậy được rồi.

Khí Thánh Vương gật đầu, không nói thêm nữa.

Xoạt!

Bốn người bắt Pháp Phù cầu cứu, cùng sử dụng Tiểu Na Di Pháp, một mạch tựa như tia chớp dọc theo một tia liên lạc mảnh mai kia mà lao về hướng tới mấy tên đệ tử đã phát ra Pháp Phù cầu cứu kia.

Chuyện khẩn cấp, bốn người đều thôi thúc chân khí lên tới cực hạn. Chỉ thấy ba đạo vệt sáng cầu vồng như những ngôi sao băng lướt qua bầu trời, trong thời gian ngắn đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Rầm rầm!!

Đất trời rung chuyển, ba đạo vệt sáng cầu vồng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống một chỗ cỏ thơm trên sườn đồi ở dưới chân một quả núi to lớn hùng vĩ. Có vài bóng người thấp thoáng, mặc đạo bào của Thần Tiêu Tông đang nằm thẳng cẳng ở trên sườn núi, vết máu loang lổ. Ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, thở ra thì nhiều, hít vào lại ít, mắt thấy chính là sẽ không chống đỡ được bao lâu.

- Không tốt!

Bốn người đều là cả kinh, cũng bất chấp nhiều lời. Đều tự tách ra, cứu chữa cho những đệ tử Thần Tiêu Tông này.

Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!!

Đan điền của Lâm Hi phát động đang nở to ra. Một cỗ Tiên Đạo chân khí mãnh liệt hào hùng, cái khác không nói, điều đầu tiên là chụp một chưởng trên mỗi một người để bảo vệ tâm mạch những người này.

- Hầu sư huynh, Âu Dương sư huynh, sư huynh Bạch Nguyên, trên người các huynh có đan dược không?

Lâm Hi hỏi.

Hắn từ trước tới nay rất ít khi bị thương, nên đã hình thành thói quen nếu mang theo nhiều thì cũng là đan dược tăng trưởng công lực. Còn những loại giống như đan dược chữa thương thì hắn cũng chưa bao giờ mang theo người.

Thứ nhất Lâm Hi vốn là kẻ tài cao gan cũng lớn, hoặc chính là kết cục hắn hẳn phải chết, hoặc chính là hắn vững vàng chiếm cứ thượng phong, trấn áp đối thủ; Thứ hai là chân khí vốn còn có tác dụng chữa thương, hắn rất ít khi giống như những người này, bị tổn thương thành cái dạng tệ hại. Bọn họ chẳng những người bị thương nặng, hơn nữa chân khí kiệt quệ, tựa hồ phải trải qua một hồi kịch chiến mới có thể thành ra cái dạng này.

- Trên người của ta trái lại có một chút.

Khí Thánh Vương gật đầu.

- Ta cũng đem theo một ít.

Âu Dương Nạp Hải cũng nói theo. Trên người Bạch Nguyên cũng ít nhiều giữ vài viên, chỉ có trên người Lâm Hi thì một viên cũng không có.

Bốn người ai phục đan cứ phục đan, ai chữa chạy cứ chữa chạy.

Mỗi người một viên đan dược nuốt xuống, hơn nữa lại có thêm chân khí bảo vệ nên dần dần cũng hít vào được một hơi, từ từ lấy lại hồn.

- A, đau chết ta!

Một người Thánh Tử Luyện Khí Đệ Thất Trọng Thần Tiêu Tông gào to một tiếng, thân hình giật một cái rồi tỉnh lại trước tiên.

- Đừng cựa quậy, vết thương của các ngươi còn chưa điều trị tốt. Điều tức một lúc cho tốt đã để khôi phục chân khí.

Lâm Hi đứng ở một bên liền căn dặn.

Mỗi người này sau khi uống một viên đan dược thì đều tự ngồi xuống một hồi, khôi phục một ít chân khí. Rốt cục trên mặt dần dần đã hơi hồng hào, khí tức cũng tốt hơn rất nhiều.

Người trong tiên đạo dù sao không giống với người thường, sức sống ngoan cường hơn rất nhiều. Chả mấy chốc, một nhóm bẩy tám người liền khôi phục sự sống. Text được lấy tại Truyện FULL

Tất cả mọi người đều không phải người ngoài, sư huynh đệ đồng môn làm lễ lẫn nhau, cũng trở nên rất quen. Đặc biệt có người nhận ra Khí Thánh Vương đến đây nên sắc mặt trở nên thập phần tôn kính.

Cũng có kẻ nhận ra Lâm Hi, đoàn người lập tức trở nên sôi nổi.

- Hầu sư huynh, Lâm Hi sư đệ, lần này nếu như không có các ngươi. Sợ là chúng ta cũng phải chết ở nơi này.

Nam Cung Thích ngồi dưới đất, thở hổn hển một hơi thật dài.

- Nam Cung sư huynh, đây là có chuyện gì? Rốt cuộc là ai đánh các ngươi bị thương nặng như vậy?

Lâm Hi hỏi.

Nam Cung Thích này hắn cũng nhận ra, là Thánh Tử trong Thần Tiêu Tông. Trước kia lúc triển khai Nhiệm vụ lá chắn, bởi vì Thanh Liên Thánh Nữ bắc cầu nên hắn có ra mắt vài lần. Nhưng mà cũng chỉ là sơ giao, không hơn. Không nghĩ tới, lần này lại gặp nhau ở đây trong hoàn cảnh như vậy.

Lâm Hi vừa mở miệng hỏi một câu, đám người Khí Thánh Vương cũng lộ ra vẻ chú ý. Đó cũng là nghi hoặc chung trong lòng bốn người.

- Là người của Đâu Suất, Thái A sao?

Một bên, Âu Dương Nạp Hải hỏi.

Ở trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, biết rõ thân phận là đệ tử Thần Tiêu Tông mà còn dám hạ sát. Thì cũng chỉ có vài phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A. Nếu như là những tán tu nào đó thì không có những kẻ lớn mật như vậy.

- Ừ.

Nam Cung Thích gật đầu:

- Nhưng mà, kẻ hạ sát đích thực cũng không phải bọn chúng.

- A?

Bốn người đều lộ ra vẻ cực kỳ nghi hoặc.

- Kẻ đích thực nhằm vào chúng ta mà hạ sát, kỳ thật là người của Thái Bạch hoàng triều.

Nam Cung Thích trả lời.

- Cái gì!

Nghe nói như thế, mấy người đều là hơi kinh hãi. Mà ngay cả Khí Thánh Vương đều là có hơi nhíu mày.

Trong cả thiên hạ, dám xưng Hoàng triều thì không vượt qua bốn nhà. Họ đều cũng có gốc rễ kế thừa từ Thượng Cổ hoàng triều. Tứ đại hoàng triều này ai cũng có sở trường riêng, gần như đem so sánh với các Tiên Đạo Tông Phái bình thường thì không kém bao nhiêu.

Lâm Hi đã biết rằng Thái Bạch hoàng triều này, chính là một nhà cường đại nhất trong tứ đại hoàng triều ở cả Tiên Đạo Đại Thế Giới. Ngay cả Tiên Đạo Đại Thế Giới cũng có ghi chép rằng đó không phải là Vương triều bình thường. Có điều, hoàng triều cường đại tới đâu cũng không có khả năng so sánh được hơn Thần Tiêu Tông, vốn là tông phái xa xưa đã kế thừa từ hàng vạn năm.

Lâm Hi rõ ràng cảm nhận ra được, mọi người đang kinh ngạc. So với những điều chính mình biết thì tựa hồ không giống nhau lắm.

- Lâm sư đệ, là ngươi không biết. Thái Bạch hoàng triều này không giống với mấy hoàng triều khác. Hoàng thất của triều này sở trường về Kiếm Đạo. Nghe nói, Thái Bạch hoàng triều có Lão Tổ tông mà thiên hạ đều biết là cường giả Kiếm Đạo, thực lực lão ấy sâu không lường được nên khiến cho ngay cả rất nhiều tông phái đều kiêng kỵ không thôi. Nhưng cũng còn may là bình thường lão ấy như thần long thấy đầu không thấy đuôi.