Thần Tọa

Chương 564: Không Thánh Vương (1)




- Đáng tiếc, lần này đi về tay không, phụ lòng sư huynh rồi!

Công Tôn Lượng thở dài nói.

Long Băng Nhan đưa lưng về phía hai người, nghe vậy trên mặt hiện ra thần sắc lo lắng. Nàng tấn chức "Hư tiên" thì đây là hành động đầu tiên chính là giết Lâm Hi, Lâm Hi không chết; bắt Thời Ngọ Thú thì bị Lâm Hi cướp đoạt, có thể nói triệt để thất bại.

Trong kinh nghiệm của Long Băng Nhan thì chưa bao giờ thất bại như vậy bao giờ.

- Chuyện Tử Quang Hải không nên nói ra ngoài. Tuy Thời Ngọ Thú bị Lâm Hi đoạt đi, nhưng ta tuyệt đối sẽ làm cho hắn hối hận vì chuyện này. Đồ của Long Băng Nhan ta không dễ cầm như vậy đâu.

Trong mắt Long Băng Nhan có hàn quang bắn ra ngoài.

- Sau khi quay về thì các ngươi đi liên lạc với Không sư huynh một chút. Ít nhất Lâm Hi, hừ, Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái tuy bức bách khắp nơi nhưng Thần Tiêu Tông chưa tới mức trở mặt với ba phái. Một mình hắn có gan làm loạn, cơ hồ chính là gây nên chiến tranh tông phái. Cho dù như thế nào cao tầng cũng không bỏ qua cho hắn. Ta nhất định sẽ thúc dục trưởng lão cao tầng liên hợp thẩm lý và phán xét hắn!

Tuy thực lực của Long Băng Nhan không cao, nhưng thân là Thần phi thì các trưởng lão phải cho chút mặt mũi. Huống chi Long Băng Nhan còn có Hộ Pháp trưởng lão tương trợ.

Lần này đi phía Bắc băng nguyên, Long Băng Nhan vốn muốn che đấu, nhưng mà hiện tại thì không cần.

Sự kiện "Phong bạo chi môn" nàng chính là "Người chứng kiến" tốt nhất. Nói đen nói trắng còn không phải do nàng sao? Chỉ cần nàng chứng nhận với các trưởng lão Lâm Hi tại phía Bắc băng nguyên cả gan làm loạn, rắp tâm hại người, cố ý khơi mào chiến tranh tông phái. Như vậy đối với Lâm Hi đây là lời chứng bất lợi nhất.

Tuy trưởng lão tông phái không tin tưởng toàn bộ, nhưng chỉ cần có ba thành tin tưởng là đủ rồi!

- Ân, chuyện này Mộ Dung sư đệ cũng có thể giúp đỡ một chút.

Công Tôn Lượng ở bên cạnh nói ra.

Hai người địa vị cực cao, trước kia không có xung đột với Lâm Hi bao giờ, nói chuyện trước mặt trưởng lão có khả năng tin tưởng thật lớn.

- Như vậy rất tốt. Trở về đi.

Thân hình Long Băng Nhan đạp mạnh, lập tức tiến vào hộ sơn đại trận.

Ông!

Ba người mới tiến vào Thần Tiêu Sơn thì âm thanh vang vọng lên, âm thanh giống như thủy triều lọt vào trong tai bọn họ. Cả Thần Tiêu Sơn mọi người đang không ngừng nghị luận.

- Lâm Hi sư huynh thật sự là lợi hại...

- ... Về sau đụng phải Thái Nguyên Cung cũng nên làm như Lâm Hi sư huynh vậy!

- Lâm sư huynh nói không sai, tôn nghiêm là do mình thắng được, không phải người khác cho...

- Nếu có thể gặp lại Lâm sư huynh thì quá tốt rồi!

- Đây mới là anh hùng Thần Tiêu Tông chúng ta...

...

Khắp núi đều nghe được "Lâm Hi", "Lâm Hi", Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng biến sắc, giống như bị roi quất mạnh vào mặt.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Mộ Dung Viễn mờ mịt, Loại cảnh tượng này không gặp bao giờ, trực tiếp đánh mộng đẹp của hắn tan tành.

Ba người trước đó còn đang thảo luận sau khi trở về nên đối phó Lâm Hi như thế nào. Nhưng mà cảnh tượng trước mặt thì toàn bộ đệ tử Thần Tiêu Tông đều đứng về phía Lâm Hi.

Lâm Hi ở Bắc băng nguyên xông đại họa, vốn cho rằng đệ tử trong tông có lẽ sẽ công kích hắn cả gan làm loạn. Nhưng không nghĩ tới dường như toàn bộ bọn họ đứng về phía Lâm Hi, chuyện này với ba người mà nói chẳng phải chuyện tốt gì.

- Loại tình cảnh này không tốt cho chúng ta rồi!

Công Tôn Lượng cũng nhíu mày, hắn ở trong tông vài chục năm. Thần Tiêu Tông trong vài chục năm qua thi hành chính sách thỏa hiệp, nhượng bộ, cầu lấy hòa bình, đệ tử Thần Tiêu Tông cũng có thói quen nén giận trước xung đột với Đâu Suất, Thái A.

Nhưng mà tràng cảnh căm hận cùng chung mối thù trước mặt này, Công Tôn Lượng trong mấy chục năm qua còn chưa từng thấy qua bao giờ.

Long Băng Nhan không nói gì, trong tai của nàng không ngừng nghe mọi người gọi "Lâm Hi", "Lâm Hi", chuyện này chẳng khác gì thanh kiếm đâm vào tim của nàng.

Nhưng mà Long Băng Nhan từ trước đến nay lòng dạ sâu đậm, hỷ nộ không lộ, cũng không có biểu hiện ra ngoài. Nhưng mà vào lúc này nàng không kiềm nén được.

- Nghe nói Lâm sư huynh trước kia trong nội môn kết thù với Thánh nữ Long Băng Nhan, còn bị nàng hãm hại, cũng bị Hộ Pháp trưởng lão xử tử. Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ mà, không ngờ hãm hại Lâm sư huynh, nàng nhất định là cố ý, đúng là quá hèn hạ!

Âm thanh một người con gái từ bên cạnh truyền tới.

Ba!

Long Băng Nhan giống như bị người ta tát một cái vào mặt, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn qua bên cạnh.

- Ah!

Hai nữ vừa đi với nhau tới phòng luyện công vừa nói chuyện, bị Long Băng Nhan trừng mắt thì giật mình.

- Long, Long, Long... Sư tỷ...

Trong đó một nữ đệ tử ẩn ẩn nhận ra Long Băng Nhan, lắp bắp, kinh sợ.

- Hừ!

Long Băng Nhan hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thu hồi ánh mắt.

- Đừng nhiều lời, đi mau!

Hai người sợ tới mức hãi hùng khiếp vía, làm gì còn dám nhiều lời, vội vã rời đi.

Mộ Dung Viễn bên cạnh như có điều suy nghĩ, tâm niệm vừa động, lập tức nhìn qua một tên đệ tử ngoại môn cách đó không xa. Hắn thu hồi khí tức trên người lại, ở đây lạ mặt không ai nhận ra hắn, hắn đi lên bắt chuyện với người ta.

Chỉ chốc lát sau Mộ Dung Viễn quay về với thần sắc khó coi.

- Thần phi, chúng ta chỉ sợ chậm một bước. Tiểu tử này sớm có chuẩn bị, trực tiếp thông qua cổng truyền tống quay về.

Mộ Dung Viễn nói xong mang chuyện dò hỏi được từ đệ tử ngoại môn quay về, rõ ràng rành mạch nói một lần. 

Đương nhiên cũng kể cả những lời Lâm Hi diễn thuyết trước mặt của mọi người.

Nghe được Mộ Dung Viễn nói, cho dù là nội tâm Long Băng Nhan có dự cảm thì sắc mặt cũng tái nhợt, trong nội tâm oán hận.

Tốc độ của Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng kỳ thật đã rất nhanh, dù sao ba người đều có tu vi ngoài Hư tiên, không có người cản trở. Nhưng mà cho dù bay nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng "Cổng truyền tống".

Chỉ chênh lệch một bước nhưng mà kết quả hoàn toàn khác biệt. Ba người vốn thương lượng chuẩn bị đối phó Lâm Hi thế nào, kế hoạch còn chưa áp dụng đã bị chết non.

Đây chỉ là khác biệt của trước sau, nhưng mà khác biệt này quá lớn.

- Đi sai một nước cờ! Không thể ngờ hắn còn về sớm hơn chúng ta!

Công Tôn Lượng cảm khái.

Lâm Hi tới trước một bước thì có chuẩn bị trước. Nếu như bọn họ có thể tới trước thì có thể đánh Lâm Hi trở tay không kịp. Đáng tiếc trời không chiều lòng người.

- Tôn trọng là dựa vào mình thắng được, mà không dựa vào người khác bố thí..., hừ, tốt cho một câu sắc bén, khua môi múa mép như lò xo, hắn đúng là gây tai họa ở Phong bạo chi môn thì lời này có thể hóa giải sao?

Long Băng Nhan nhíu mày và sát cơ tỏa ra ngoài.

Đi sai một quân cờ, Lâm Hi quay về Thần Tiêu Tông trước cũng không có gì. Nàng càng để ý chính là lời diễn thuyết của Lâm Hi lúc quay về núi. Tuy nàng trên miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng Long Băng Nhan không thể không thừa nhận lời của Lâm Hi chỉ sợ còn có lực sát thương lớn hơn cả chuyện ở Phong bạo chi môn.