Thần Tọa

Chương 553: Chấp Pháp trưởng lão bày tiệc tẩy trần




- Hắc, tiểu tử ngươi đúng là vận khí tốt. Thiên Công trưởng lão trấn áp trong lòng đất, hắn giống như lão ô quy, trừ Thần Tiêu Tinh Túc Bảng vài năm một lần thì mấy ngàn năm qua cũng lười đi ra ngoài một lần. Trong Thần Tiêu Tông không bao nhiêu người nhìn thấy hắn. Các đệ tử của hắn cũng không thấy hắn được, ngay cả Đệ tử chân truyền cũng như vậy. Lần này hắn phá lệ cho ngươi một viên Phá Giới Đan thật sự là kỳ lạ quý hiếm, kỳ lạ quý hiếm!

Chấp Pháp trưởng lão híp mắt, trong con mắt tinh quang bắn ra bốn phía, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Ah!

Lâm Hi có chút ăn cả kinh. Hắn không ngờ Thiên Công trưởng lão cho hắn một viên "Phá Giới Đan" cũng không ngờ có bí văn như vậy.

- Tính tình của lão ô quy kia rất bướng bỉnh. Ngươi có thể được hắn cho một viên Phá Giới Đan xem như duyên phận của ngươi. Không nên ngu xuẩn mà không muốn!

Chấp Pháp trưởng lão nói chuyện không gì phải kiêng kỵ, Thiên Công trưởng lão ở trong miệng của hắn biến thành "Lão ô quy", "Lão ô quy", hoàn toàn là vô cùng tùy ý.

Nhưng mà Lâm Hi cũng nhìn ra được mặc dù hắn không có bao nhiêu kính ý với Thiên Công trưởng lão, nhưng cũng không ác ý.

Trong Thần Tiêu Tông này, Chấp Pháp trưởng lão xem như trưởng lão một mình một nẻo nhất mà Lâm Hi nhìn thấy.

Chấp Pháp trưởng lão dám nói "Thiên Công trưởng lão" thành "Lão ô quy", Lâm Hi cũng không dám nói như vậy. Cũng không dám phụ họa theo hắn. Những trưởng lão này thần thông quảng đại, nếu như khiến "Thiên Công trưởng lão" nghe được chính mình phụ họa, hắn tức giận thu hồi Phá Giới Đan thì được không bù mất.

Lâm Hi dứt khoát giả bộ làm không nghe thấy, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm. Hắn đi Bắc băng nguyên mấy tháng, dựa vào Tích Cốc đan mà chèo chống, trong bụng cũng không có đồ ăn gì.

Không ai còn không biết. Ăn cơm vào là cảm thấy vô cùng đói khát, bụng đói kêu vang. Uống một ngụm rượu ăn một chút đồ ăn, phiêu hương và vị cay vô cùng hưởng thụ.

Trong bụng ăn vào rất thoải mái, dứt khoát cũng không quản nhiều làm gì, ăn xong trước rồi tính sau.

Chấp Pháp trưởng lão ở bên cạnh nhìn qua Lâm Hi ăn uống, mắt hiện ra vẻ mỉm cười, cũng không quấy rầy. Tùy ý Lâm Hi ăn uống thả cửa.

Sau nửa ngày.

- Đã no rồi chứ?

Chấp pháp trưởng lão nói.

- Không sai biệt lắm.

Lâm Hi vô ý thức đáp một câu, hắn nuốt một miếng thịt vào mới kịp phản ứng. Ngẩng đầu nhìn qua Chấp Pháp trưởng lão.

- Nếu đã no rồi thì mang Băng Sương Ma Thiết giao cho ta.

Chấp pháp trưởng lão cười tủm tỉm nói.

- Hắc hắc, đã sớm chuẩn bị tốt cả rồi.

Lâm Hi để đũa xuống, ngón tay bắn ra, một cái "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" lập tức bay lên, nó bành trướng trên không gấp trăm lần. Sau đó miệng túi mở ra và một khối hàn thiết bay ra ngoài.

- Đi ra cho ta!

Ngón tay Lâm Hi bắn vào trong khối "Băng Sương Ma Thiết" kia, nó từ trong miệng túi thẳng ra ngoài, hàn khí lượn lờ, trong nháy mắt ở trên không trung tạo thành hàn khí đậm đặc.

Cả Chấp Pháp Phong nhiệt độ giảm xuống thật nhiều.

Một ngàn vạn cân "Băng Sương Ma Thiết" phân lượng cũng không ít ah, loại ma thiết này chí âm chí hàn, lạnh như băng. Luyện Khí sĩ bình thường nếu chạm vào "Băng Sương Ma Thiết " thì chân khí bị đông cứng lại, nhưng mà Lâm Hi tu luyện Băng Hoàng đại pháp, ngược lại cảm thấy hàn khí này rất thoải mái, tương thông với huyết mạch của mình, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh.

- Đúng vậy, một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết toàn bộ đã tôi luyện qua. Xem ra Phong Ấn Đại Pháp của ngươi tiến cảnh không nhỏ nha.

Chấp Pháp trưởng lão chỉ phất tay một cái, một đạo gió nhẹ thổi qua, "Băng Sương Ma Thiết" trong tay Lâm Hi tiến vào trong tay của Chấp Pháp trưởng lão. Tốc độ nhanh tới mức Lâm Hi còn không kịp phản ứng, Chấp Pháp trưởng lão làm như thế nào cũng chẳng nhìn rõ. 

Giống như "Băng Sương Ma Thiết" ngay từ đầu đã nằm trong tay của đối phương. Một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết ở trong tay của hắn nhẹ như bông vậy.

Tiên khí của hắn bao trùm "Băng Sương Ma Thiết" một vòng, một vòng lại một vòng. Mây mù lạnh giá trên hư không từ từ biến mất không thấy gì nữa.

- Trưởng lão anh minh, đệ tử bội phục.

Lâm Hi lúc này nhanh chóng vỗ mông ngựa.

Đây cũng là Chấp Pháp trưởng lão dễ nói chuyện, dễ dàng ở chung, đổi lại các trưởng lão khác Lâm Hi không dám.

- Ha ha, một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết, sức nặng đã đủ. Còn nhiều hơn một chút. Ta vốn cho rằng ngươi lấy một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết này phải nghĩ biện pháp cướp bóc chung quanh Mục Mã Phong đấy, cướp từ những ma đạo, tà tu, tán tu mua sắm Băng Sương Ma Thiết. Theo ta dự tính thì ngươi cần phải mất hơn bảy tháng, hơn nữa còn gặp không ít nguy hiểm đấy. Không nghĩ tới ngươi dùng bốn tháng là hoàn thành rồi. Nếu như cộng thêm thời gian ngươi ở trong Phong bạo chi môn, chỉ sợ đã hoàn thành từ lâu, tiểu tử...

Chấp Pháp trưởng lão xoay đầu lại và nhìn qua "Băng Sương Ma Thiết" trong tay của mình, đây là một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết, ở trong tay của hắn hoàn toàn không có sức nặng.

- Nói xem ngươi đã làm như thế nào cho ta nghe đi!

- Trưởng lão không phải cái gì cũng biết sao? Cần gì biết rõ mà còn cố hỏi?

Lâm Hi có chút khó hiểu nói.

- Tiểu tử! Ngươi đúng là quá tin tưởng ta đấy!

Chấp Pháp trưởng lão cười rộ lên:

- Phía Bắc băng nguyên cách nơi này cả vạn dặm, hơn nữa trên người của ngươi có số mệnh phù lục của Phó chưởng môn. Ngươi xem Tiên Đạo thập trọng là thần sao? Không gì không biết, không chỗ nào không hiểu à. Nếu như thật sự lợi hại như vậy thì mấy lão bất tử của Thái Nguyên Cung đã không cho phép ngươi còn sống rời khỏi Bắc băng nguyên rồi. Nếu như bọn họ biết ngươi là mối họa lớn như vậy, chỉ sợ ngươi còn chưa bước ra khỏi Bắc băng nguyên đã bị bóp chết.

Lâm Hi im lặng, hắn mới biết rõ mình nói sai rồi.

Chấp Pháp trưởng lão cho hắn cảm giác đúng là không gì không biết, không gì không hiểu. Hắn còn cho rằng chuyện mình ở trong Băng sương chi tỉnh hắn cũng rõ ràng.

- Tiên Đạo Cảnh giống như cà rốt vậy, là có cấp độ. Chuyện ở cách mấy vạn dặm đều rõ như lòng bàn tay. Tiên Đạo Đại Thế Giới người có năng lực này tuyệt đối không rất nhiều. Hơn nữa cũng tuyệt đối không phải là trưởng lão. Về phần chuyện trong Thần Tiêu Sơn ta mà không biết thì cần gì làm trưởng lão nữa?

Câu nói sau cùng Chấp Pháp trưởng lão rống lên.

Trong nội tâm Chấp Pháp trưởng lão tức giận, tiểu tử này quả thực quá vô tri, tri thức tiên đạo cần phải bù lại.

Lâm Hi cười hắc hắc vài tiếng, cũng không dám cãi lại. Sau đó mang chuyện lẻn vào Băng sương chi tỉnh nói lại một lần.

- Chậc chậc, tiểu tử, ta đúng là xem nhẹ ngươi rồi. Ngươi đúng là có chút năng lực, ta ngược lại không nghĩ tới ngươi dám lẻn vào trong Băng sương chi tỉnh tu luyện đấy, ngươi có từng nghĩ tới nếu hai con đại yêu Mục Mã Phong lấp kín miệng giếng lại, ngươi chẳng phải chỉ còn con đường chết hay sao?

Chấp Pháp trưởng lão chậc chậc thở dài, dùng ánh mắt nhìn quái vật dò xét Lâm Hi. Giống như Lâm Hi không chết trong Băng sương chi tỉnh là chuyện đáng thất vọng vậy.