Thần Tọa

Chương 551: Báo cáo kết quả (1)




Ti!

Lâm Hi nhìn tràng cảnh này hít sâu một hơi. Tuy trong điện có cảm giác, nhưng mà chân chính nhìn thấy vẫn làm Lâm Hi kinh hãi.

Chính mình tấn chức rõ ràng bay vụt đến loại tình trạng này, đã có thể bình khởi bình tọa với không ít "Huyền Phù Thánh Phong".

- Lúc này tăng lên quá cao rồi!

Trong nội tâm Lâm Hi cười khổ một tiếng.

Ở độ cao này hắn cách chỗ của đệ tử Phù Lục Kỳ mấy ngàn trượng. Chênh lệch quá xa. Lâm Hi hiện tại tuy không phải Thánh tử, nhưng mà độ cao này đã không phải Thánh tử, Thánh nữ bình thường có thể so sánh.

- Lâm sư đệ, chúc mừng ngươi đột phá tu vi...

Âm thanh ngang trời vang lên.

- Lâm sư đệ, về sau mọi người chính là hàng xóm. Nếu có rãnh ghé qua chỗ ta chơi.

Âm thanh thanh thúy giống như tiếng chuông của một Thánh nữ vang lên.

- Lâm sư đệ, mộ danh đã lâu, thỉnh tới chỗ của ta ngồi một chút, ta nhất định sẽ quét tước đón chào...

Âm thanh tục tằng của nam tử.

...

Từng đạo âm thanh phá không bay tới, nhao nhao vang lên trong ngọn núi của Lâm Hi. Lâm Hi tấn chức động tĩnh quá lớn, đã sớm làm bọn họ chú ý. Tất cả mọi người sớm đợi lâu rồi, Lâm Hi bước ra khỏi đại điện thì Thánh tử, Thánh nữ Thần Tiêu Tông nhao nhao mượn cơ hội mời mọc Lâm Hi.

Tuy Lâm Hi còn ở trên mặt đất, nhưng chỉ nhìn "Độ cao" khoa trương đã biết rõ thực lực của hắn hơn xa cảnh giới quá nhiều. Thậm chí còn vượt qua Thánh tử, Thánh nữ.

Thực lực cường đại cộng thên danh vọng của Lâm Hi hôm nay tại Thần Tiêu Tông quá lớn, mà Lâm Hi trong Thần Tiêu Tông danh xứng với thực, nhân khí cao nhất.

Ngay cả "Hải Thánh Vương" còn bảo vệ hắn, thành tựu về sao không thể hạn lượng.

Những Thánh tử, Thánh nữ Thần Tiêu Tông này đều nguyện ý đánh quan hệ với hắn, quan trọng hơn là Lâm Hi cho bọn họ ấn tượng thật tốt. Khiến cho những người này đều nguyện ý kết giao.

- Các vị sư huynh sư tỷ, đa tạ! Tại hạ còn phải đi tới trưởng lão phong giao nhiệm vụ. Đợi sau khi quay về nhất định sẽ tới quý phủ bái phỏng từng người...

Lâm Hi chắp tay nói ra.

Một chuyến đi "Phong bạo chi môn", Lâm Hi đã mờ mờ ảo ảo trơ thành nhân vật nóng bỏng tay trong Thần Tiêu Tông.

Nghe được Lâm Hi muốn đi gặp trưởng lão, mọi người cũng không ngăn cản, chỉ để lại lời mời, chờ Lâm Hi sau khi quay về đi qua ngồi một chút. Chỉ cần Lâm Hi hứa hẹn sẽ đi tới gặp từng người.

- Về sau có thời gian vẫn nên đi gặp mới được.

Lâm Hi nhìn qua hư không an tĩnh lại, trong nội tâm hiện ra ý niệm này.

Những Thánh tử, Thánh nữ này đại biểu lực lượng trung kiên nội môn của Thần Tiêu Tông, trừ thực lực cường đại, mà bản thân mình không có bối cảnh. Lâm Hi kết giao bọn họ chỉ có lợi mà vô hại.

Quan trọng hơn là trong nội tâm Lâm Hi còn có ý niệm trong đầu. Hắn muốn thông qua lực lượng của mình đoàn kết đệ tử, cải biến tình cảnh của Thần Tiêu Tông tại Tiên Đạo Đại Thế Giới.

- Chủ chết thần nhục, môi hở răng lạnh. Ta hôm nay đã là đệ tử Thần Tiêu Tông, Thần Tiêu Tông chính là tông phái xuất thân của ta, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Nếu như cao tầng tông môn tay đổi chính sách, đó là chuyện tốt nhất, nhưng mà đóng băng ba thước không phải cái lạnh trong một ngày.

Trong nội tâm Lâm Hi nói thầm:

- Thần Tiêu Tông áp dụng chính sách này quá lâu, muốn trong một ngày bỏ qua nó quá không dễ dàng. Hiện tại mấu chốt chính là những đệ tử này. Muốn giữ gìn uy vọng của Thần Tiêu Tông tại Tiên Đạo Đại Thế Giới chỉ có thể dựa vào những đệ tử này đoàn kết lại, cải biến ấn tượng của người bên ngoài với đệ tử Thần Tiêu Tông. Chuyện này không chỉ quan hệ tới danh dự của tông phái, cũng quan hệ đến danh dự mỗi đệ tử Thần Tiêu Tông!

Thần Tiêu Tông là tông phái tiên đạo gần với Thái Nguyên Cung, thực lực mạnh không cần nói cũng biết. Nhưng mà đệ tử trong tông phái bị khi dễ, bị người đoạt bảo chèn ép không nói, còn bị đuổi giết như chó.

Địa vị tông phái Thần Tiêu Tông không hợp với danh tiếng. Đối với Lâm Hi mà nói một tông phái cường đại phải cường thế, như vậy không chỉ có lợi cho mình, cũng có lợi cho mỗi đệ tử Thần Tiêu Tông.

Chủ nhục thần chết, nước mất nhà tan!

Hô!

Một đạo gió lạnh thổi qua và Lâm Hi tỉnh táo lại.

- Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Nhưng mà việc cấp bách ta còn phải tìm cấm chế trận pháp bao phủ đại điện lại.

Lâm Hi cười khổ một tiếng, lắc đầu.

Ngọn núi của hắn rất cao, nhưng mà nguy hiểm không ít. Cương phong trên bầu trời quá mạnh, gió lớn thổi qua có khả năng thổi sập, nếu mà ngọn núi bị sập thì mặt mũi của hắn cũng chẳng còn.

Mà hết lần này tới lần khác Lâm Hi không phải Thánh tử, không có trưởng lão trong tông hỗ trợ thiết lập cấm chế, ngăn cản gió to mưa lớn. Làm cho đại điện của Lâm Hi hiện tại bị nắng gió ảnh hưởng, không được che chắn.

- Cũng không biết Phúc Đức đại điện có hối đoái trận pháp cấm chế hay không. Nếu có thì trước tiên bỏ chút tiền đổi mới được.

Lâm Hi cười khổ một tiếng, thân hình nhoáng một cái phá không mà đi, hắn hóa thành hào quang biến mất trong hư không.

...

Tiếp được nhiệm vụ Chấp Pháp trưởng lão đến bây giờ đã qua bốn tháng. Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành, "Băng Sương Ma Thiết" cũng đã tới tay, Lâm Hi tự nhiên phải đi gặp Chấp Pháp trưởng lão báo cáo kết quả công tác.

Bá!

Cương phong trên bầu trời mênh mông, lúc trước tiến vào trong Chấp Pháp Phong Lâm Hi ăn không ít khổ, phí không ít sức lực. Chẳng qua hiện nay xưa đâu bằng nay, thực lực của Lâm Hi đại trướng, chút khoảng cách này không là gì.

Hô!

Lâm Hi xuyên qua hư không hạ xuống Chấp Pháp Phong.

- Sư đệ, lại gặp mặt.

Một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai.

Thanh niên ăn mặc quần áo Chấp Pháp điện nhìn Lâm Hi mỉm cười.

- Ha ha, sư huynh, hữu lễ. Là trưởng lão bảo ngươi chờ ở đây à?

Lâm Hi cười nói.

Người này chính là đệ tử Chấp pháp điện dẫn Lâm Hi tới gặp trưởng lão lần đầu tiên.

- Ha ha, sư đệ đoán đúng vậy. Trưởng lão biết trước tất cả, đã biết rõ ngươi sẽ tới. – đi theo ta.

Thanh niên nói xong quay người rời đi.

Chấp Pháp Phong này tuy Lâm Hi chỉ ghé qua một lần, nhưng xem như quen việc dễ làm, căn bản không cần người dẫn, bởi vậy tốc độ đi cũng rất nhanh.

- Đúng rồi, đã gặp lần thứ hai mà không biết tên của sư huynh là gì?

Lâm Hi cười nói.

Thanh niên áo trắng ngừng chân lại, đưa lưng về phía Lâm Hi do dự một chút, nghĩ tới cái gì đó và cười rộ lên, nói:

- Sư đệ có thể bước vào Chấp Pháp Phong lần thứ hai cũng là có duyên. Nói không chừng sau này Chấp Pháp Phong ngươi sẽ tới nhiều lần nữa.... Ngươi có thể gọi ta là Bạch Viên!

- Bạch Viên?

Lâm Hi kinh ngạc nhìn hắn.

- A, đúng vậy a. Phong hào trước kia của ta là Bạch Viên Thánh tử. Huynh đệ trong điện cũng gọi ta là Bạch Viên. Nhưng mà ngươi cảm thấy không quen cũng có thể gọi ta là Bạch Nguyên. "Nguyên" trong nguyên lai.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Hi cảm thấy hắn nói tới chuyện này thì có cảm giác buồn lo vô cớ, dường như trải qua chuyện gì đó không vui vẻ.