Thần Tọa

Chương 419: Xuất thủ tương trợ




- Chủ nhân, hiện tại chúng ta làm sao? Trở về sao?

Địa Ngục Ma Long hỏi.

- Ân.

Lâm Hi gật gật đầu. Nhiệm vụ trưởng lão đã hoàn thành, có thể quay về Thần Tiêu Sơn. Nhưng mà lúc đang định mở miệng đáp ứng thì trong đầu Lâm Hi hiện ra một đạo ánh sáng.

- Chờ một chút.

Lâm Hi khoát khoát tay, lập tức hấp dẫn chú ý của Tạp Mễ Lạp cùng Ma Đồ, hai người đều ngoài ý muốn nhìn qua Lâm Hi.

- Chủ nhân, còn có gì sao?

Tạp Mễ Lạp kinh ngạc nói.

- Trở về nhất định là phải đi về.

Con mắt Lâm Hi nhắm lại, trong mắt lộ ra nét suy tư thật sâu:

- Nhưng mà có lẽ chúng ta cũng không cần vội trong nhất thời.

Trong đầu Lâm Hi nhớ tới Phúc Thiên Hư Tiên thi triển Sưu La Thiên Địa Đại Pháp đã từng nói qua một câu. Vừa cùng hắn chưa từng gặp mặt, thậm chí trước đó khi đại yêu phát hiện hắn trong Băng sương chi tinh rõ ràng một ngụm kêu lên tên hắn, chuyện này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

- TaThật muốn biết là người nào tiết lộ hành tung của ta cho hai đầu đại yêu này.

Ánh mắt Lâm Hi ngưng tụ, sắc mặt như đao kiếm.

Tuy nhìn không thấy đối thủ nhưng Lâm Hi có thể cảm giác được, ở bên trong bóng tối, một loại đối với hắn phi thường người quen biết, cũng đã đi tới Bắc Băng Nguyên.

- Đi thôi, rời khỏi nơi này trước đi.

Lâm Hi ngừng lại một chút, phất phất tay, thân hình Địa Ngục Ma Long chấn động bay lên không trung. Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp nhảy lên lưng của Địa Ngục Ma Long bay đi.

- Chủ nhân, chúng ta đi chỗ nào?

Địa Ngục Ma Long nghiêng đầu lại nhìn qua Lâm Hi.

- Ngươi tùy tiện chọn một hướng đi, ta trước tiên phải thu thập Băng Sương Ma Thiết tế luyện xong mới suy nghĩ đi nơi nào.

Lâm Hi thản nhiên nói.

Mở Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại ra, cơ hồ tất cả Băng Sương Ma Thiết cùng Băng sương nguyên tố tinh thể đều ở trong này. Lâm Hi trong Băng sương chi tinh thu thập đều là Băng sương thiết phấn, thậm chí còn có vụn băng và tạp chất ở trong đó. Cần phải tế luyện lần thứ hai, tinh luyện thành từng thỏi sắt nhỏ, sau đó mới mang về giao cho chấp pháp trưởng lão.

- Một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết,... Một ức công huân nha!

Trong nội tâm Lâm Hi cảm khái không thôi.

Một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết nghe thì không ra cái gì, đây chính là một đống tài liệu pháp khí. Nhưng mà đây chính là một ức điểm công huân. Cho dù là chém giết Địa Ngục Đại Thế Giới cũng cần thời gian rất lâu, lại còn nhắc lên phong hiểm không nhỏ mới có thể đạt được nhiều như vậy công huân tông phái như vậy. Đổi lại trước kia Lâm Hi căn bản không cảm tưởng như vậy, mình vừa mới gia nhập nội môn lại có thể trong ba tháng kiếm được nhiều công huân như thế.

Cho dù là Hư Tiên thì một ức công huân cũng không phải là số lượng nhỏ.

- Hô!

Lâm Hi dâng lên một đoàn Liệt Dương Chân Hỏa, sau đó bắt đầu tế luyện Băng Sương Ma Thiết.

Tác dụng của Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại thể hiện ra toàn bộ. Một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết đặt trên lưng Địa Ngục Ma Long thì chỉ sợ nó đi còn không được chứ không nói tới bay. Nhưng mà bỏ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại thì không chiếm không gian.

Hơn nữa Lâm Hi mỗi lần căn cứ theo tâm ý có thể cầm một ít băng sương thiết phấn từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại mang ra ngoài tinh luyện tạp chất, sau đó lại tinh luyện thành thỏi sắt nhét vào trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại.

Lặp lại như thế, không ngừng lặp lại.

Công tác tinh luyện vô cùng đơn giản, nhưng mà Băng Sương Ma Thiết có đặc tính chống cự hỏa diễm làm cho Lâm Hi có phần phí tay chân.

...

- Rống! Chạy đi đâu, bắt lấy hắn!

Đang lúc tinh luyện thì một hồi hồi quát lớn truyền tới gần. Tiếng gầm tràn ngập lệ khí.

- Ân!

Lâm Hi nheo mắt nhìn qua phương xa.

Bắc Băng Nguyên quá mức rộng lớn, bình thường phải thật lâu mới gặp được vài Luyện Khí sĩ. Trong vùng băng giá trống trải như thế này bỗng nhiên nghe được tiếng nổ ai cũng chú ý nhìn qua.

Bá!

Trong lúc Lâm Hi nhìn qua thì có mấy thân ảnh từ trong tuyết sơn bay ra ngoài. Thân hình hắn lảo đảo, một bộ dáng bị đuổi theo, vừa sợ lại hoảng sợ, mà đạo bào của người này đang mặc khiến cho Lâm Hi vô cùng quen thuộc.

- Thần Tiêu Tông, người này là đệ tử Thần Tiêu Tông!

Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

Tên chạy trước tiên mái tóc rối tung, chật vật không thôi, người trẻ tuổi này mặc đạo bào của Thần Tiêu Tông.

- Xảy ra chuyện gì?

Con mắt Lâm Hi hiện ra ý niệm, trong lòng tràn ngập kinh ngạc. Cũng không chú ý tới quá nhiều, hắn lại quan tâm tới vái người đang đuổi theo người kia.

Nhìn thấy đám người đuổi giết thì Địa Ngục Ma Long cũng kinh hô lên.

- Đệ tử Đâu Suất Cung! Là bọn chúng!

Ai cũng không ngờ rằng bị đuổi giết là đệ tử Thần Tiêu Tông, mà đuổi giết chính là đệ tử Đâu Suất Cung!

Xa xa tên đệ tử Thần Tiêu Tông dường như cũng nghe tiếng Địa Ngục Ma Long hô lên, nhìn qua hướng bên này. 

Khi thấy thân hình cực lớn của Địa Ngục Ma Long thì tên đệ tử Thần Tiêu Tông này thân hình chấn động, dường như nhận ra cái gì đó và đột nhiên bay về hướng bọn người Lâm Hi bên này.

- Lâm sư huynh, cứu cứu ta, cứu cứu ta!

Âm thanh hoảng loạn tràn ngập tuyệt vọng.

- Đi!

Tròng mắt Lâm Hi hơi híp, trong mắt đột nhiên có sát cơ bắn ra ngoài.

Đệ tử Đâu Suất Cung khi dễ đệ tử Thần Tiêu Tông diễn ra trước mặt của hắn. Nếu hắn không nhìn thấy thì bỏ đi, nếu đã nhìn thấy thì không có chuyện bỏ qua như vậy.

- Từ trên xuống dưới cá mè một lứa.

Lâm Hi mặt như băng sương.

Chính hắn cũng có tư vị bị Đâu Suất Cung đuổi giết, bởi vậy chẳng thèm quan tâm đệ tử Đâu Suất Cung đuổi giết là kẻ nào.

Bá!

Thân hình Lâm Hi nhoáng lên phá không bay qua, sau mấy lần lập lòe đã vượt qua khoảng cách ngàn trượng tới gần đệ tử Thần Tiêu Tông.

- Giết hắn!

Năm tên đệ tử Đâu Suất Cung kéo gần khoảng cách với đệ tử Thần Tiêu Tông thì thần sắc phát lạnh, lập tức xuất thủ trước. Một chưởng mang theo khí kình bàng bạc, bài sơn đảo hải đánh vào lưng đệ tử Thần Tiêu Tông đang bỏ chạy.

Rầm rầm rầm!

Theo sát phía sau chính là bốn tên đệ tử Đâu Suất Cung đồng thời ra tay, bốn đạo chân khí tinh khiết phá không bay tới, dùng xu thế lôi đình vạn quân đánh về phía đệ tử Thần Tiêu Tông.

- Sư huynh!

Đệ tử Thần Tiêu Tông bị đuổi giết cũng cảm thấy nguy hiểm cực lớn, hoảng sợ kêu to lên.

- Hừ!

Sát cơ trong mắt Lâm Hi lóe lên, pháp lực trong đan điền vận chuyển cực nhanh, thoáng cái tốc độ tăng vọt thật nhiều. Một chưởng đánh qua sau lưng đệ tử Thần Tiêu Tông kia, đồng thời một chưởng mang theo pháp lực mạnh mẽ đánh qua hướng khác.

Ầm ầm! 

Pháp lực của Lâm Hi lướt qua như bài sơn đảo hải, đột nhiên chúi xuống và năm tên đệ tử Đâu Suất Cung giống như bị sét đánh trúng, quát to một tiếng sau đó bị đánh bay ra ngoài.

- Sư huynh!

Thanh niên kia nấp sau lưng Lâm Hi nhìn thấy một màn này và quá vui mừng.

- Làm càn! Ngươi ngại mạng của mình quá dài đúng không? Không ngờ dám đối nghịch với Đâu Suất Cung chúng ta!

Thanh niên đệ tử Đâu Suất Cung cầm đầu tức giận quát to lên, sau đó mặt mũi lạnh như băng sương.

Năm người bị một chiêu đánh bay, đệ tử Đâu Suất Cung cũng không có chút e ngại nào cả. Ngược lại vẻ mặt không chút sợ hãi mà hưng sư vấn tội. Dường như không quan tâm thực lực của Lâm Hi.

Mấy người còn lại vẻ mặt không chút sợ hãi, dường như đoán chừng Lâm Hi không dám động thủ với bọn họ.

- Hừ!

Lâm Hi quét nhìn qua gương mặt năm người và cười lạnh, nói:

- Năm tên phế vật chán sống, không ngờ dám láo lếu trước mặt của ta, xem ra các ngươi đúng là ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm mà, bảng hiệu của Đâu Suất Cung từ trước tới giờ chắc đỡ được nhiều thứ cho các ngươi lắm rồi. Hừ, ngây thơ! Cái bảng hiệu này có hiệu quả với người khác nhưng ở trước mặt ta thì không dùng được đâu!

- Muốn chết!

Năm người nghe vậy giận tím mặt:

- Ngươi có biết chỉ bằng chuyện ngươi làm ngày hôm nay, chính là...

- Sư huynh!

Đột nhiên trong năm người có một gã thanh niên thò tay vỗ vai tên đệ tử Đâu Suất Cung cầm đầu một cái, vụng trộm nhìn qua Lâm Hi và gương mặt hoảng sợ:

- Tiểu tử vừa rồi gọi hắn là sư huynh, nhưng mà...

Lời nói còn không có nói xong, chợt bên cạnh có tiếng hét kinh hãi vang lên:

- Lâm Hi! Hắn là Lâm Hi, chính là Lâm Hi Thần Tiêu Tông giết Lôi Đức sư huynh đấy!

Ầm ầm!

Sấm sét giữa trời quang!

Một câu làm năm người trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt giống như gặp quỷ vậy.

Đâu Suất Cung đã sớm phát lệnh truy nã Lâm Hi từ sớm rồi, trong Đâu Suất Cung cơ hồ rất nhiều người nhận ra Lâm Hi, ít nhất là nhìn thấy bức họa của hắn. Chuyện lần này vội vàng cho nên không ai ngờ Lâm Hi lại xuất hiện ở Bắc Băng Nguyên, xuất hiện ở trước mặt mình.

Bởi vậy trong lòng hoàn toàn không có liên hệ tên trước mặt này chính là Lâm Hi bị tông phái truy nã, cho nên mới không nhận ra ngay.

- Lâm, Lâm Hi, ngươi muốn làm gì?

- Ngươi không nên xằng bậy..., nơi này có không ít sư huynh đệ của chúng ta. Ngươi không được sai lầm!

...

Năm người nhìn thấy Lâm Hi thì hàn khí bốc lên cao, lúc này đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

Tại Đâu Suất Cung thì Lâm Hi tuyệt đối là kẻ xấu cùng hung cực ác, đối phó đệ tử Đâu Suất Cung là chém tận giết tuyệt. Thanh danh của Đâu Suất Cung trấn được người khác nhưng tuyệt đối không trấn được Lâm Hi.

- Hừ! Ta đáng sợ như vậy sao?

Lâm Hi cười lạnh.

- Chạy mau!

Cũng không biết là ai kêu lên, thoáng chốc năm người lập tức giống như dã thú bỏ chạy thật xa.

- Ta không có cho các ngươi đi, ai cũng không được đi!

Thân hình Lâm Hi nhoáng một cái biến thành tàn ảnh đuổi theo.

Rầm rầm rầm!

Đan điền Lâm Hi chấn động, pháp lực vô cùng mang theo xu thế hủy diệt tràn ra chung quanh.

Trong cánh đồng bát ngát hoàn toàn yên tĩnh lại.

Năm tên đệ tử Đâu Suất Cung không chạy được trăm trượng thì nhao nhao té trên mặt đất, gương mặt trước khi chết hoàn toàn kinh hãi.

Thực lực của Lâm Hi không chỉ vượt qua bọn họ nửa đoạn. Giết năm Thánh tử giết như giết gà vậy.

- Đa tạ sư huynh!

Đệ tử Thần Tiêu Tông sau lưng nhìn thấy một màn này thì khom người thở dài. Trong con mắt chứa oán hận cũng biến mất.

Hô!

Lâm Hi cũng không có quay đầu lại, ngón tay bắn ra năm đoàn Liệt nhật chân hỏa, trong nháy mắt trên mặt tuyết xuất hiện năm đoàn hỏa diễm, thi thể của năm người kia lập tức biến thành tro bụi.

Lâm Hi và Đâu Suất Cung bây giờ là tử thù. Đâu Suất Cung đã sớm có lệnh nhìn thấy Lâm Hi thì không nói hai lời, không cần lý do, gặp mặt liền giết. Lâm Hi cũng làm vậy với Đâu Suất Cung.

Dĩ bỉ chi đạo, hoàn bỉ chi thân! (Ai đối xử với mình thế nào thì đáp trả người đó như vậy)