Thần Tọa

Chương 412: Phong ấn của Yêu Hoàng




Lâm Hi không ngừng tiến sâu vào trong Băng sương chi tinh.

Một vạn ba ngàn trượng, một vạn bốn ngàn trượng, một vạn năm ngàn trượng... Lâm Hi đã sử dụng tới Pháp lực, uy lực của pháp khí đã tăng lên nhiều. Chân khí của hắn áp súc tới cực hạn, đã rất khó mượn nhờ Băng sương chi tinh tăng cường thực lực của mình.

Cho nên cũng lười đi bận tâm chuyện khác, trực tiếp hạ xuống khoảng cách hai vạn trượng.

- Đó là cái gì! !

Thời điểm Lâm Hi hạ xuống sâu trong Băng sương chi tinh thì lập tức cả kinh kêu to lên.

Phía dưới hắn là một đoàn yêu khí màu đen hủy thiên diệt địa, khí thế coi trời bằng vung, sâu trong Băng sương chi tinh phóng thẳng lên trời. Yêu khí này cực kỳ mạnh mẽ, trong cảm giác của Lâm Hi nó mênh mông như cả thiên địa vậy.

Thực lực của Lâm Hi bây giờ là Luyện Khí Cảnh đã rất cường đại, hoàn toàn được xem là cao thủ nhất lưu của Luyện Khí Cảnh. Nhưng mà ở trước mặt đoàn yêu khí này hắn lại cảm thấy mình quá nhỏ bé, giống như thuyền nhỏ trên biển rộng vậy.

Thậm chí ngay cả Hộ Pháp trưởng lão của Thần Tiêu Tông Tiên Đạo Cảnh Lý Trọng Đạo trước mặt đạo yêu khí này cũng phải ảm đạm thất sắc. Giống như đom đóm và ánh trăng vậy.

- Đại yêu Tiên Đạo Cảnh!

Trong nội tâm Lâm Hi chấn động mạnh mẽ.

Có thể tỏa ra yêu khí mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn mạnh hơn cả Lý Trọng Đạo thì cường giả Yêu tộc này quá cường đại, quả thực làm nội tâm của người ta phát lạnh lên, đây tuyệt đối là yêu tộc cấp bậc tung hoành vô địch, hùng bá một phương.

Cho dù là cường giả Luyện Khí Cảnh nào trước mặt đại yêu này thì giống như con sâu cái kiến.

- Sâu trong Băng sương chi tinh tại sao lại có cường giả yêu tộc?

Trong đầu Lâm Hi hiện ra vô số suy nghĩ, sắc mặt vô cùng trắng.

Nếu như đây là nơi cường giả yêu tộc bế quan tu luyện, như vậy Lâm Hi xông vào chính là tìm chết.

Nhưng mà bốn phía hoàn toàn yên tỉnh, không có một kích lôi đình như trong tưởng tượng của hắn.

- Không đúng, không có khí tức sinh mệnh, không phải cường giả yêu tộc...

Lâm Hi nhìn kỹ lại thì thấy hào quang yếu ớt hiện ra, rốt cuộc hắn cũng nhìn rõ nơi tỏa ra yêu khí này.

Đây không phải là cường giả yêu tộc gì, mà là một đạo phù... Một tấm phù lục màu vàng lợt.

Băng sương chi tinh càng xuống càng rộng, càng lên càng hẹp, mà đạo phù lục này có thể lơ lửng ở trung ương Băng sương chi tinh không có chút gợn sóng nào cả.

Lâm Hi nhìn qua đạo yêu khí hủy thiên diệt địa kia, lại nhìn qua tấm phù lục trước mặt của mình.

Trong cảm giác của Lâm Hi thì đạo phù lục này có một đạo hào quang màu đen tản mát năng lượng vô cùng, làm cho người ta khó có thể bỏ qua nó được.

- Đây là một đạo phong ấn!

Trong đầu Lâm Hi hiện ra ý niệm này.

Chung quanh tấm phù lục này hắn nhìn thấy có rất nhiều sinh mạng thể dựa theo quy tắc nào đó bơi qua bơi lại phù văn thần bí. Mỗi một đạo phù văn thần bí tỏa ra khí tức cường đại, phù văn rậm rạp chằng chịt và lấy phù lục làm trung tâm đan vào thành một màn cấm chế sáng ngời, phong ấn điểm cuối của Băng sương chi tinh.

Trong đầu Lâm Hi không ngừng suy nghĩ chuyện này là thế nào.

- Đây chính là cấm chế của Yêu Hoàng bá chủ Băng Nguyên tạo ra. Hắn muốn phong ấn bí mật của Băng sương chi tinh không cho người khác tiếp xúc.

Ánh mắt Lâm Hi đầy cơ trí, lập tức đoán được tám chín phần mười lai lịch của phong ấn này.

Cả Băng sương chi tinh do hai con đại yêu Hư Tiên khống chế, mà toàn bộ yêu tộc chung quanh đều nằm trong giám sát của hai đầu Hư Tiên Mục Mã Phong, đều thần phục đầu Yêu Hoàng vượt giới tới từ Yêu tộc Đại Thế Giới.

Cũng chỉ có tồn tại cường đại như vậy mới tạo ra được phong ấn như thế này!

Yêu khí mênh mông cuồn cuộn, tràn ngập trong giếng.

Đạo phong ấn này làm cho Lâm Hi cảm giác phi thường nguy hiểm, nhưng mà kỳ quái chính là nó không bị băng hàn trong giếng ảnh hưởng tới.

- Trong đó khẳng định có bí mật gì đó.

Trong nội tâm Lâm Hi suy nghĩ.

Hắn ngưng tụ tâm thần nhìn kỹ qua, loáng thoáng nhìn xuyên thấu đạo phù lục này, nhìn thấy sâu trong Băng sương chi tinh có một hư ảnh cung điện màu trắng. Nhưng mà càng tiếp cận lại càng không nhìn thấy.

- Băng sương chi tinh quanh năm suốt tháng không ngừng phun trào băng sương chi khí đúng là quá cổ quái. Có thể làm cho một đầu Yêu Hoàng thi triển phong ấn thế này thì chắc chắn bí mật không nhỏ rồi.

Trong đầu Lâm Hi hiện ra rất nhiều ý niệm, muốn suy đoán thực hư trong đó.

Nhưng mà chuyện này liên quan tới cường giả Tiên Đạo thập trọng, căn bản không phải Luyện Khí Sĩ như hắn có thể đoán được.

- A. Quản nó khỉ gió làm cái quái gì chứ? Ta chỉ cần thu thập đủ Băng Sương Ma Thiết là có thể quay về Thần Tiêu Sơn là được. Còn quản nó dùng làm gì cơ chứ?

Lâm Hi bình tĩnh lại, cũng không đi chạm vào phong ấn kia.

Cho dù phong ấn có đặc điểm gì, chỉ cần không chạm vào nó thì không có gì xảy ra.

Đạo phong ấn của Yêu Hoàng tuy thập phần hung hiểm, nhưng chỉ cần Lâm Hi không đi tiếp cận thì không có gì nguy hiểm cả. Cũng không đi kinh động Yêu Hoàng bố trí phong ấn này.

Tiên Đạo Đại Thế Giới rất nhiều người đều có lòng hiếu kỳ lớn, nhìn thấy đồ vật như vậy chắc chắn sẽ đi qua thăm dò. Rất nhiều người trong tiên đạo cũng bởi vì không kiềm nén được lòng hiếu kỳ mới vì vậy mà chết. Lâm Hi sẽ không vọng động làm chuyện nguy hiểm tính mạnh như thế.

Ở trước mặt một Yêu Hoàng có thể hủy thiên diệt địa thì hắn không nên chạm tới thì hơn.

- Oanh!

Pháp lực của Lâm Hi tăng lên, lần nữa thi triển Phong Ấn Đại Pháp, sau đó lại thu thập Băng sương chi khí cùng Băng Sương Ma Thiết...Thời gian chậm rãi qua đi, Lâm Hi ở trong Băng sương chi tinh khô khan này, nhưng mỗi ngày qua đi đều có thu hoạch.

Trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại có Băng sương tinh thể cùng Băng Sương Ma Thiết gia tăng mỗi ngày.

Luận thu thập tài phú thì chỉ sợ Lâm Hi đã vượt qua không ít Hư Tiên! Thánh tử không thể nào so sánh với hắn được.

Trong Mục Mã Phong khôi phục yên tĩnh thường ngày, cho dù là hai đầu đại yêu Hư Tiên cũng không ngờ tới có người lại trốn trong Băng sương chi tinh, một gã đệ tử tông phái Khí Tiên Kỳ trốn trong Băng sương chi tinh thu thập Băng Sương Ma Thiết.

...

Ở nơi khác cách đó mấy ngàn dặm, phong tuyết mênh mông, trên đỉnh đầu có cây dù che to lớn, hào quang rạng rỡ ngăn gió tuyết ở bên ngoài.

Cây dù này rất lớn và hết sức hoa lệ, có thể đủ dung nạp hơn hai mươi người.

Giờ này khắc này hơn mười tên đệ tử Đâu Suất Cung giống như ngôi sao vây quanh mặt trăng, bao lấy một nữ tử băng lãnh.

Tuy nữ tử này giống như sông băng, ăn nói có ý tứ và lớn lên rất đẹp. Khiến cho người ta chú ý nhất nàng không mặc đạo bào của Đâu Suất Cung, mà là quần áo của Thần Tiêu Tông.

Đệ tử Đâu Suất Cung ngang ngược, bá đạo nổi danh khắp nơi. Đệ tử phái khác từ trước tới nay không lọt vào mắt của bọn họ. Nhưng mà ở trước mặt đệ tử Thần Tiêu Tông Hư Tiên thì người của Đâu Suất Cung có chút kính trọng.

Trong hàng đệ tử tinh anh của Đâu Suất Cung thì chỉ cần có chút tin tức của cao tầng cũng biết thần tử Thần Tiêu Tông chính là kỳ tài tiên đạo vạn năm khó gặp. Ngay cả chưởng môn Thái Nguyên Cung cũng phải than thở kỳ tài độc nhất vô nhị này, cũng là nhân tuyển nhất định trở thành chưởng môn Thần Tiêu Tông tương lai.

Đương nhiên người của Đâu Suất Cung kính trọng Thần tử này có nguyên nhân trọng yếu nhất là Thần tử và đại sư huynh của Đâu Suất Cung là huynh đệ sinh tử chi giao. Trong Đâu Suất Cung gọi Sư huynh có không ít. Nhưng mà có thể gọi là Đại sư huynh cũng chỉ có một người, cũng chính là đại đệ tử chân truyền của Đâu Suất Cung, tương lai trở thành chưởng môn Đâu Suất Cung.

Đại sư huynh sớm có chỉ lệnh đưa xuống, đệ tử khác của Thần Tiêu Tông thì có thể mặc kệ, nhưng mà người có quan hệ với Thần tử thì phải chiếu cố. Trong đó có nữ nhân trước mặt này.

- Long sư tỷ, chúng ta cho người điều tra qua rồi. Lâm Hi căn bản không có xuất hiện ở Phong bạo chi môn, trong Thất Lạc Chi Địa không có ai dám đi. Chỉ có Mục Mã Phong là khu vực Yêu tộc là có tin tức của hắn truyền ra. Nhưng sau đó phát hiện không thấy thân ảnh của hắn. Long sư tỷ, ngươi chắc chắn hắn đi tới Bắc Băng Nguyên chứ?

Một tên thánh tử Đâu Suất Cung cẩn thận hỏi thăm.

Thực lực của Long Băng Nhan bây giờ tiến nhanh, đã có tu vi Hư Tiên, cũng không cùng cấp bậc với hắn. Tuy trong nội tâm không có tin phục nữ nhân chỉ dựa vào thân thể mà có địa vị này, nhưng mà thực lực của Long Băng Nhan bây giờ không ai dám đi gây khó dễ.

Huống chi chuyện này còn liên quan đến Lâm Hi đại địch Đâu Suất Cung.

Long Băng Nhan đứng ở giữa và gương mặt lạnh như băng, giống như trên đời này không có chuyện gì làm cho nàng mỉm cười cả.

- Tin tức của ta không có sai. Đệ tử nhận nhiệm vụ trưởng lão Chấp Pháp điện phải đạt được Băng Sương Ma Thiết. Điểm này cho dù Hình Tuấn Thần là Chấp Pháp trưởng lão cũng không cải biến quy củ được.

- Nhưng mà Mục Mã Phong còn có hai đầu đại yêu Hư Tiên! Hắn ở bên trong là đi tìm chết. Hắn hẳn không ngu như vậy.

Một tên đệ tử Đâu Suất Cung nói ra.

- Hừ, ta giao thủ với hắn lâu như vậy, nếu như hắn là kẻ dễ dàng biết khó mà lui cũng cũng không phải là Lâm Hi. Cũng không cần Đâu Suất Cung các ngươi nhiều lần huy động nhân lực như thế.

Long Băng Nhan tay áo hất lên, hờ hững nói.

Một đám đệ tử Đâu Suất Cung đang tức giận cũng thanh tỉnh lại.

Mọi người trầm mặc không nói.

Cẩn thận nhớ lại thì Lâm Hi thật sự dễ đối phó thì hắn chẳng trêu chọc Long Băng Nhan, không trêu chọc Đâu Suất Cung. Bất cứ người sáng suốt nào cũng không dám làm ra chuyện như thế.

- Từ khi hắn rời khỏi Thần Tiêu Sơn đến bây giờ đã vài tháng rồi. Chắc có lẽ hắn đã quay về Thần Tiêu Sơn nha?

Một tên cường giả Đâu Suất Cung nói.

- Không biết. Mục Mã Phong căn bản không bán Băng Sương Ma Thiết quá nhiều. Hắn không có tới tay chắc chắn không rời khỏi.

Long Băng Nhan lập tức bác bỏ nói.

- Chuyện này khó biết được. Nếu như hắn còn trong Bắc Băng Nguyên thì tại sao chúng ta tìm lâu như vậy còn không thấy tung tích. Hiện tại vài Thánh tử cũng thi triển Sưu La Thiên Địa Đại Pháp tới hư thoát cũng không thấy tung tích của hắn. Cả Bắc Băng Nguyên đã không tìm thấy hắn thì chẳng biết hắn đi nơi nào nữa.

Thánh tử Đâu Suất Cung lên tiếng.