Thần Tọa

Chương 304: Đuổi giết




- Vâng, lão nô hiểu.

Lão quản gia gật gật đầu.

- Ta không ở đây nên Tiên Đạo Đại Thương Minh giao cho ngươi. Chỗ sâu nhất của thời không gần đây có chút không yên ổn. Ta cảm giác được Tiên Đạo Đại Thế Giới chỉ sợ bình tĩnh không quá lâu. Ngươi cũng nên lưu ý động tĩnh trong thành thị một chút, nếu có gì dị thường nên thông báo cho ta sớm.

Thượng Quan Thánh Thông nói.

- Vâng.

Lão quản gia ứng tiếng nói.

- Ân.

Thượng Quan Thánh Thông gật gật đầu, thân hình chấn động, ánh sáng màu vàng bao phủ thân thể, hóa thành trăm vạn quang mang tiêu tán khỏi gian phòng.

Lão quản gia ngẩng đầu lên, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, quan sát ngoài thành trì lộ ra bộ dáng vui mừng. Từ độ cao này chỉ nhìn thấy mây trắng bồng bềnh, bên dưới tầng mây là nhà cửa rậm rạp chằng chịt, toàn bộ tạo thành một hình ảnh phồn vinh. Mà Tiên Đạo Đại Thương Minh chính là tồn tại tiêu biểu của nơi này.

- Tiểu thư, mau mau lớn lên đi. Về sau nơi này thuộc về ngươi.

Lão nhân thì thào tự nói.

Lê-eeee-eezz~!!

Một đạo pháp phù đột nhiên từ trong mây trắng lao xuống dưới, từ trong nơi vắng vẻ của tòa thành bay ra ngoài thành.

- Ồ!

Lão nhân hơi ồ một tiếng, ánh mắt nháy một cái và cổ tay run lên. Sau một khắc thì hơi nước giống như khuếch tán ra cả gian phòng.

Mà trung tâm của gợn sóng chính là pháp phù bay ra ngoài thành, đột nhiên pháp phù bay vào trong tay của lão giả. Bàn tay Lão quản gia phủ kín nếp nhăn nhưng lại khoan hậu hữu lực, pháp phù hào quang lập lòe mạnh cỡ nào cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay của lão quản gia.

Đây là một thiết bài chừng hai ngón tay đang tỏa ra gợn sóng chấn động mạnh mẽ, ở trên lệnh bài có hai chữ Đâu Suất rất rõ ràng.

Lão quản gia nhìn thấy pháp phù này thì suy nghĩ một lát, lập tức khẽ cười:

- Tiểu tử, đây cũng là tạo hóa của ngươi. Nhìn phân lượng tiểu thư đối với ngươi không tệ, ta sẽ giúp ngươi một chút.

Tiếng cười nhạt nhạt quy về yên tĩnh.

...

Bên ngoài thành Tiên Đạo Đại Thương Minh, ở một ngọn núi cao có mấy đạo thân ảnh đứng vững.

Mấy đạo nhân ảnh này ăn mặc quần áo và trang sức thống nhất. Lúc bọn họ hô hấp thì ồn ồn như biển cả gầm thét. Ngay cả ánh mắt cũng có tinh quang bắn ra ngoài, vô cùng sắc bén như kiếm.

- Xảy ra chuyện gì? Theo đạo lý người của chúng ta đã đưa pháp phù tới rồi, tại sao còn chưa có tin tức?

Ánh mắt Kim Đức đạo nhân nhảy lên, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.

- Ha ha, Kim Đức sư đệ, không cần sốt ruột. Hắn trốn không thoát đâu. Lần này là Thanh Vi sư bá trợ giúp ngươi. Cho dù hắn chấp cánh cũng không thoát được.

Trên núi cao một tên đệ tử Đâu Suất Cung thản nhiên nói. Ánh mắt của hắn hiện ra thần sắc tức giận, so với Thổ Đức đạo nhân còn mạnh hơn nhiều, ẩn ẩn hiện ra khí tức tiên đạo nhàn nhạt.

- Không tệ. Thanh Vi sư bá ra lệnh cho dù như thế nào cũng phải mang tiểu tử Lâm Hi về Đâu Suất Cung xử trí. Chúng ta nhiều người như vậy bao phủ Tiên Đạo Đại Thương Minh còn lo hắn trốn được hay sao?

Bên cạnh là một tên cao thủ Đâu Suất Cung cười nói. Con mắt của hắn nhìn qua bên cạnh.

- Lôi Đức sư huynh, ngươi yên tâm đi. Đường quay về Đâu Suất Cung còn dài, trên đường đi mang theo tiểu tử kia ngươi thích tra tấn hắn thế nào thì tra tấn.

Ở chính giữa mọi người là thanh niên mặc đạo bào có ký hiệu lôi vân, mặt đen lên, thần sắc âm trầm đáng sợ.

Người thanh niên này chính là Lôi Đức chân nhân tu vi cao nhất trong Lục Đức đạo nhân.

Đám người mai phục trên núi cao dùng Lôi Đức đạo nhân cầm đầu. Những người khác chỉ là tương trợ. Tuy Lục Đức đạo nhân tại Dong Lô Tiểu Địa Ngục ăn thiệt thòi lớn, chết tổn thương hơn phân nửa, chỉ còn lại Thổ Đức đạo nhân, Kim Đức đạo nhân cùng Lôi Đức đạo nhân. Nhưng mà thực lực của Lôi Đức đạo nhân vẫn còn sờ sờ ở đó.

Mặc dù là trong thánh tử nội môn Đâu Suất Cung thì thực lực Lôi Đức đạo nhân vẫn không kém.

- Ta không nóng lòng, ta đang nghĩ nên tra tấn hắn như thế nào mới có thể cho hắn cảm nhận thống khổ lớn nhất. Từ khi xuống núi tới nay còn chưa có kẻ nào lăng nhục chúng ta như vậy. Ta không muốn hắn chết, ta muốn hắn sống, sống không bằng chết.

Lôi Đức đạo nhân lạnh lùng nói, trong âm thanh hiện ra oán khí và sát cơ nồng đậm.

Cho dù là đệ tử nào nghe Lôi Đức đạo nhân nói như vậy cũng phải rùng mình. Biến cố trong Dong Lô Tiểu Địa Ngục khiến cho thiên chi kiêu tử của Đâu Suất Cung này ăn đả kích thật lớn, tính cách cũng cải biến thật sâu, trở nên âm trầm đáng sợ.

Trong thế giới tiên đạo thắng bại chỉ là chuyện nhỏ.

Bại trong tay người có thanh danh, địa vị vượt qua mình là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mất mặt cả. Nhưng nếu bại trong tay một tiểu tử không chút thanh danh và địa vị thì khác rồi.

Nếu như bại trong tay đệ tử ngoại môn không thanh danh và tiếng tăm gì thì đó chính là sỉ nhục to lớn. Trong Đâu Suất Cung hiện giờ không ai nói cái gì, nhưng rất nhiều người đang chế nhạo sau lưng Lục Đức đạo nhân.

Sáu gã cao thủ nội môn Đâu Suất Cung kém cỏi nhất cũng là Pháp Lực Kỳ. Đuổi giết một đệ tử ngoại môn của Thần Tiêu Tông còn bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay thì đó là sỉ nhục chính cống.

Lôi Đức đạo nhân tâm cao khí ngạo sao thừa nhận ô nhục như vậy được!

- Lôi sư huynh, cứ việc yên tâm, lần này đệ tử của Đâu Suất Cung tại Tiên Đạo Đại Thương Minh đã thu được lệnh của trưởng lão, toàn lực phụ tá ngươi, mang tiểu tử kia về Đâu Suất Cung thẩm lý và phán quyết. Nếu như không phải Tiên Đạo Đại Thương Minh có cấm chế thì chúng ta đã sớm xông vào trong áp giải tiểu tử kia về Đâu Suất Cung rồi. Hơn nữa lần này có Thiết Tiên sư huynh ở đây, tuyệt đối sẽ không có cái gì ngoài ý muốn.

Một tên thánh tử Đâu Suất Cung nói.

Âm thanh vừa dứt thì mọi người nhìn qua một hướng. Ở trên bầu trời cách mặt đất mấy ngàn trượng có một đoàn tiên khí giống như lông vũ tại đang phiêu phù trên trời. Đoàn tiên khí này rất nhạt, cũng không có nồng đậm như cường giả Tiên Đạo Cảnh, nhưng mà so với Luyện Khí sĩ mà nói lại mạnh không cách nào tưởng tượng nổi.

Xuyên thấu qua đoàn tiên khí đó có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng thẳng trong đó. Mặc dù cách rất xa nhưng người ta vẫn cảm nhận áp lực như núi.

Đây là "Hư tiên"!

Không giống như đệ tử chân truyền có thể thôn hấp nhiều tiên khí. Nhưng mà đã tiếp xúc được quy tắc thô thiển nhất, có thể hấp thu tiên khí trong thời không vô tận.

Đây cũng là nguyên nhân gọi những kẻ này là "Hư tiên"! Tuy nhiên "Hư tiên" đối với Luyện Khí sĩ lại chính là tiên nhân chân chính.

Trong Tiên Đạo Đại Thương Minh thì đệ tử thực lực cao nhất Đâu Suất Cung được gọi là "Thiết Tiên", là một tên đệ tử Luyện Khí đệ bát trọng Hư Tiên Kỳ.

Dong Lô Tiểu Địa Ngục, Lục Đức đạo nhân ba chết ba tổn thương, chuyện này liên quan tới Thần Tiêu Tông, cũng không đơn giản là đệ tử xung đột nữa. Dùng Luyện Khí đệ bát trọng hư tiên tới bắt Lâm Hi đủ thấy Đâu Suất Cung coi trọng chuyện này thế nào rồi.

Thời gian chậm rãi đi qua.

- Lê-eeee-eezz~!!

Đột nhiên một tiếng thét dài xuyên qua núi cao, từ một hướng khác của Tiên Đạo Đại Thương Minh truyền tới.

- Phát hiện Lâm Hi! Đi mau.

Người trên núi cao biến sắc, lập tức lao nhanh như điện qua hướng khác.

Trong Tiên Đạo Đại Thương Minh đã phái người theo dõi, dùng truyền tin phù chỉ là một loại thủ đoạn. Trừ chuyện đó ra ở bốn phía thành trì đều có người của Đâu Suất Cung, chỉ cần phát hiện hành tung của Lâm Hi thì phải kêu gào báo tin, đây là sách lược mọi người định ra trước tiên.

- Ông!

Lôi quang lóe lên, một đạo thân ảnh bay đi đầu tiên, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách trăm trượng, chính là Lôi Đức chân nhân đứng đầu Lục Đức đạo nhân. Quanh người của hắn lôi vân cổ đãng, dưới chân đang cưỡi một kiện pháp khí hình thoi nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Đây là pháp khí lôi hệ, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Là Lôi Đức đạo nhân chuyên môn mượn một kiện pháp khí cường đại từ Thanh Vi trưởng lão.

Trong Dong Lô Tiểu Địa Ngục, Lôi Đức đạo nhân truy đuổi Lâm Hi cả buổi cũng không bắt được. Cuối cùng mới rơi vào trong ma thủ của địa ngục ma thú. Lần này rút kinh nghiệm xương máu, Lôi Đức đạo nhân đặc biệt mượn kiện pháp khí này đuổi giết Lâm Hi.

- Lần này ta không cho ngươi chạy thoát đâu! Ta muốn ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa!

Trong mắt Lôi Đức đạo nhân bắn ra một đạo hàn quang, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.

Ông!

Cùng một thời gian trên bầu trời có đoàn tiên khí hình lông vũ chấn động và biến mất vô tung.

Một phương hướng khác.

Lâm Hi, Thượng Quan Dao Tuyết cưỡi Địa Ngục Ma Long bay ra khỏi thành trì, chợt nghe được tiếng thét dài và tiếng kêu này không cách bọn họ bao xa cả.

Âm thanh gào thét quá đột ngột, trong lòng Thượng Quan Dao Tuyết cảm thấy kỳ quặc, lập tức nhìn qua.

- Đứng lại!

Một tiếng hét to từ trên mặt đất dưới tán cây tùng rập rạp kêu lên, đột nhiên một đạo nhân ảnh bay lên cao. Quần áo của người này đã hiển thị thân phận của hắn.

- Đâu Suất Cung!

Trong nội tâm Lâm Hi chấn động mạnh. Người thét dài chính là đệ tử Đâu Suất Cung.

- Đáng chết! Những người này quá lớn gan, dám ở chỗ này phục kích chúng ta.

Thượng Quan Dao Tuyết kêu lên, thần sắc oán hận, cực kỳ phẫn nộ.

Nơi này là bên ngoài Tiên Đạo Đại Thương Minh, vào thành chính là địa bàn của Tiên Đạo Đại Thương Minh. Người của Đâu Suất Cung dám phục kích bọn họ ở đây đúng là quá lớn mật!

- Chủ nhân! Cẩn thận! Ta cảm giác được khí tức Lôi Đức đạo nhân đang tới. Đáng chết, không phải chỉ một.

Địa Ngục Ma Long đồng thời kêu lên.

Trong Dong Lô Địa Ngục phục kích Lục Đức đạo nhân nó cũng có phần. Đối với khí tức Lôi Đức đạo nhân nó không xa lạ gì.

- Tới thật nhanh!

Địa Ngục Ma Long chửi bới, trong cảm giác của nó tốc độ của Lôi Đức đạo nhân thật sự là thật đáng sợ!

Không cần Địa Ngục Ma Long nói, Lâm Hi cũng hiểu được Đâu Suất Cung đến có bao nhiêu người.

- Lê-eeee-eezz~!!

Từng đạo tiếng thét dài từ các hướng truyền tới. Chỉ trong nháy mắt từng bóng người phi thân mà ra, rậm rạp chằng chịt giống như hạt vừng lao qua phía Lâm Hi bên này.

Những người này mỗi người đều có năng lực phi hành, chính là đệ tử nội môn ngoài Khí Tiên Kỳ, đang nhanh chóng lao qua phía Lâm Hi cùng Thượng Quan Dao Tuyết.