Thần Tọa

Chương 1367: Kịch chiến




Hai mắt Lâm Hi tỏa sáng, rốt cục nhìn thấy thế giới bên ngoài túi không gian. Chỉ thấy "Ma nhật" to lớn và gió mạnh mênh mông, ngàn vạn ma khí và tiên khí va vào nhau trên hư không.

- Ồ!

Nhìn thấy bảy tám đạo thân ảnh ma khí trùng thiên, thân hình của Lâm Hi hơi chấn động, không nhịn được kinh hô lên.

Trong Địa Ngục Đại Thế Giới nhiều nhất là yêu ma, Lâm Hi vốn cho rằng Tôn Quân Bình gặp phải cường địch đương nhiên là Ma Hoàng, không nghĩ tới những kẻ vây quanh Tôn Quân Bình lại là tuấn nam mỹ nữ.

Bọn họ không giống yêu ma địa ngục, ngược lại càng giống nhân loại, thần thái cử chỉ ưu mỹ khó nói nên lời. Duy nhất có thể làm cho người ta cảm giác họ khác với nhân loại chính là đôi mắt đỏ tươi như bảo thạch.

- A Tu La Ma tộc...

Lâm Hi kinh ngạc, trong đầu hiện ra ý niệm này.

Tôn Quân Bình bị yêu ma bức tới mức không thể bảo hộ túi không gian của mình, rõ ràng sâu trong Địa Ngục Đại Thế Giới cũng là "A Tu La nhất tộc" cao quý và thực lực mạnh mẽ.

A Tu La nhất tộc, quý tộc trong yêu ma!

Lâm Hi giật mình, chung quanh A Tu La Ma tộc càng giật mình, bọn họ vốn chỉ thấy Tôn Quân Bình, không nghĩ tới lăng không xuất hiện một tên cường giả nhân loại, hơn nữa trên người đối phương còn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, giống như là đồng tộc A Tu La.

- Chuyện trong túi không gian ta cũng không so đo với ngươi, lúc này ngươi phá hư chuyện của ta, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không cứu được. -- Thái Nguyên Cung ngươi cũng không cần đi, nắm lại đây cho ta.

Tôn Quân Bình không quan tâm tới Lâm Hi, hắn tốn hơn mười ngày ẩn núp, tìm kiếm thời cơ tốt, thừa dịp những A Tu La Ma Đế không có mặt ở đây tính toán đám A Tu La Ma tộc.

Cả Tiên Đạo Đại Thế Giới cho tới bây giờ chỉ có hắn tính toán người khác, không nghĩ tới "A Tu La Quả Thực" vừa mới tới tay rõ ràng đã bị Lâm Hi chiếm lấy một nửa thân gia, ngay cả "Nguyên Thần Tiên tinh" trân quý nhất cũng bị lấy đi, một cũng không chừa cho hắn.

Trong nội tâm Tôn Quân Bình nổi giận, thật sự là không thể so sánh mà.

- Oanh!

Hư không chấn động, trên người Tôn Quân Bình xuất hiện khe hở tối đen, gió mạnh mênh mông, bao la mờ mịt, khí tức thô bạo phóng lên trời, mọi người còn không có kịp phản ứng thì hào quang trên đỉnh đầu Tôn Quân Bình lóe lên, một đầu "Thiên thứu" to lớn che khuất bầu trời, cánh rủ xuống, thiết trảo chụp thẳng vào Lâm Hi.

Đây là lần đầu tiên Tôn Quân Bình dưới tình huống không chuẩn bị mà triệu hồi ra hóa thân "Thiên thứu".

Bảy tám A Tu La Ma tộc cao đẳng nhìn chung quanh, loại tình huống này Tôn Quân Bình cũng không dám khinh thường, đồng thời triệu hóa thân ra.

Kình phong đập vào mặt, "Thiên thứu" vừa hiện thân thì Lâm Hi cũng cảm giác được áp lực khổng lồ, giống như từ đỉnh đầu áp xuống. Lệ khí hung lệ ác liệt này làm người ta sợ hãi.

- Tới tốt!

Hai mắt Lâm Hi mở to, sau một khắc chỉ nghe từng tiếng Lê-eeee-eezz~!, Lâm Hi không chút do dự triệu hồi "Côn Bằng hóa thân"của mình ra.

Lê-eeee-eezz~!! --

Một tiếng rít cao vang vọng, phá toái hư không, âm thanh ẩn chứa lực lượng chấn nhiếp linh hồn, bảy đầu A Tu La Ma tộc khá tốt, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, trong đầu có cảm giác mê muội, "Thiên thứu" hóa thân của Tôn Quân Bình thì khác.

Côn Bằng cùng thiên thứu là cầm loại, nhưng luận huyết mạch thuần túy thì Côn Bằng cổ xưa hơn "Thiên thứu" quá nhiều. Lâm Hi còn chưa cho Côn Bằng hiện thân, trong tiếng rít chói tai này Tôn Quân Bình cũng cảm giác được "Thiên thứu" của mình giống như bị chùy nện vào đầu vài cái, trong đầu giống như bị xé rách, vô ý thức sinh ra tâm lý sợ hãi, thiết trảo thu lại không dám đánh về phía trước.

- Làm sao có thể!

Tôn Quân Bình cả kinh, đây không phải chuyện đùa, hắn là nhân vật gì, Lâm Hi là nhân vật gì, chênh lệch của cả hai không thể dùng đạo lý tính toán, lúc nào trên người Lâm Hi có thứ này chứ, bằng vào một tiếng thét dài có thể ngăn cản Thiên thứu của hắn!

- Không đúng, tiểu tử này này lúc nào đã đột phá Tiên Đạo lục trọng rồi?

Tôn Quân Bình ăn cả kinh, giật mình ý thức được Lâm Hi rõ ràng đã tăng một cấp trong túi không gian, ý niệm trong đầu vận chuyển, trong nội tâm sát ý càng lớn, cưỡng ép khu động "Thiên thứu hóa thân" giết qua.

Ầm ầm!

Nghĩ là làm ngay, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, trong thời gian ngắn một đôi thiết trảo chụp vào "Thiên thứu".

Đây là hung cầm to lớn, trên người mang theo hương vị non nớt, nhưng hình thể của nó còn lớn hơn "Thiên thứu", hai cánh cửa nó như sắt mở ra còn che khuất ba phần bầu trời.

Khí tức của nó cổ xưa mờ mịt, mang theo một chút khí tức nguyên thủy của vạn vật.

Chỉ một ánh mắt đã toát ra hương vị tôn quý, cao cao tại thượng, dễ dàng ngăn cản Thiên thứu tấn công.

- Côn Bằng!

Nhìn thấy đầu hung cầm này, trong lòng Tôn Quân Bình cả kinh, cắn răng nói:

- Làm sao có thể!

Hắn xem qua nhiều điển tịch Tiên Đạo, Thái Nguyên Cung có rất nhiều ghi chép về sinh vật cổ xưa. Tôn Quân Bình tuyệt đối không ngờ Lâm Hi đạt được hóa thân lại là "Hỗn Độn Côn Bằng" trân quý nhất, gần như tuyệt tích.

- Tiểu tử này không ngờ có vận may lớn như vậy!

Tôn Quân Bình khó có thể tin, cuộc đời của hắn chưa từng hâm mộ người khác, cái gọi là thiên tài chết trong tay của hắn quá nhiều, nhưng lúc này trong lòng của hắn sinh ra xúc động mãnh liệt.

Tôn Quân Bình không thể không thừa nhận, hắn xác thực ghen ghét tiểu tử trước mặt này.

Đối với người làm cho mình ghen ghét, Tôn Quân Bình chỉ biết làm một chuyện, chính là giết đối phương.

- Hỗn Độn Côn Bằng, ngươi rõ ràng có thứ này..., đáng tiếc, ngươi phải chết rồi.

Trong lòng Tôn Quân Bình sát cơ nổi lên, song chưởng vỗ ra, hoàn toàn bỏ qua bảy tám A Tu La Ma tộc, tấn công Lâm Hi. Trong lòng hắn giờ khắc này Lâm Hi còn uy hiếp lớn hơn cả A Tu La Ma tộc, cho nên phải giết cho thống khoái.

"Hỗn Độn Côn Bằng" không phải chuyện đùa, trong lòng Tôn Quân Bình biết rõ Hỗn Độn hung thú lớn lên phi thường nhanh, mặc dù Lâm Hi không cố gắng, chỉ có có đầy đủ năng lượng cung ứng thì nó cũng sẽ nhanh chóng phát triển đến cảnh giới rất cao.

Hiện tại Lâm Hi chỉ có tu vi Tiên Đạo lục trọng, cũng đã có loại uy hiếp này, nếu để cho hắn có thời gian, cho hắn lớn lên, tương lai chỉ sợ khó có thể đoán chừng. Đừng nói hôm nay trấn áp Lâm Hi, nhưng mà một ngày sau hắn sẽ đuổi giết Tôn Quân Bình.

Tôn Quân Bình từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho cường địch này tồn tại. Nếu đã kết thù thì biện pháp tốt nhất chính là hủy diệt đối phương.

- Khoác lác mỗi người đều biết nói, chỉ sợ ngươi không có bổn sự này.

Lâm Hi nói, giọng chưa dứt dị biến nổi lên.

Hai người đều có thân ngoại hóa thân, trong lúc vô hình tương đương với chiến lực gấp hai lần. Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều tấn công cực nhanh.

Tuy Lâm Hi tăng lên Tiên Đạo lục trọng, lại có tích lũy hùng hậu, nhưng dù sao thời gian không dài, kém Tôn Quân Bình một cảnh giới. Dùng thực lực Tiên Đạo lục trọng đối kháng Tiên Hoàng là mục tiêu khó đạt được, muốn chiến thắng Tôn Quân Bình cũng không dễ dàng.