Thần Tọa

Chương 1172: Nguy hiểm (2)




Trong khoảng thời gian ngắn, hai mươi đầu "Thứ Yêu Ma" và "Cao đẳng Ác Ma" vây công Lâm Hi, không đến mấy hơi thở đã bị Lâm Hi quét sạch sẻ, không còn một mống.

Ti!

Đám đại tiểu Ác Ma rậm rạp chằng chịt đang muốn xông tới hô hấp cứng lại, con mắt đen nhánh chuyển động nhanh như chớp, mãnh liệt hú lên quái dị, nguyên một đám e sợ tránh không kịp, nhao nhao chạy thục mạng.

Oanh!

Lâm Hi đang muốn ra tay, một đạo Thuần Dương tiên khí, hóa thành trường thương kinh thiên hai nghìn trượng lập tức xẹt qua hư không trùng trùng điệp điệp, đâm xuyên ngực một đầu Thứ Yêu Ma, đóng đinh trên mặt đất.

- Lạc Anh sư tỷ.

Lâm Hi khẽ cười nói, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lạc Anh Tiên Tử cách đó không xa.

Đầu Địa Ngục "Thứ Yêu Ma" Thất quả Thánh Vương cấp này vốn muốn đến đánh lén hắn, lúc này thấy thế không ổn liền muốn chạy đi, Lâm Hi sớm đã phát hiện ra nó, vốn muốn ra tay, bất quá, Lạc Anh Tiên Tử hiển nhiên đã ra tay nhanh hơn chút.

- Coi chừng.

Lạc Anh Tiên Tử nhìn Lâm Hi, chỉ nói hai chữ.

Nàng một mực quan sát tình hình chiến đấu của Lâm Hi, chỉ cần tình huống không đúng, liền lập tức ra tay. Bất quá, sức chiến đấu của Lâm Hi quá mức cường hãn, hiển nhiên còn chưa tới lúc cần nàng ra tay.

- Ân.

Lâm Hi thu hồi dáng tươi cười, chân thành nói.

Nơi này là "Thời Không Chủ Thành" chiến trường, không phải Địa Ngục tiểu thế giới gì cả, mức độ nguy hiểm không thể so sánh nổi. Lạc Anh Tiên Tử tuy rằng chỉ nói hai chữ, nhưng sự quan tâm đối với Lâm Hi, đã biểu đạt không thể nghi ngờ.

Lâm Hi xoay người lại, đứng sừng sững hư không, ánh mắt đảo qua đại địa, đang muốn đi trợ giúp những người khác, đột nhiên -- Đông!

Một tiếng oanh minh cực lớn, đột nhiên vang lên trong nội tâm Lâm Hi, phảng phất một đầu cự nhân mãnh liệt đạp vào ngực hắn vậy.

Đăng đăng đăng!

Lâm Hi như gặp phải trọng kích, dưới chân liền lùi lại ba bước, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Thế giới trong mắt bỗng nhiên liền an tĩnh lại, tất cả thanh âm đều biến mất vô tung, thời gian cũng trở nên trì hoãn chậm lại. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Đông!

Lại là một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, trong nội tâm Lâm Hi lập tức tịch yên tĩnh. Trong tích tắc này, ý thức của hắn xuyên qua hư không trùng trùng điệp điệp, lập tức hàng lâm vào sâu trong lòng đất, trong thời không bổn nguyên, trong không gian bích chướng trùng trùng điệp điệp.

Oanh!

Ngay trong cảm giác của Lâm Hi, một cổ lực lượng cường đại, lập tức đánh bay bích chướng vị diện, sau đó lập tức hóa thành một "Thời không chi môn" màu đen cự đại.

- Địa Ngục Chi Môn!

Lâm Hi cứng lại, trái tim mãnh liệt co rút lại. Hắn mặc dù không gặp phải "Địa Ngục Chi Môn" chuyển vận binh lực từ Địa Ngục Đại Thế Giới trước kia, nhưng loại khí tức quen thuộc kia không thể gạt hắn được.

Đó là khí tức của "Địa Ngục Cửu Đầu Xà", là "Thời không chi môn" mà Địa Ngục Đại Thế Giới liên hợp Vạn Ma Lĩnh, Tà Thần Phong, chế tạo ra để có thể vượt qua thời không.

"Thái Cổ Chân Long" trong cơ thể Lâm Hi kịch liệt xao động..., tựa hồ muốn phá thể mà ra, xé rách những "Thời không chi môn" này.

Bất quá so với sự xao động của Thái Cổ Chân Long, một loại cảm giác khác lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Lâm Hi toàn bộ, đó là một loại cảm giác nguy cơ không cách nào hình dung, mãnh liệt bàng bạc, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Hi cảm giác mình giống như một thuyền lá nhỏ trong hải dương vậy, xóc nảy phập phồng, ý thức tùy thời đều có thể bị loại này cảm giác nguy cơ đáng sợ kia đánh thành phấn vụn.

Thùng thùng!

Trái tim Lâm Hi mãnh liệt nhảy lên, đúng lúc này, giống như một khỏa thiên thạch đánh tới, "Thời không chi môn" ở sâu trong không gian mãnh liệt xóc nảy thoáng một phát, đột nhiên sau một đôi móng vuốt cực lớn, bao lấy áo giáp màu đen, khói đen cuồn cuộn, từ trong "Thời không chi môn" thò ra, bắt được khuông cửa của "Thời không chi môn".

Oanh!

Thiên Băng Địa Liệt, một cổ khí tức Hắc Ám, hủy diệt, tràn ngập giết chóc và vị đạo huyết tinh vô tận, phác thiên cái địa, phảng phất như núi lửa phun trào từ một bên khác của "Thời không chi môn" bạo phát ra.

Cổ khí tức kinh khủng kia che khuất bầu trời, vượt qua bất kỳ một cường giả nào Lâm Hi cảm thụ được trong Thời Không Chủ Thành, thậm chí còn muốn vượt qua cả đầu "Địa Ngục Ma Vương" đã ngã xuống kia.

Thực lực có thể nói là cường hoành của Lâm Hi ở trước mặt hắn phảng phất như con sâu cái kiến vậy, không có ý nghĩa. Loại cường đại này, đã vượt qua bất kỳ một tồn tại nào trên chiến trường rồi.

- Nguy hiểm! --

Lâm Hi mãnh liệt phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, sắc mặt của hắn tái nhợt, cả người đều thay đổi sắc mặt. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt kia, cơ hồ khiến hắn hít thở không thông.

- Rời khỏi nơi này -- rút lui!

Lâm Hi lòng nóng như lửa đốt, lần nữa phát ra một tiếng gào rú kinh thiên. Chưa có lúc nào hắn cảm giác được nguy hiểm gần như thế, bất lực như thể.

Cổ lực lượng kinh khủng kia quá cường đại, bất kể là hắn, Chu Thiên Hoàng, Lạc Anh Tiên Tử hay là ai cũng không thể chống lại được.

Đó là một loại lực lượng tuyệt đối, bất luận tồn tại nào muốn chống lại, cuối cùng đều sẽ bị đạp thành phấn vụn không chút lưu tình.

Trên chiến trường đột nhiên yên tĩnh lại.

Chu Thiên Hoàng, Từ Đức, Hoàng Lượng, Tôn Ất, Thẩm Canh, Dương Tín, Lạc Anh Tiên Tử..., tất cả mọi người giật mình nhìn Lâm Hi. Bọn hắn đã hoàn toàn khống chế được cục diện, vài đầu yêu ma Tiên Đạo Cảnh cũng đã bị bọn hắn áp chế không có lực hoàn thủ.

Ngoại trừ những yêu ma Tiên Đạo này, những đại tiểu Ác Ma khác đối với bọn họ không hề có lực uy hiếp. Phóng mắt khắp toàn bộ chiến trường, căn bản không thấy tồn tại nào có thể uy hiếp được bọn hắn.

Ai cũng không hiểu, Lâm Hi sao lại đột nhiên bảo bọn hắn lui lại.

- Lui!

Chỉ do dự thời gian không đến một phần mười cái nháy mắt, Chu Thiên Hoàng lập tức không chút do dự quyết định lui lại. Đó cũng không phải là vì hắn tin phục Lâm Hi đến cỡ nào, mặc kệ nói gì cũng tin tưởng.

Mà là Chu Thiên Hoàng từ trong sắc mặt Lâm Hi cảm thấy một loại lo lắng phát ra từ nội tâm, dùng "Lòng nóng như lửa đốt" để hình dung, cũng không có chút quá mức nào.

Tiếp xúc với Lâm Hi đến nay, Chu Thiên Hoàng còn chưa bao từ trên người hắn cảm giác được loại cảm xúc lo lắng này. Cho dù không thấy gì, nhưng Chu Thiên Hoàng vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Hi. -- Chu Thiên Hoàng tình nguyện tin tưởng đây đều là sự thật.

- Rút lui!

Tôn Ất là thứ hai, Từ Đức là thứ ba, Hoàng Lượng là thứ tư... Tất cả người từng ở chung thời gian dài với Lâm Hi, kể cả Lạc Anh Tiên Tử cho dù không thấy gì, không cảm thấy gì nhưng vào thời khắc này đều lựa chọn tin tưởng.

Dưới tình huống không chút dấu hiệu, tất cả mọi người đều đào thoát về hướng "Thời Không Chủ Thành".

Nhưng mà chuyện phát triển vẫn ngoài dự liệu mọi người, phản ứng của bọn người Chu Thiên Hoàng, Từ Đức, Tôn Ất đã rất nhanh, nhưng chỉ một tí tẹo do dự như vậy đã nhất định khiến bọn hắn không cách nào đào thoát khỏi biên giới khu vực nguy hiểm trước khi nguy cơ hàng lâm.