Thần Tọa

Chương 1056: Đắc thắng mà quay về





Xùy~~!

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một đạo kiếm khí chói mắt tung hoành hơn ba ngàn trượng, một kiếm xé ra hư không, đuổi theo, đâm vào lồng ngực một gã Tà Đạo Thánh Vương.

- Ah...

Tên Tà Đạo "Thánh Vương" kia khóe miệng đổ máu, ngực máu phun ra như suối, hai mắt mở to, giật mình nhìn trước ngực, tựa hồ vẫn chưa thể tin được mình lại bị giết chết như vậy.

"Xùy~~! "

Hào quang lóe lên, "Thái Bạch kiếm khí" của Lâm Hi kéo một phát, trực tiếp kéo thân hình tên Thánh Vương kia thành hai đoạn, đồng thời một đạo kiếm khí "Vạn Kiếm đại pháp" khác cũng quét ngang hư không, chém sáu tên tà tu khác thành hai đoạn.

Tu sĩ Luyện Khí Cảnh, bất luận bản thân cường đại đến cỡ nào, cũng bất luận cảnh giới gì, chỉ cần thân hình bị chém thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đối với Địa Ngục sinh vật mà nói, thân thể nhân loại lộ ra yếu ớt hơn rất nhiều.

Đây cũng là nhược điểm của tu sĩ Tiên Đạo!

- Rống! --

Trong tiếng gầm gừ, hơn mười đầu Ác Ma cao đẳng vây qua, ánh mắt hung ác:

- Giết hắn đi!

Oanh!

Từng đạo Hắc Ám ma khí thuần túy, kinh thiên động địa, nhanh như tia chớp quét ngang mà đến.

- Lôi Công đại pháp!

Trong cơ thể Lâm Hi, một đoàn lôi quang bàng bạc màu xanh nổ tung, oanh một tiếng, hơn mười đầu Ác Ma cao đẳng lập tức như diều đứt dây, nhao nhao bị đánh bay ra ngoài, uy lực cực lớn chấn khiến toàn bộ vị diện, đều run rẩy.

Ông!

Ngay đồng thời khi đánh bay hơn mười đầu Ác Ma cao đẳng, Lâm Hi lòng có nhận thấy, thân hình chấn động, đuôi rồng sắp vỡ, trong thời gian ngắn tiến lên ngàn trượng, cơ hồ đồng thời, mấy chục đạo công kích bàng bạc cũng đánh vào phía sau hắn, uy lực khổng lồ, ngay cả không gian cũng như sụp xuống.

Ngâm! --

Vạn Kiếm ngâm nga, rót thành một đạo kiếm khí sáng chói, ở trong bóng tối lộ ra cực kỳ chói mắt. Kiếm khí chém xuống, lại là năm đầu Ác Ma cao đẳng, trong đó kể cả một tên "Ác Ma Đại Lĩnh Chủ" cũng bị chém thành hai đoạn.

- Mọi người tụ lại, dùng khí tự bạo đối phó hắn!

Thời khắc mấu chốt, thanh âm của "Ân Thái Cảnh" từ phía sau truyền đến. Ở trong mảnh không gian này, Ân Thái Cảnh có được quyền nói chuyện tuyệt đối.

Rầm rầm rầm!

Một kiện pháp khí màu đen, tà khí cuồn cuộn, tản ra một cổ hương vị huyết tinh, lãnh khốc, tà ác nói không nên lời nổ vang bay tới Lâm Hi.

Bạo bạo bạo!

Uy lực Tà Đạo pháp khí tự bạo, cộng thêm thực lực bản thân những cường giả Tà Đạo này ở trong hư không dẫn phát ra một hồi huyết bạo cấp hủy diệt. Uy lực mạnh mẽ, ngay cả Lâm Hi cũng sinh lòng kiêng kỵ, sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, thoáng cái liền tránh đi nơi khác.

Ngay khi Lâm Hi nhượng bộ thì tất cả Ác Ma cao đẳng và cường giả Tà Đạo đều buông tha đuổi giết Lâm Hi, dựa theo mệnh lệnh của "Ân Thái Cảnh" lui lại phía sau, tụ cùng một chỗ.

Khi mấy trăm Ác Ma cao đẳng, phối hợp với một đám cường giả Tà Đạo sừng sững đứng chung một chỗ, phảng phất như một dãy núi màu đen lơ lửng vậy, cổ uy áp cường đại kia cực kỳ kinh thiên động địa.

Khí thế như vậy, ngay cả cao thủ "Nửa bước Thuần Dương" cũng phải nhượng bộ lui binh.

- Là một cao thủ, đáng tiếc, vừa rồi không kịp giết hắn...

Lâm Hi hóa thân Cự Long, kim quang trong vắt, tiên khí mênh mông, nhìn chăm chú vào "Ân Thái Cảnh" ở trung ương "Dãy núi". Vừa rồi hắn vốn muốn giết "Ân Thái Cảnh", đáng tiếc, lại bị các Ác Ma cao đẳng và cường giả Tà Đạo khác cứu được hắn một mạng.

"Ân Thái Cảnh" niên kỷ đã lớn, khí thế trầm ổn, rõ ràng là người đã trải qua chiến trận, kinh nghiệm đầy mình. Loại phương thức trước mắt này, cũng là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn

Nếu như tách ra đuổi giết hắn; hoặc là tách ra, từng người tự chiến, chỉ sợ sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng lúc "Ân Thái Cảnh" phát ra mệnh lệnh, khiến mọi người tụ cùng một chỗ, hơn nữa tự bạo pháp khí thì tràng diện lập tức liền nghịch chuyển.

Lâm Hi trong nội tâm hiểu rõ, câu "Tự bạo pháp khí" kia của Ân Thái Cảnh chỉ sợ là nói cho mình nghe.

Có khi "Uy hiếp" còn có hiệu quả hơn thật sự động thủ nhiều.

- Thật là một cao thủ ah!

Lâm Hi trong nội tâm tán thưởng một tiếng:

- Thành quả chiến đấu hôm nay chỉ sợ phải dừng ở đây rồi. Bất quá, hiệu quả tập kích đã đạt thành, hiện giờ, quyền chủ động ở ngay trong tay ta.

Lâm Hi nghĩ tới đây, đã sinh ra thoái ý.

- Ha ha, ta hi vọng các ngươi vĩnh viễn có thể tụ cùng một chỗ như vậy, bởi vì... Ta sẽ một mực ở phụ cận săn giết các ngươi. Từ giờ trở đi, các ngươi chính là con mồi của ta rồi!...

Lâm Hi chấn động đuôi rồng, cũng không đợi "Ân Thái Cảnh" phản ứng, bá thoáng một phát, bắn nhanh đi, trong nháy mắt liền hóa thành một điểm đen, biến mất vô tung.

- Đối thủ thật đáng sợ!

Ân Thái Cảnh nghe được câu Lâm Hi nói trước khi đi, trong nội tâm bỗng nhiên trầm xuống. Cũng như hắn dùng "Pháp khí tự bạo" để uy hiếp Lâm Hi vậy, Lâm Hi cũng uy hiếp ngược lại hắn.

Đáng sợ nhất chính là, hắn quả thật có loại thực lực này. Ân Thái Cảnh nghĩ đến phương thức "Tới vô ảnh đi vô tung" kia của hắn, trong nội tâm bỗng nhiên liền nặng trịch. Chỉ sợ từ hôm nay về sau, bọn hắn đều sẽ phải sinh hoạt trong hoảng loạn rồi.

- Rốt cục là từ đâu nhảy ra một tên đệ tử Tiên Đạo đáng sợ như vậy? Rốt cuộc là tông phái nào!...

Trong đầu Ân Thái Cảnh nhất thời hiển hiện một lượt, trong đầu của hắn nhớ đến khuôn mặt, trẻ tuổi, tự tin của Lâm Hi trước khi hóa rồng.

Thực lực cường đại chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ngoài thực lực ra, loại ẩn nhẫn, bạo phát, trù tính, trí tuệ cùng với thủ đoạn kia, bất kể là lúc đầu vọt ra cướp đoạt "Kim liên tử", hay là về sau đồng thủ lúc hơn ba mươi tên tu sĩ Tà Đạo suy yếu, phát động tuyệt học mang tính hủy diệt; hay là cuối cùng quyết định thật nhanh, viễn độn mà đi, phát ra lời uy hiếp... Ở trong trí nhớ của Ân Thái Cảnh, đây là lần đầu tiên được chứng kiến một đối thủ đáng sợ như thế. Càng quan trọng hơn là, hắn vẫn còn rất trẻ.

- Kế tiếp, chỉ sợ chiến đấu chân chính mới bắt đầu...

Ân Thái Cảnh thở dài một tiếng, nặng trịch.

... ... Biên giới vị diện, trong một động quật bí mật, Lâm Hi thu hóa thân, xuất hiện trong động quật.

- Chủ nhân, đắc thủ không?

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, Tạp Mễ Lạp cười nhẹ nhàng, chạy ra đón chào. Tình huống vừa rồi diễn ra cực nhanh, song phương động thủ quá nhanh, nàng cũng không nhìn thấy rõ ràng.

- Ân, đắc thủ rồi.

Lâm Hi nhẹ gật đầu:

- Để phân thân của ngươi tiếp tục giám thị bọn hắn. Mặt khác, nếu như bọn hắn muốn rời khỏi thì lập tức cho ta biết.

- Ân, đã biết, chủ nhân.

Tạp Mễ Lạp ôn nhu cười nói.

Nói đùa, nàng sở dĩ có thể trông thấy Lâm Hi chiến đấu với bọn Ân Thái Cảnh chính là dựa vào những "Con mắt" trên bầu trời. Những chuyện này, không cần Lâm Hi phân phó, nàng cũng sẽ đi làm.

Những "biên bức" phân thân kia của nàng vẫn luôn giám thị ở đó.

Chiến đấu vừa rồi, ngắn ngủi mà kịch liệt. Chỉ tiếc, Lâm Hi lo lắng an toàn của nàng nên không để cho nàng đi. Dù sao, loại cường giả Tà Đạo thâm niên như Ân Thái Cảnh nếu cố ý muốn giết Tạp Mễ Lạp thì vẫn có tỷ lệ thành công rất lớn.