Thần Tọa

Chương 1046: Người may mắn sống sót ở địa lao (1)




Ngay cả một cái Thánh tử cấp cũng có thể tạo thành thương tổn đối với nàng. Nhưng mà đối diện với địa ngục ác ma đều là sinh vật hắc ám này lập tức liền hiện ra sự cường đại của mình.

Đơn đả độc đấu, Tạp Mễ Lạp có thể giết chết bất luận một đầu Ác ma đại lĩnh chủ nào ở nơi này.

- Giết hắn đi, giết bọn họ!

Hắc bào trung niên mặt đầy hoảng sợ, cao giọng lệ khiếu, đồng thời nhanh như thiểm điện lui về phía sau.

- Oanh!

Ác ma trong hư không chi chít, che khuất bầu trời, mênh mông như biển, từ bốn phương tám hướng bay tới đây, hướng Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp nhào tới.

Những Ác ma lĩnh chủ cùng Đại ác ma trong đại quân ác ma này đã sớm quen thuộc hắc bào trung niên, biết hắn là phụng mệnh của Ma Hoàng mà đến, căn bản không có người phản kháng hắn.

- Hừ!

Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, long thân khổng lồ kim quang vạn đạo, huyền phù hư không, kêu to một tiếng lập tức xuất thủ:

- Vạn Kiếm đại pháp!

- Ầm!

Kiếm khí chi chít, ngàn vạn gào thét mà ra, bạo xạ ra vạn đạo quang hoa xông lên tận trời.

Chỉ nghe oanh một tiếng, trời rung đất chuyển, kiếm khí hoảng động hóa thành một cái kiếm khí phong bạo khổng lồ tiếp thiên liên địa, ác ma đầy trời liên tục bị đồ sát giống như hạt mưa bang bang rơi xuống.

- Ngươi trốn được không?

Lâm Hi mặc dù hóa thân cự long, trước mặt hắn là ác ma chi chít thét chói tai, nhưng ánh mắt huyết hồng lại là lạnh lùng nhìn một chỗ trên không trung.

- Ông!

Hư không rung động, một đạo bạch sắc kiếm khí chói mắt điện xạ mà ra, chỉ là một kiếm liền xuyên thấu vô số ác ma, xé rách hư không, oanh một tiếng liền chấn nát một kiện hắc sắc pháp khí, sau đó đánh trúng vào một cỗ thân thể, xuyên thấu từ trước ngực ra sau lưng.

- Ngươi, ngươi...

Hắc bào trung niên bị kiếm khí xâu ở trên hư không, ánh mắt mở ra thật to, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, tựa hồ là không thể tin được chính mình cứ như vậy đã bị giết rồi.

- Xuy!

Huyết quang chợt lóe, Tạp Mễ Lạp đột nhiên hiện ra ở phía sau hắc bào trung niên, trong mắt hung quang chợt lóe, hung hăng cúi đầu xuống một ngụm cắn vào cổ của tên tà tu này, một tay giơ lên bắt được đỉnh đầu của tên hắc bào trung niên dùng sức ngắt một cái, răng rắc một tiếng liền đem tên hắc bào trung niên tà tu này hoàn toàn đánh chết.

- Chủ nhân, tìm được rồi. Bọn họ bị chôn ở dưới đất, nơi đó có một cái lao tù.

Đôi môi của Tạp Mễ Lạp dính máu tươi, thanh âm vang lên trong đầu Lâm Hi.

- Ngươi đi xuống trước cứu người, để ta đối phó với những ác ma này.

Lâm Hi kêu to một tiếng, thân hóa thành trường hồng trực tiếp ở trong hư không mở một đường màu, bạt không mà lên, đụng vào trong đại quân ác ma dày đặc.

- Khặc! Giết hắn đi!

- Giết tên nhân loại này!

- Ta muốn uống máu của hắn!

... ... Ác ma chi chít, ánh mắt loạn chuyển, kiệt kiệt tiêm khiếu, chấn động sí bàng giống như là điên lên đánh về phía Lâm Hi.

- Phấn Toái đại pháp!

- Lôi Công đại pháp!

- Thủy Hỏa đại pháp!

- Thái Bạch kiếm đạo!

... ... Lâm Hi liên tiếp đánh ra mấy đạo tuyệt học có tính sát thương lớn, trong nháy mắt, chu vi trong mấy vạn trượng, không gian nát bấy, từng đạo lôi quang, thủy hỏa, kiếm khí phảng phất như thủy triều lần lượt trùng kích hư không.

Có đến mười vạn ác ma chi chít từ trên không trung rơi xuống, sau khi Lâm Hi đem một thân tuyệt học toàn bộ thi triển một lần, ở nguyên bản khung trung dày đặc như biển lập tức điêu linh hơn phân nửa.

Trên mặt đất, thi thể từ trên không rơi xuống chồng chất như núi, huyết tinh khí nồng nặc xông lên tận trời, phiêu đãng ra trăm dặm.

Đối mặt với hung uy của Lâm Hi, ác ma ở chung quanh phàm là có chút trí khôn từng cái kinh hãi, sinh lòng lui bước.

- Đi!

Trong chớp mắt những ác ma này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong phút chốc như thú chạy trốn, sợ tránh không kịp bị Lâm Hi một kiếm giết chết.

Ác ma đầy trời giống như thủy triều rút đi, trong nháy mắt hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.

Nhìn ác ma đại quân tán loạn bốn phía, Lâm Hi cũng không đuổi theo, huyết sắc trong mắt cũng dần dần thối lui, khôi phục lại tỉnh táo cùng thần trí.

Ác ma hiếu chiến nhưng là có tâm mang sợ hãi. Nếu như không phải là những địa ngục sinh vật này chủ động e sợ lui lại, lấy thực lực của Lâm Hi như vậy vẫn có thể kéo dài chiến đấu, chân khí vĩnh viễn không khô kiệt.

- Chủ nhân, ngươi xuống đây đi, ta tìm được bọn họ rồi. Tình huống của bọn họ rất không tốt, cụ thể ta cũng không nói được, chỉ sợ muốn ngươi xem một chút.

Thanh âm của Tạp Mễ Lạp vang lên trong đầu Lâm Hi.

Trong lòng Lâm Hi chấn động, phục hồi lại tinh thần. Việc cấp bách vẫn là phải nhanh chóng cứu những đệ tử Thần Tiêu tông còn may mắn sống sót này ra.

- Biết rồi, ta liền tới.

Thân thể Lâm Hi thoáng một cái, thân hóa kim quang hướng phế tích ma cung ở dưới mặt đất hạ xuống, giữa không trung thân thể không ngừng nhỏ lại, trong nháy mắt liền khôi phục nhân thân, thời điểm rơi xuống mặt đất đã mặc vào đạo bào Thần Tiêu tông.

Phế tích trên mặt đất có một đại động tối như mực, Lâm Hi nhảy vào trong đó rốt cục thấy được những người may mắn còn sống sót.

Đây là một tòa địa lao âm u, trong không khí phiêu đã mùi vị hủ bại, tanh hôi.

Thời điểm Lâm Hi chạy tới, trên mặt đất trải rộng rất nhiều thi thể, máu vẫn là rất mới mẻ, hiển nhiên đều là chiến quả của Tạp Mễ Lạp.

Cách địa lao một song sắt, Lâm Hi thấy những người còn may mắn sống sót kia. Tổng cộng có năm người.

Chỉ sau khi chân chính nhìn thấy, Lâm Hi mới hiểu được tại sao Tạp Mễ Lạp nói không rõ ràng, nói cần chính hắn tự mình đến xem một chút.

Năm người này đã không còn là nhân dạng rồi, từng người hấp hối, bị hành hạ lợi hại.

Trên người bọn họ đã không tìm được da thịt rõ ràng gì, chợt nhìn, cơ hồ chính là mọt cái khô lâu còn sống, từng người ánh mắt ảm đạm giống như là cái xác không hồn.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Lâm Hi rất khó tin tưởng nhân vật trong lúc giơ tay liền liệt địa băng sơn, phiên giang đảo hải lại có thể ở trong mười mấy, hai mươi ngày bị hành hạ thành loại bộ dạng này.

- Tinh khí cùng máu huyết của bọn họ bị hút đi rất nhiều, công lực đại giảm, trên căn bản là nửa cái phế nhân rồi.

Tạp Mễ Lạp nhìn năm người trong đại lao không nhúc nhích, thương hại nói.

Năm người còn chưa chết, cũng không phải là không nói chuyện, ánh mắt của bọn hắn còn đang khẽ chuyển động, tựa hồ chú ý đến hai người nhưng liền là không nói ra lời.

- Nguyên khí của bọn họ bị tổn thương quá lợi hại, nếu như chúng ta lại đến trễ một điểm chỉ sợ cũng thật hết thuốc chữa. Bất quá coi như là vậy cũng không khá hơn chút nào. Ta sợ tùy tiện nhúc nhích sẽ đả thương tính mạng của bọn họ.

Tạp Mễ Lạp nói.

Một người suy yếu đến ngay cả nói đều không nói được, có thể tưởng tượng bọn họ bị hành hạ đến cỡ nào. Chỉ sợ lúc này hơi động đến bọn hắn một chút cũng sẽ mang đến thống khổ khổng lồ, thậm chí có lo lắng đến tính mạng.