Thần Tiên Thú

Chương 4: Cướp bóc




Kỳ thật, con tứ trảo trùng này quả là một vật nuôi ngoan ngoãn.

Ngày hôm sau, khi đi ở sơn đạo gồ ghề lần nữa, Hứa thần tiên đã nghĩ như vậy.

Tiểu Thủy Giao ôm chăn ngủ một đêm, nét mặt trông thật là thoải mái. Rời khỏi khách điếm, Hứa Đình mua một sọt táo, gương mặt nó nhất thời lộ ra vẻ thỏa mãn. Bây giờ, sau lưng Hứa Đình còn phải quàng theo một sọt táo, Kế Mông ngồi ở trên đống táo ấy, ôm quả táo tròn tròn không khác gì cái đầu nó vào lòng, cắn một miếng, nét mặt càng lộ ra vẻ thích thú hơn nữa.

Nhưng vào lúc này, một trận gió lạnh chợt thổi đến, lá cây rơi lả tả, phía trước sơn đạo, một người đang đứng, tay cầm một thanh kiếm, mũi kiếm dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, mũi kiếm lại hướng thẳng về phía Hứa Đình.

Bình thường mà nói, ở thế gian, trên sơn đạo vắng vẻ đột nhiên có kẻ ngồi đó chờ đợi, trên tay còn kèm theo lưỡi đao sắc nhọn đứng đó mà “tạo dáng”, lọai người này chỉ có thể là —— ăn cướp.

Nhưng mà, Hứa Đình nheo mắt lại, cái người ở sơn đạo này quả là một thiếu niên tuấn mỹ với quần áo hoa lệ, đầu buộc ngọc quan, trên người mặc cẩm bào trắng toát, đai lưng được nạm bằng vàng ngọc, còn lộ ra một mảnh ngọc bội khác có chạm trỗ hình rồng ở bên người nữa, quần áo thì tỏa sáng lấp lánh.

Hứa Đình cúi đầu nhìn lại chính mình, quần áo thì rách rưới, mặt thì đầy tro bụi, tự thấy bản thân mình giống cướp hơn là người kia.

Lại một trận gió lạnh thổi đến, thiếu niên kia lạnh lùng mà nói: “Đem cái sọt sau lưng ngươi giao ra đây!”

Hứa Đình tròn xoe đôi mắt, mũi kiếm của thiếu niên tuyệt mỹ tựa tuyết kia dưới ánh mặt trời chợt lóe lên: “Bằng không đừng trách ta không khách khí!”

Hứa Đình im lặng đứng đó, một lát sau, yên lặng mà đưa tay ra sau lưng, lấy ra một quả táo, đưa qua cho người kia.

Đôi mày của thiếu niên kia thoáng nhướng lên, kiếm quang đột ngột vút lên, dồn dập thẳng tiến, Hứa Đình vội vung tay áo ngăn lại. Kiếm thế của thiếu niên kia quả thật sắc bén, từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào điểm yếu của Hứa Đình mà tấn công, sau lưng Hứa Đình là một sọt táo, không kịp để lấy pháp bảo, tay không chống đỡ, mơ hồ có chút khó khăn, cao giọng nói: “Trên người các hạ có tiên khí của long tộc, hẳn là người thân của Tứ Hải Long Vương, mọi người đều là tiên liêu, vì cớ gì lại ở sơn đạo dùng đao kiếm để cướp đọat sọt táo của tại hạ?”

Chẳng lẽ đối với yêu tinh lẫn thần tiên sống trong nước, táo lại là loại hoa quả cực kỳ quý hiếm như thế?

Thiếu niên kia sắc mặt đột nhiên lạnh băng, kiếm thế nhanh hơn, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là một vị tiên quân tọa, thế nhưng lại lớn mật như thế! Còn ở đó giả vờ hồ đồ với ta!! Còn không mau đem hắn từ trong cái sọt kia giao ra!”

????!!!!!!

Giữa không trung bỗng nhiên bay đến hai hòn đá, đánh vào trên thân kiếm của thiếu niên kia, ngăn lại kiếm thế của hắn, Hứa Đình nhân cơ hội này phi thân lui về phía sau, cảm nhận được Kế Mông ở trong tay nải dùng hai tay bám chặt vào xiêm y của hắn.

Vị thiếu niên ở sơn đạo kia, chẳng lẽ muốn cướp lấy Kế Mông sao?

Con Giao Long ngốc nghếch này chẳng lẽ lại có điểm gì đặc biệt, đáng để thiếu niên trong long tộc kia gây chiến như vậy?

Hứa Đình trông thấy ở phía dưới xa xa sơn đạo, bầu trời chợt xuất hiện một đụn mấy, một công tử vận trường sam màu đỏ đứng cạnh thiếu niên áo trắng, thiếu niên áo trắng lập tức thu hồi trường kiếm. Hồng y nhân hướng về phía Hứa Đình khẽ cười cười, chắp tay: “Xá đệ vô phép, mạo phạm các hạ, mong lượng thứ.”

Long khí, long khí tức thì dày đặt hơn ở bốn phía. Hứa Đình kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ các hạ là ……của Long Vương......”

Hồng y nhân nói: “Đông Hải Long Vương chính là gia phụ của ta.” Ánh mắt như biết nói, lại nhìn về phía sau lung Hứa Đình, Hứa Đình cảm thấy được một cơn hàn khí lạnh thấu xương đang xuyên qua vai mình.

Hai cái tay bé xíu đang bám chặt xiêm áo sau lưng y, lại chậm rãi buông ra, Hứa đình nghe thấy sau lưng phát ra tiếng vỗ cánh lạch cạch lạch cạch, tiếp theo là một âm thanh khá rụt rè: “Nhị, Nhị ca ~~ Thất ca......”