Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 33




“Đám yêu quái này tưởng Ngôn Sơ Tam là Sơ Thất nên mới bắt hắn đến khu rừng ma kia, trong đó chắc là có rất nhiều yêu tinh đắc đạo, cho nên cũng hỗn loạn như Bàn Vân sơn vậy. Lần này chúng ta phải chia làm hai đường rồi hợp lại bao vây chúng thì mới có thể thuận lợi cứu được Sơ Tam”

Bạch Tử Phi đứng ở trong phòng nghị sự của Ngôn gia liên tục đưa ra chỉ thị “ ta và Vân Tịnh Thư một nhóm, Ngôn Sơ Nhất cùng Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục một nhóm, một bên đi hướng đông, một bên đi hướng tây, ba canh giờ sau cùng gặp nhau ở ma lâm”

“Ta cũng đi” Bạch Tử Phi còn chưa dứt lời, Ngôn Sơ Thất đã lên tiếng

Bạch Tử Phi cũng lập tức lắc đầu “ngươi vừa khôi phục nguyên khí, tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi”

“Không cần” Ngôn Sơ Thất ngắn gọn mà đủ ý

“Mục tiêu của yêu quái là ngươi, ngươi đi chẳng phải là chịu chết sao?” Bạch Tử Phi sốt ruột trừng mắt với nàng.

Vân Tịnh Thư thân thiết nhìn Ngôn Sơ Thất “cứ ở lại đi”

Ngôn Sơ Thất trừng mắt, liếc qua hai nam nhân, đôi mội hồng nhuận thản nhiên “ không”

Đỉnh đầu Bạch Tử Phi như có làn khói nhẹ

Tiểu nữ nhân này sao nói mãi mà không hiểu, chẳng lẽ phải đánh đòn mới biết nghe lời sao?

Ngôn Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn “ mục tiêu là ta, nếu ta ở đây thì bọn chúng lại tới đây tìm”

Những lời này làm cho mọi người sửng sốt.

Ngôn Sơ Thất dù không nhiều lời nhưng lại luôn nhìn thấu mọi sự việc, có lẽ giống như người ta nói, những người càng ít nói thì tâm tư càng sáng suốt. Bạch Tử Phi và Vân Tịnh Thư đều muốn nàng ở lại để tránh nguy hiểm, nhưng nàng lại nhìn ra nếu nàng đã là mục tiêu của yêu quái thì khi bọn họ đi cứu Ngôn Sơ Tam, đám yêu quái nhất định sẽ đến tìm nàng, khi đó lại làm ảnh hưởng tới toàn bộ Ngôn gia.

Điểm này không nam nhân nào nghĩ tới.

Bạch Tử Phi sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu “ ngươi nói đúng, nhưng yêu quái trong ma lâm thật sự rất nguy hiểm, thực ra..có biện pháp đơn giản hơn nhiều lại có thể nhanh chóng cứu được Ngôn Sơ Tam nhưng mà cái tên…lại chạy đi đâu mà tới giờ chưa thấy về”

Bạch Tử Phi đi ra ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn trời,

Thật là, đúng lúc này hắn lại biến mất tăm mất tích.

Vân Tịnh Thư biết người mà Bạch Tử Phi đề cập đến chính là thượng thần Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức. Đúng là nếu có hắn ở đây thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, nhưng người ta là thượng thần, phụ trách việc bảo vệ cho tam giới, không thể vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền tới người ta. Cho nên tốt nhất vẫn nên dựa vào chính mình chứ đừng trông cậy vào người khác.

Vân Tịnh Thư gác lưu tinh truy nguyệt kiếm lên vai “ đi thôi”

Ngôn Sơ Nhất, Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục, Ngôn Sơ Thất cũng lập tức đi theo hắn.

Bạch Tử Phi vẫn còn ngẩng mặt nhìn trời, thiếu chút nữa biến thành hòn vọng phu, đột nhiên nghe tiếng bước chân, quay lại nhìn thì thấy một đám người đang đi ra khỏi phòng thì không khỏi tức giận “ uy, uy, có lầm hay không, lần này ta mới là thủ lĩnh nha, phải xuất phát thì cũng chờ lệnh của ta, mọi người mau trở về, mau lên”

Bạch Tử Phi lập tức bày ra dáng vẻ thủ lĩnh “ mọi người, chúng ta chuẩn…”

“Tránh ra” Ngôn Sơ Nhất đẩy hắn

“Xê ra” Ngôn Sơ Ngũ đẩy bên trái

“Mau” Ngôn Sơ Lục đẩy bên phải.

Đáng thương cho Bạch Tử Phi bị người ta đẩy qua đẩy lại y như trái banh.

Vân Tịnh Thư không thèm quay đầu lại, cứ vậy mà đi thẳng về phía trước

Bạch Tử Phi đỉnh đầu bốc khói.

Cũng may vẫn còn có người ở sau vỗ vai hắn

Hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào ấm áp của Ngôn Sơ Thất thì lập tức hai chân mềm như bún

“Sơ Thất, chờ ta”

***************************************

Mây mù dày đặc, ánh mặt trờ yếu ớt.

Giữa những tầng mây dày đặc có một thân ảnh màu bạc đang bay nhanh như chớp

Hắn dũng mãnh phi thường

Ngân bạch khôi giáp lóe hào quang, vân ti trắng dài giống như cánh chim, gió gào thét bên tai, hai mắt hắn vẫn ngời sáng có thần, nhìn chằm về thân ảnh như ẩn như hiện phía trước, không chút lơ là, thầm nghĩ nhất định phải bắt được yêu vật kia.

“Đừng đuổi theo! Ngươi với ta không cừu không oán, ta chỉ tình cờ đi ngang qua, ngươi vì sao lại đuổi theo ta không ngừng?” yêu quái phía trước ngừng lại, tức giận quay đầu về phía sau rống to

Quân Mạc Ức không chút tình cảm “ yêu nghiệt lớn mật, bổn tọa ở trước mặt mà còn dám làm càn như thế, hôm nay ta sẽ không buông tha ngươi, chịu chết đi”

Quân Mạc Ức hai chân hơn dùng lực, lập tức bay nhanh về phía trước.

Yêu quái kia biết khó thoát khỏi tay hắn nên vội chuyển hướng, chui vào một tầng mây thật dày. Quân Mạc Ức cũng không buông tha, lập tức đuổi theo.

Đám mây giống như kẹo đường mềm nhũn lại thật dày, tầng tầng lớp lớp che chắn ánh mắt, làm cho người ta không thể nhìn rõ phương hướng. Quân Mạc Ức đưa tay gạt đám mây, muốn nhìn rõ phía trước nhưng thân ảnh yêu quái kia cứ lúc ẩn lúc hiện, thậm chí yêu khí cũng nhạt đi chứ không nồng như lúc trước.

Quân Mạc Ức liền cảm thấy không tốt, lập tức rút bát vân tị nguyệt trừ ma đao bên hông ra, ám niệm chú ngữ “ bàn nhược, bàn nhược phá, la mật la ba la…phá”

Kim quang chói sáng lập tức hiện ra trên thân đao, bắn thẳng về phía trước như ánh chớp xé ngang bẩu trời, hào quang tràn lan bốn phía

Phác ——

Đám mây thật dày lập tức bị chém thành muôn ngàn mảnh nhỏ, bay tán loạn…

Khung cảnh trước mặt lập tức trở nên rõ ràng.

Cũng lúc này Quân Mạc Ức mới phát hiện thân ảnh của yêu quái kia cũng theo phá yêu chú của hắn mà xuất hiện, còn có vẻ rất nhẹ nhàng, rồi tách thành hai nửa…

“Không tốt!” Quân Mạc Ức thu lại yêu đao “ trúng kế”

Đó chẳng qua chỉ là một thể xác của yêu quái mà thôi, vừa rồi yêu quái kia đã đem một tầng yêu da để trong đám mây để thu hút sự chú ý của hắn, còn bản thân nó thì ẩn thân, cho đến khi Quân Mạc Ức cảm giác yêu khí giảm đi thì nó cũng đã trốn xuống hạ giới.

Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn tấm yêu da, hai mắt như đổ lửa.

Chưa từng có ai dám ở trước mặt Tuần Sử Thiên Quân hắn giở trò lừa gạt như vậy, yêu quái kia chán sống rồi sao? cư nhiên dám dùng cách lột da để thu hút sự chú ý của hắn. Được, cho ngươi nếm sự lợi hại của Tuần Sử Thiên Quân. Yêu quái kia, ngươi chết chắc rồi.

* * * * * *

” giết hắn!”

Trong yêu lâm, yêu khí tận trời, âm trầm khủng bố.

Đám tiểu yêu mèo lập tức xông về phía Ngôn Sơ Tam, muốn xé xác hắn.

“Các ngươi dám!”

Một tiếng quát chói tai vang lên làm đám tiểu yêu mèo phải thụt lùi lại.

Điệp Lạc mở đôi cánh trong suốt, dù vẫn đưa lưng về phía Ngôn Sơ Tam nhưng dáng người uyển chuyển, hương khí của nàng vẫn làm cho hắn hốn vía lên mây.

Chưa có lúc nào hắn lại cảm kích mẫu thân đã sinh ra hắn là nam nhi như lúc này, nếu không hắn đã không lọt được vào mắt xanh của tinh linh xinh đẹp, đáng yêu kia.

Miêu yêu ngồi trên gốc cây, rất không hài lòng thái độ của Điệp Lạc “ Điệp Lạc, ngươi làm gì vậy? hắn là nam nhân, đối với chúng ta vô dụng, không giết hắn thì khi Hạt Vương trở lại, trách cứ chúng ta, ngươi sẽ đứng ra gánh vác sao?”

“Ta sẽ đứng ra gánh vác” Điệp Lạc mắt không chớp thản nhiên nói

Miêu yêu tức giận đứng dậy “ Điệp Lạc, tiểu điệp yêu này, lá gan càng ngày càng lớn rồi”

“Thì sao, ngươi muốn động thủ với ta sao?” Điệp Lạc lập tức vỗ cánh, lập tức muôn ngàn màu sắc rực rỡ xuất hiện.

Miêu yêu thấy vậy liền thu hồi móng vuốt “ ta chỉ nói chơi thôi, ngươi tin là thật sao? nhưng mà nhìn ngươi để ý nam nhân kia như vậy, có phải…có phải ngươi muốn hấp thụ tinh khí của nam nhân…hahahah”

Điệp Lạc liếc mắt nhìn Miêu yêu một cái rồi không thèm để ý mà vung cánh lên, lập tức có một đám bươm bướm bay đến bao quanh Ngôn Sơ Tam, nâng hắn lên như lúc mang hắn đến lập tức bay về phía bên kia yêu lâm.

Ngôn Sơ Tam bay lơ lửng trên cao như không có la hét hoảng sợ như lúc đầu mà còn quay đầu lại nhìn tinh linh xinh đẹp kia.

Điệp Lạc cũng không nhiều lời với Miêu yêu nữa, vỗ cánh bay theo đàn bướm tiến sâu vào trong yêu lâm.

Ngôn Sơ Tam nhìn cặp cánh trong suốt của nàng lay động dưới ánh mặt trời, tỏa sáng y như sa y các cô nương vẫn khoác trên người đang ca múa. Dáng người nàng duyên dáng, dung mạo tuyệt mỹ, quả là một tuyệt sắc mỹ nhân ngàn năm không gặp, là tiên nữ hạ phàm khiến ai nấy đều phải động tâm.

Hắn biết nàng là yêu tinh nhưng yêu tinh mà đẹp nhưng vậy thì có sao đâu.

Đám bướm mang Ngôn Sơ Tam bay về phía đông của yêu lâm, cho đến khi trong không khí truyền đến hương hoa nồng đậm thì mới chậm rãi hạ xuống.

Ngôn Sơ Tam lần nữa tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.

Nhưng lần này hắn không thấy đau, cũng không la hét mà chỉ si ngốc nhìn tinh linh xinh đẹp trên bầy trời, nhìn nhất cử nhất động của nàng…

Trên đời này lại có nữ tử xinh đẹp hơn cả hắn, điều này làm cho Ngôn Sơ Tam thực sự mở rộng tầm mắt.

Điệp Lạc dường như phát hiện ra ánh mắt si mê của hắn, không khỏi có chút ngượng ngùng “ ngươi còn muốn xem bao lâu?”

“Thật lâu. . . . . . Thật lâu. . . . . .” Ngôn Sơ Tam si ngốc “ không, vĩnh viễn cũng không đủ”

Điệp Lạc nghe vậy liền xoau người lại

Đôi con ngươi đen láy nhìn hắn chăm chú

“Vì sao đã qua ngàn năm rồi mà tật xấu dẻo mồm dẻo miệng của ngươi vẫn không bỏ?”

Ân?

Ngôn Sơ Tam giật mình sửng sốt “ ngàn năm?”

Điệp Lạc chớp chớp đôi mi tinh tế, phát hiện mình đã lỡ lời liền xoay người lại, thanh âm thấp xuống chứ không như vừa rồi “ ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi đi, son môi, sơn móng tay, có chút nào là giống nam nhân không, khó trách các Điệp nhân của ta mới nhận lầm người”

Nàng quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên

Lập tức có luồng ánh sáng nhiều màu tập trung về phía Ngôn Sơ Tam, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.

Ngôn Sơ Tam cúi đầu, liền phát hiện màu sơn trên móng tay đã biến mất, y bào màu tím cũng đổi thành màu trắng nhạt, làm cho Ngôn Sơ Tam thanh thú nhất trong các huynh đệ Ngôn gia trở nên anh tuấn.

Ngôn Sơ Tam nhịn không được nở nụ cười “ trước kia ta sai lầm rồi, hôm nay ta mới cảm thấy làm nam nhân thật tốt”

Hắn đứng lên, nhìn Điệp Lạc, không tự chủ mà vươn tay như muốn vuốt ve đôi cánh trong suốt của nàng

“Nếu sớm biết trên đời còn có tinh linh xinh đẹp như ngươi…”

Điệp Lạc lập tức hất tay hắn, xoay người, lui ra phía sau…

“Đừng sờ ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

Ngôn Sơ Tam nghe vậy, chậm rãi đi về phía nàng, mỉm cười thản nhiên, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp như hoa của Điệp Lạc.

Hắn hơn cúi đầu, lập tức chóp mũi của hắn gần như chạm vào chóp mũi của nàng, hô hấp của hắn bao phủ toàn bộ hô hấp của nàng

“Nếu ngươi muốn giết ta, vừa rồi đã để đám mèo yêu kia giết ta rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ? Nhưng mà, dù chết trong tay ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện, đời này có thể gặp được ngươi…”

Môi của hắn gần như chạm vào môi nàng.

Điệp Lạc vẫn đứng yên, không né tránh.

Ngôn Sơ Tam liền khom người, cảm giác ấm áp quen thuộc như hắn đã gặp nàng từ lâu rồi, như hắn vẫn nhớ rõ bờ môi mềm mại của nàng, thật không muốn xa rời…Không nghĩ trong thiên địa mờ mịt từ nay về sau không còn được nhìn thấy hắn, cứ nghĩ ngàn năm tu luyện đã làm nàng quên đi quất quýt si mê…nhưng khi hắn xuất hiện trước mặt nàng, khi hô hấp của hắn lại bao phủ lấy nàng..

Nước mắt đột nhiên tuôn rơi như mưa…

Điệp Lạc bỗng nhiên kéo đầu Ngôn Sơ Tam xuống, hôn say sưa cuồng nhiệt.

Ngôn Sơ Tam giật mình.

Không ngờ yêu tinh lại nhiệt tình, nóng bỏng như vậy, hắn còn chưa nhúc nhích nàng đã hành động rồi.

A! Nàng hôn rất dùng sức, rất sâu, rất nhiệt tình. Hắn…hắn không chịu nổi nữa liền đưa tay ôm lấy Điệp Lạc, hai người ôm nhau ngã vào bụi hoa…

Đóa hoa bay đầy trời, hương thơm ngào ngạt…