Sáng sớm Tô Tiểu Điềm nằm trong ổ chăn khẽ cự mình, Tô Dạ nằm trên ghế quý phi đọc sách. Tiểu Điềm mở mắt ra nhìn thấy một cảnh tượng: một siêu cấp mỹ nam tử nằm dài trên ghế quý phi mang một bộ dáng lười biếng đọc sách, cổ áo mở ra lộ vòm ngực rắn chắc. Nàng trợn mắt nhìn, Tô Dạ thấy nàng tỉnh liền nhìn lên đúng lúc gặp phải cái nhìn trợn trừng của nàng. Hắn khẽ cười.
“ Oa nhi, còn nhỏ mà lại biết háo sắc rồi hửm?”
Nhận ra mình thất thố, nàng thu lại ánh mắt mặt đỏ đến tận mang tai. Nàng phản bác.
“ Trên đời này không có ai là không yêu thích cái đẹp đâu, còn nữa đại thúc là ai sáng sớm lại xuất hiện ở phòng khuê nữ đây?”
“ ta là Tô Dạ, oa nhi ngươi không biết vì sao ta lại xuất hiện ở đây?”
Tiểu Điềm lộ ra bộ dáng ngốc manh lắc lắc cái đầu nhỏ.
Thấy nàng cũng là một bộ dạng không biết, hắn cũng liền không truy xét nữa.
“ Oa nhi, ngươi tên gì?”
“Ta nhũ danh là Tô Tiểu Điềm”
“Ngươi là người Tô gia?”
“Ân đúng vậy”
“Đây là đâu?”
“Đây là Tô gia của Yên La quốc ở Đông vực”
Nghe đến đây thần sắc của Tô Dạ khẽ đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Điềm.
“ Oa nhi bây giờ là ngày tháng năm nào?”
“ ngày 7 tháng 3 năm 1672 thời vua Chiêu Đức”
Hắn ngẩn người, Đông vực... Yên La quốc.... 1672.... vua Chiêu Đức. Sắp xếp lại thông tin hắn thế nhưng lại sống lại sau 600 năm sau!
Chưa đợi hắn tiếp thu xong mọi chuyện Tô Tiểu Điềm đã gọi hắn.
“ Đại thúc à, thúc còn ngẩn người? Nga thúc chưa nói cho ta biết vì sao thúc lại xuất hiện ở phòng của ta nha?”
“ Oa nhi ngươi nhìn ta già lắm sao?”
“ Ừm, cũng không có già lắm”
“ Vậy ta không mỹ?”
“ Rất mỹ là đằng khác”
“ Vậy tại sao ngươi mở miệng ngậm miệng đều gọi ta là đại thúc này đại thúc nọ vậy?”
Hắc tuyến chảy Ngạch hơi bị lạc đề thì phải, làm ơn trở về ý chính của câu hỏi!
“ Vậy ta phải xưng hô như thế nào đây?”
“ Ngươi có thể gọi ta là mỹ nam xinh đẹp hoặc là suất nam nhân đều được”
Hắc tuyến tập hai. Nga vì sao trên người vị đại thúc này, nàng lại thấy bóng dáng của tứ ca đáng khinh vậy?
“Còn có cách gọi nào khác không?”
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tiểu oa nhi trước mắt hắn liền mở miệng.
“ Ngươi cũng có thể gọi ta là tổ tiên”
“ Tổ tiên?”
“Đúng, ta là Tô Dạ tổ tiên đời thứ hai của Tô gia ở Đông vực này”
“Thật?”
“Ừ”
“Vì sao ta phải tin tưởng đại thúc đây là tổ tiên đã mất cách đây 600 năm của ta được nha, người rõ ràng là một thực thể đi, đừng lừa gạt trẻ nhỏ như vậy chứ, ngài không sợ tổn thọ à?”
“ Chuyện này... đúng rồi ta có một thứ trước khi chết ta đang luyện chế dược liền tiện tay thu nó vào thức hải... chính là cái giới chỉ này”
Nói rồi hắn lấy ra một chiếc nhẫn màu đen tuyền đơn giản, hắn chỉ vào điểm nhỏ tên của hắn, ấn kí của tô gia đều ở trên mặt giới chỉ.
“Được rồi ta tin ngài rồi tổ tiên. Bất quá vì sao ngài lại xuất hiện ở đây? Tiểu Điềm nghe nói khi chết có một số người thần thức cường đại liền lưu lại được tàn hồn mà không cần chuyển sinh nhưng chuyện đó rất ít người có thể đi. Thể loại biến thành thực thể của ngài lại là chưa từng xuất hiện đi?”
“Ta cũng không biết vì sao, nhưng khi mở mắt ra đã ở nơi này, tìm hiểu một chút thì phát hiện ra trong cơ thể này chứa một nguồn lực aizlượng không tên mà ta không biết à còn một ít nguyệt quang nữa! Nhưng tốc độ xói mòn của nó rất nhanh ta cũng chẳng đoán được bao lâu hết có lẽ vài ngày đi, hoặc là vài tháng haiz, nếu như khi xưa ta chăm chỉ đọc nhiều sách một chút có lẽ sẽ biết một ít thông tin đi, không như bây giờ, mạng sống của mình kéo dài bao lâu có thể sống lâu hơn không cũng không biết”