Đứng không nhưng là bị mất hết đất diễn, Phi Linh cười cười cũng theo sau Mã Tiểu Đào. Mà cậu cụng không để ý có rất nhiều người đang quan sát cậu, các lạo sư ở các chiến đội, Nhật Nguyệt dế quốc chiến đội, Tinh La hoàng đế,…
Thông thả mà đi như trận trước, nhưng từng bước của cậu khiến nhiều người cảm thấy vô cùng hụt hửng, khó mà dự đoán được tiếp theo cậu sẽ làm gì.
Hít một hơi, toàn thân không khí gần như biến mất, nói đúng hơn là bắt đầu hơi, xung quanh Phi Linh xuất hiện một luồng nhiệt lượng vô cùng kì lạ, mà nó, nóng hơn cả hỏa diễm của Mã Tiểu Đào đang phát ra nhở cực hạn chi hỏa.
Đúng. Trong thân thể hỏa pháp tắc giờ đây không còn như quá khứ nữa, nó được cải biến nhiều, mà đã nói đến pháp tắc thì nói đến tinh hoa của tạo hóa tự nhiên, há có gì có thể so sánh cùng với nó đây.
Cơn nóng bức lan tỏa ra toàn trường, kim cương bích cũng bắt đầu có dấu hiệu không chịu được cái nhiệt độ kinh khủng này. Lăng Lạc Thần cùng Hoắc Vũ Hạo phải phối hợp với nhau để củng cố những khác không bị ảnh hưởng bởi nó nhưng cũng không có mấy tác dụng.
Lồng phòng hồ màn chắn cũng đã xuất hiện nhiều lỗ thủng hơn, một trăm lẻ tám tên hồn sư củng cố màn chắn cũng đang vất vả phục hồi lại nhưng dường như sức không đủ, chỉ có khả năng làm chậm một chút quá trình của sự ăn mòn kia. Mà bên ngoài khán đài cũng đang cảm nhận nhiệt độ nóng bức đến khó tả này, mặc dù họ đang cách đài thi đấu hơn trăm mét có thừa nhưng cũng không ăn thua.
Mã Tiểu Đào đang tiến về Đấu Linh chiến đội cũng bị khựng lại một chút, cảm nhận nhiệt lượng này, nàng như là được tăng phúc vậy, thậm chí không hề có cảm giác bị áp chế mà còn như là ấm áp vậy. Hiện tượng này cũng thường xảy ra, giống như một băng hệ chiến hồn sư ở trong điều kiện thời tiết băng giá, thậm chí thuộc tính ở khu vực đó còn mạnh mẽ hơn cả tên chiến hồn sư thì nương theo đó mà chiên hồn sư băng hệ kia cũng được tăng cường sức chiến đấu lên. Mã Tiểu Đào cũng như vậy, nay võ hồn của nàng không còn là tà hỏa phượng hoàng mà là chí cực phượng hoàng, hoàn toàn thoát ly khỏi khái niệm thích nghi thông thường, chu tước phượng hoàng là thần thú có khả năng thích ứng với lửa cùng nhiệt là cực cao. Vì vậy, sống trong môi trường này đối với nàng thoải mái vô cùng.
Dưới tình huống được tăng phúc như này, hưng phấn thì càng hưng phần. Mà bên Đấu Linh cũng gần như là bị áp chế hoàn toàn về mặt môi trường, thậm chí kim cương thuẫn võ hồn của phòng ngự hệ chiến hồn sư Xích Hằng Ngữ đang cố đứng chắn trước mọi thành viên khác nhưng đình trệ tác dụng của môi trường làm hắn vô cùng khó khăn.
Đúng lúc này, hỏa tuyến của Mã Tiểu Đào tới trước tấm chắn.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn phát ra từ tấm thuẫn, mà lực đạo của hỏa tuyến lớn đến mức Xích Hằng Ngữ chịu không được cũng bị hất thẳng ra phía sau vài mét, kim cương thuẫn vốn không thương tổn giờ lại bị một lỗ hỏng đường kinh khoảng gần một mét, ăn sâu vào khoảng gần năm centimét độ dày. Nhìn thấy như vậy lực phá hoại, thành viên của chiến đội Đấu Linh không khỏi chấn kinh, kim cương há có dễ như vậy bị phá hoại, hơn nữa là hồn vương kim cương thuẫn.
Vẫn đang tiến đến đối phương thông thả trong khi đang thả ra hỏa pháp tắc nóng đến bá đạo kia, Phi Linh khóe miệng hiện lên vẻ trào phúng. Đã yếu như thế mà dám đứng trước mặt ta mà đỡ sao. Mặc dù đòn đánh không phải của Phi Linh nhưng nó xuất phát từ nữ nhân của cậu thì cậu cũng phải tự hào chứ.
Một đòn phụ trợ cho Mã Tiểu Đào xong xuôi, Phi Linh dừng thả ra hỏa pháp tắc mà thay vào đó là băng pháp tắc, pháp tắc dày đặc ngưng tụ thành đôi cánh màu trắng tuyết sau lưng Phi Linh, hai cánh vỗ nhẹ, thân thể Phi Linh nhẹ nhàng bay lên, bay đến chỗ của Mã Tiểu Đào.
-Thật tình, ngươi có phải hay không thương ta đây? Đất diễn của ta cũng bị ngươi lấy hết a.
Đến chỗ Mã Tiểu Đào đang lơ lửng không khỏi than thở.
-Hả? Ta mới lên một trận. Như vậy là chưa đủ.
Mã Tiểu Đào gằng giọng nói. Vừa rồi tâm trạng thư thích trong môi trường kia, giờ mất đi cũng có chút tiếc nuối.
Chốc.
Phi Linh tay búng vào trán Mã Tiểu Đào.
-Ái, ngươi làm gì vậy?
Mã Tiểu Đào ôm trán nói.
-Ngươi đừng có làm nủng như vậy. Ta không có dùng chút lực nào cả. Ngươi lui lại đi. Ngươi mà đánh thêm nữa thì người ăn mắng là ngươi đấy. Vương Ngôn lão sư nói ngươi không được phô diễn nhiều quá đấy.
-Hừ, biết rồi.
Mã Tiểu Đào nghe vậy, ấm áp cười cười lui về phía sau. Quay về sau kim cương thuẫn hội ngộ cùng Lăng Lạc Thần đám người.
-Nào, tới giờ kết thúc trận đấu rồi.
Nghĩ đến từ nãy giờ Đấu Linh thậm chí chưa tạo lên Sử Lai Khắc một chút tổn thất nào nữa. Phi Linh nồng nặc băng pháp tắc tràn ra.
-Tuyệt đối linh độ.
Phi Linh quát nhẹ một tiếng. Kỹ năng băng pháp tắc thi triển ra. Toàn bộ thi đấu đài trong nháy mắt đóng băng, tương tự như lần trước Lăng Lạc Thần cho đóng băng vậy. Nhưng mà, khác ở chỗ, Lăng Lạc Thần đóng băng chỉ là đài thi đấu bên trong, mà Tuyệt đối linh độ đóng băng toàn bộ bên ngoài lẫn bên trong, lồng phòng hộ vốn đang khôi phục từ từ, có một số lỗ thủng, tuyệt kỹ ảnh hưởng cứ theo đó mà tràn ra.
Bên Sử Lai Khắc kim cương bích sau, trải qua lúc thì nóng cực điểm lúc thì lạnh cực độ, đây đúng thật là khắc nghiệt nhất môi trường a.
Mà đối thủ của họ, Đấu Linh học viện cũng chịu cảnh tương tự những nặng hơn, do Phi Linh luôn chú ý đến an toàn bên phe mình nên không bao giờ quên tạo một lớp màn thôn phệ, hấp thụ bớt đi pháp tắc lan qua phía Sử Lai Khắc.
Thoáng chốc toàn cảnh đều phủ đầy từng lớp băng dày đặc, lại một lần nữa Sử Lai Khắc lại đóng băng cả đài thi đấu, xui xẻo thay vị trọng tài cũng đã cảnh giác với hồn kỹ của Lăng Lạc Thần nhưng cũng không thoát khỏi băng pháp tắc của Phi Linh, bảy thành viên của Đấu Linh cùng vị trọng tài toàn bộ đều hóa thành pho tượng băng.
Khung cảnh đài thi đấu cứ như trong mộng vậy, nhưng là, ai còn có khả năng lên tiếng gì đây? Cảnh tưởng như vậy. Khả năng như vậy. Đây là đẳng cấp như thế nào mới có thể làm ra được. Quảng trường lặng yên như tờ, yên lặng đến nổi tiếng giọt nước từ khối băng nhọn nhũ xuống đất mà còn có thể nghe được.
Phi Linh chân đáp xuống đất, thân thể vững vàng. Sau đó phủi phủi bàn tay như vừa làm gì bẩn mà dính bụi xong vậy.
Đến đấu hồn đại tái của năm nay, toàn bộ mọi người đều bị Sử Lai Khắc thực lực làm cho in sâu vào tâm trí. Sử Lai Khắc Phi Linh chưa xuất đến hồn hoàn, không xác định được tu vi, một chiêu kết thúc mọi thứ. Đây sẽ là điều mà không ai quên được. Mà như vậy nhiều người nghĩ rằng có nên thi đấu nữa hay không. Đây là chênh lệch một trời một vực.
Vốn dĩ những thành viên của Đấu Linh là có thể chống đỡ một đòn bất kỳ do họ có hồn đạo hộ tráo, có thể chống mọi công kích trong tức khắc và chỉ dùng một lần, nhưng mà họ là gặp phải Phi Linh, tuy bị hạn chế về tu vi, nhưng Phi Linh dùng không phải cái gì hồn lực, pháp tắc được vận dụng nhờ vào hệ thống võ hồn mà võ hồn hệ thống luôn luôn không giới hạn thi triển, nói đúng hơn là vô hạn. Không phải nói là thiên vị, mà ai bảo Phi Linh là Sáng Thế Thần kế vị giả đây. Mà mỗi vị Sáng Thế Thần kế vị giả đều trải qua quá trình trưởng thành, Eri Kousaki cũng vậy. Và mỗi người cũng có một hệ thống riêng biệt gắn kết với họ thông qua đời sống trước của họ. Và Thần Tiên Đạo hệ thống có thể coi là hệ thống vô cùng hoàn mĩ.
Phất tay một cái, một luồng gió nhẹ thổi về phía những thành viên Đấu Linh bị hóa đá, những tượng đá từ từ rơi xuống dưới đài thi đấu, mà không biết từ bao giờ, tại vị trí những cái băng nhân tượng rơi lại có một chiếc nệm lớn vô cùng đón đỡ. Nhờ nó mà những cái băng nhân tượng rơi xuống mà không bị sứt mẻ gì.