Thần Tiên Đạo Hệ Thống

Chương 77: Kiêu ngạo Sử Lai Khắc




Hôm nay trời khá nắng nhưng vì mây mù âm u nên không khí không được sáng sủa lắm, lát sau còn đổ xuống một trận mưa phùn lất phất, đây là lần đầu tiên từ khi cuộc thi bắt đầu đến giờ các học viện phải thi đấu trong mưa.

-Đến rồi, bọn họ đến rồi.

Không biết là ai hô to câu này, nhưng sau đó, tất cả các khán giả lẫn các học viện đến thi đấu hoặc xem thi đấu đều ngước mắt ra lối vào.

Quả nhiên, học viện Sử Lai Khắc đã đến.

Mang trang phục tryền thống, dẫn đầu nhưng là Phi Linh, kế tiếp đó là Lăng Lạc Thần, sau là Sử Lai Khắc thất quái, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông. Vương Ngôn đi sau cùng, Mã Tiểu Đào hôm nay lại khônh đi chung một chỗ với Phi Linh mà đi chung với Vương Ngôn. Nàng hôm nay cũng không có tham chiến, chỉ là đến quan chiến mà thôi.

Lăng Lạc Thần lần này lên tham chiến nhưng là như dự định bày sẵn lúc trước, hôm nay nàng tham chiến cùng Phi Linh, Bối Bối, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông. Tuy là sáu người thôi nhưng há có xem thường sáu người a. Lăng Lạc Thần, khống chế hệ chiến hồn sư hồn vương, nắm giữ băng nguyên tố võ hồn, thành thật thì cho dù có Phi Linh lần này dẫn đội ra trận ngày hôm nay đi chăng nữa thì đối với Lăng Lạc Thần mà nói, đây là hơi dư thừa. Vì sao lại nói thế? Đối với chính thức đội tuyển thất quái Sử Lai Khắc. Thì ngay cả trình ở trận đấu với Chính Thiên hồn sư học viện ngày hôm qua cũng không quá khó khăn gì cho bọn họ để giải quyết, mà Lăng Lạc Thần nhưng cũng tính là đứng hàng top ba trong thất quai chính tuyển, trận hôm nay đối đầu với Trường Ninh học viện cũng không làm khó được nàng. Vì vậy, nói trận này Phi Linh không ra trận cũng không sao. Nhưng mà, Phi Linh lên, cũng chỉ để phòng ngừa thôi, nói vậy chứ ngộ nhỡ Lăng Lạc Thần có phóng tay quá mức thì còn có Phi Linh ở đó mà kiềm chế a.

Đối thủ hôm nay của Sử Lai Khắc là Trường Ninh học viện thuộc Tinh La đế quốc. Có thể nói đây là chính là sân nhà của họ. Thực lực của họ nhưng là chỉ so với Chính Thiên học viện ngày hôm qua thua kém một ít, nhưng đều là những đội lọt vào vòng trong thì cũng không có cái học viện nào là tầm thường.

Giây lát sau, trọng tài đã lên sàn đấu chuẩn bị quá trình rút thăm. Bối Bối lại một lần lên đài rút thăm, dù gì thì Bối Bối cũng là người lên bóc thăm nên thôi thì cứ để hắn lên đến hết đại tái này. Bối Bối nhưng là lần này rút thăm trúng được viên cầu màu hồng, đoàn chiến hình thức.

Đội trưởng học viện Trường Ninh là một người có thân hình cao lớn, mái tóc dài đến giữa đầu, ánh mắt hắn vô cùng kiêu ngạo, hắn nhìn Bối Bối như kiểu đang nhìn một kẻ thất bại nằm dưới chân mình.

Lăng Lạc Thần nhưng có vẻ uất ức một chút nhìn Phi Linh, nàng há có thể mạnh bằng Phi Linh, trong đầu nàng giờ suy nghĩ hơi có chút lung tung. Vinh quang Sử Lai Khắc đâu chỉ có Phi Linh bảo vệ, mà còn có nàng nữa. Phi Linh ra trận như giành phần chiến đấu của nàng. Thiên kiêu như nàng cũng có kiêu ngạo của nàng, đâu phải là được người khác làm giúp mọi thứ là hay ho.

Bối Bối bình thản đi xuống đài. Lăng Lạc Thần quay sang hỏi Phi Linh.

-Này, ngươi có thể cho ta cùng Hoắc Vũ Hạo lên dược không?

-Hả? Ngươi cũng tiểu Hạo lên một mình làm gì? Hể…, có phải hay không ngươi thích tiểu Hạo nhà ta rồi phải không đây?

Phi Linh nghe vậy ồ một tiếng, sau đó miệng cười đầy mờ ám, Lăng Lạc Thần nhìn mặt cậu đổ mồ hôi, nàng xoay đi chỗ khác nói:

-Ai…Ai thích Hoắc Vũ Hạo chứ. Ý của ta là, ngươi thực lực mạnh mẽ ta rõ ràng. Nhưng ít nhất cũng phải cho một chút thể hiện chứ. Ta cũng là thất quái Sử Lai Khắc, mỗi lần ngươi lên trận ắt hẳn sẽ được giải quyết, cho dù là một mình ngươi, nhưng như thể thì ta làm được gì trong trận đấu đây? Còn Hoắc Vũ Hạo thì, một mình ta lên cũng được nhưng mà một chọi bảy, dù không quá sức nhưng bắt buộc phải thi triển toàn thủ đoạn đặc thù của ta, như vậy trận sau ta con bài ắt sẽ bị người ta chuẩn bị phá phương pháp cả rồi, thêm nữa Hoắc Vũ Hạo cực chí chi băng giúp ta võ hồn thăng hoa, điều này giúp ta tăng cao sức chiến đấu hơn. Không cần ngươi ra trận, được chứ?

Nói nói, Lăng Lạc Thần nhìn sang Mã Tiểu Đào. Tuy không thích Mã Tiểu Đào lắm, nhưng Lăng Lạc Thần biết nàng có thể nhở Mã Tiểu Đào hỏi dùm. Mã Tiểu Đào có thể nói là một trong các điểm yếu của Phi Linh a. Nhờ nàng, ắt hẳn sẽ có tác dụng.

Mã Tiểu Đào biết ý định của Lăng Lạc Thần, miệng cũng chỉ mỉm cười.

-Ta nghĩ điều này chắc cũng không thành vấn đề. Phi Linh, ngươi để nàng lên đi.

Mã Tiểu Đào nhìn Phi Linh nói. Phi Linh bị Mã Tiểu Đào nói thế há còn có ý kiến gì. Chỉ còn cách đồng ý. Được tán thành, Lăng Lạc Thần sắc mặt nhưng đã vui vẻ hơn một ít. Hoắc Vũ Hạo thì cứ như bị đồn đẩy trách nhiệm vậy. Vương Ngôn thậm chí không có ý kiến gì, vì đương nhiên hắn đã giao mọi chuyện lại cho Phi Linh. Vốn nói Phi Linh nên dẫn đội luôn chứ đưa hắn làm gì.

Lăng Lạc Thần xoay người vẫy tay gọi Hoắc Vũ Hạo, sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, Hoắc Vũ Hạo vừa nghe vừa gật đầu, sau đó cùng Lăng Lạc Thần bước lên sàn đấu.

Học viện Trường Ninh sau khi biết kết quả rút thăm đã bước lên sàn đấu, tuy trận đấu chưa bắt đầu nhưng bọn họ đã bày ra thế trận. Quan chiến lần trước, họ lúc này vô cùng đề phòng sự xuất hiện của Phi Linh. Ai bảo trận trước Phi Linh một chiêu kia thần bí, ngay cả trọng tài thất hoàn hồn thánh cũng bị hạ gục chứ nói chi bọn họ. Nhưng mà họ lại thấy lên đài Sử Lai Khắc chỉ có hai người, mà trong đó có Hoắc Vũ Hạo thiếu niên thần bí, tuy đã xác định Hoắc Vũ Hạo không phải hồn đế thực lực nhưng mà hắn có đủ khả năng để làm người khác phải dè chừng.

Trọng tài thấy học viện Sử Lai Khắc chỉ có hai người xuất hiện, có chút nghi ngờ hỏi:

-Học viện Sử Lai Khắc, trận này là đoàn chiến, không phải đấu 2-2-3. Mời các thành viên còn lại nhanh chóng lên sàn đấu.

Vị trọng tài là vị hồn thánh voi võ hồn mà Phi Linh một chiêu hạ gục. Phi Linh ra tay không quá nghiêm trọng nhưng mà trọng tài lại không nhớ trận đấu ngày hôm qua chỉ là được đồng nghiệp kể lại mà thôi. Tiện thể thì cũng có nhiều học viện mong muốn tin tức về chuyện xảy ra bên trong làn sương đỏ kia mà trận đấu trước xảy ra mà đã mua tin tức của Chính Thiên học viên Diễm Nhi, nhưng đáng tiếc thay, cũng như trọng tài, nàng không có chút kí ức nào về trận đấu đó, đặc biệt không nhớ gì về Phi Linh cả. Mà đã không nhớ trận đấu trước thì thắc mắc vấn đề lên thiếu người cũng là chuyện tất nhiên.

Lăng Lạc Thần bình thản nói:

- Hôm nay chúng tôi chỉ cần hai người là đủ.

Nói xong, cô không thèm liếc nhìn đến mấy người đối thủ mà dẫn Hoắc Vũ Hạo đi về phía bên kia sàn đấu.

Trọng tài giật mình sửng sốt, y vẫn chưa tin nên hỏi lại một lần nữa:

- Các người thật sự chỉ cần hai người thôi sao?

Lăng Lạc Thần cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.

Một gã đứng bên cạnh tên đội trưởng của Trường Ninh học viện nói:

-Ta thấy chúng ta nhận thua không? Trận trước, tên Phi Linh kia không có thông tin một chiêu dứt điểm trọng tài a.

Trong tài nghe câu này, sắc mặt có chút khó chịu, hắn đã không nhớ là rất khó chịu. Nay còn có người nhắc lại làm hắn rất không dễ chịu. Mà Trường Ninh học viện vẫn chọn đấu khi thấy thực lực khủng bố của Phi Linh, là vì mỗi học viện nào cũng có niềm kiêu hãnh, vinh quang của họ, họ há có chhấp nhận thua dễ dàng mà không đấu qua để xem chênh lệch như thế nào đây.