Thiếu niên tóc trắng không hề có chuyện đi lạc mà là cố tình đến.
-Ngươi là Hoắc Vũ Hạo?
Thiếu niên tóc trắng nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo nói. Bên Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ lặng thinh không nói cái gì.
-Quả như trong tưởng tượng của ta. Nhớ lấy tên của ta, Tiếu Hồng Trần. Ta nhất định sẽ cho ngươi thảm bại.
Tiếu Hồng Trần mặt đầy vẻ đắc ý, giọng điệu kiêu căng nói. Tiếu Hồng Trần có đồng phục thuôc về Nhật Nguyệt đế quốc học viện hoàng gia.
-Ngươi…
Vương Đông tức giận định hướng tới Tiếu Hồng Trần. Nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo giơ tay ngăn cản.
-Hừ, con sâu cái kiến từ đâu mà ra. Sớm muộn cũng cho nó chết.
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói băng lãnh, ngón tay đưa lên áo khẽ gảy gảy vài cái như đuổi bọ vậy. Sau đó Hoắc Vũ Hạo mở cửa phòng mình và lôi Vương Đông vào trong. Chỉ để lại Phi Linh cùng Tiếu Hồng Trần, Tiếu Hồng Trần nghe xong lời vừa rồi mắt nhíu lại, mặt không có tức giận gì.
-Chà, bài diễn thuyết hay đấy, nhóc.
Phi Linh cười cười, khẽ vỗ tay nói.
-Ngươi là?
Tiếu Hồng Trần đang suy tư thì nghe Phi Linh nói cũng cau mày hỏi.
-Ồ, có vẻ các ngươi điều tra không kĩ nhỉ? Mà, cũng đúng thôi. Đối với các ngươi hồn đạo khí mới quan trọng, dùng thuốc để tăng cấp thì có là cái gì.
Phi Linh giọng điệu chế nhạo noi. Nghe lời này, Tiếu Hồng Trần cũng ngưng trọng. Tên này, làm sao hắn biết những thứ như thế? Tiếu Hồng Trần nghĩ.
-Nhóc đang nghĩ làm sao ta biết?
Phi Linh quan sát vẻ mặt Tiếu Hồng Trần, biết ngay đang nghĩ cái gì nói. Lại một lần Tiếu Hồng Trần lại câm nín không nói được câu nào.
-Ta nói nhóc nghe. Ngay cả học viện hoàng gia các ngươi có mạnh hồn đạo khí đi chăng nữa thì cũng đừng tự đại quá mức. Vẫn còn người mạnh hồn khí hơn các ngươi nhiều đấy.
Phi Linh nói. Mặt âm trầm, âm thanh như là xem thường đối phương. Phi Linh nhưng thần kế vị giả cũng là xuyên việt giả, xét về mặt máy móc thì ở thế giới này không ai có thể hơn được hắn.
-Ý ngươi là người đó là ngươi.
Tiếu Hồng Trần im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng.
-Há, cái này ai mà biết được. Cứ kiêu ngạo đi rồi leo càng cao té càng đau.
Phi Linh phất phất tay rồi đi về phòng của mình. Tiếu Hồng Trần thì đứng đo sắc mặt âm trầm cùng ngưng trọng. Hắn nghe những lời này như đánh vào tự trọng của hắn vậy. Phi Linh đã đụng vào điểm mấu chốt.
-Hừ, ngươi cứ đợi đấy. Dù không biết ngươi là ai nhưng ta sẽ không thua ngươi.
Tiếu Hồng Trần bước đi quay về địa phương của mình.
---------
Sáng ngày hôm sau. Trận thi đấu tiếp tục diễn ra theo dự tính. Hôm nay, Sử Lai Khắc sẽ đấu với học viện Vân La. Được trọng tài gọi lên sàn đấu. Khán giả hô hào lớn tiếng. Sử Lai Khắc là đấu trận đầu tiên.
-Sử Lai Khắc…
Bối Bối làm đội trưởng nên chọn lên bốc thăm cách thức đấu. Bóc thăm là ngẫu nhiên nhận được một trong ba quả cầu, đỏ, vàng, xanh. Đỏ là đoàn chiến, vàng cá nhân chiến, xanh là hai, hai, ba chiến pháp. Mà lần này Bối Bối rút được từ đó là quả cầu màu vàng.
Trọng tài cũng nhận lại quả cầu vàng và cho lại vào trong thiết bị rút thăm. Sau đó là hô ứng ra hiệu cho hai bên chuẩn bị thí sinh lên sàn đấu.
-Sử Lai Khắc học viện đấu với Vân La học viện, cá nhân đào thải. Mời hai bên phái người đầu tiên lên sàn.
Trọng tài nói.
Một chọi một. Khán giả nghe được lời này vô cùng hào hứng vì ánh mắt của tất cả mọi người giờ đây đã chuyển về phía Hoắc Vũ Hạo, người có biểu hiển vô cùng khủng bố ở trận đầu ngày hôm qua.
-Vương Ngôn lão sư. Để ta lên cho.
Bối Bối lấy mình làm đầu nói.
-Không, chúng ta trận này nắm chắc. Hạn chế thể hiện hết sức. Đối phương là Vân La học viện, nổi tiếng nhất là phòng thủ. Từ Tam Thạch ngươi lên đi. Càng kéo dài càng tốt.
Vương Ngôn nói với Bối Bối, song xoay qua Từ Tam Thạch. Còn cái tên này thì đang tán tỉnh Giang Nam Nam, Giang Nam Nam thì cứ đâu có Từ Tam Thạch thì lại tránh xa. Từ Tam Thạch nghe Vương Ngôn cũng chấp nhận.
Vân La học viện bên kia thí sinh là một tên không cao, mập mập dáng vẻ, nhìn thấy Từ Tam Thạch vẻ mặt cũng đổ mồ hôi.
Bất kể ai gặp phải Sử Lai Khắc học viện đều rất khẩn trưởng vì ám ảnh cái sự kiện hôm qua và danh tiếng luôn theo họ là mạnh nhất đại lục học viện.
Hoắc Vũ Hạo không ra trận làm nhiều người mong chờ cũng thất vọng không kém. Dù sao cũng là Sử Lai Khắc, nên họ cũng mau lên tinh thần mà xem bên dưới Từ Tam Thạch biểu hiện thực lực.
-Cá nhân đào thải quy tắc là thua sẽ xuống thay người, thắng sẽ chọn tiếp tục đấu hoặc thay người. Sẽ tiếp tục cho đến khi một bên hết bảy người thua trận mới thôi. Rõ chưa?
Trọng tài giải thích một chút về quy tắc.
-Rõ ràng.
Từ Tam Thạch thằng thắn trả lời. Còn tên học viên kia thì rụt rè đáp ứng. Trọng tài còn nói rõ là không được dùng hồn đão khí có sức sát thương lớn để dành phần thắng, sau đó là trọng tai lui về một phía. Học viên mập mập rụt rè giới thiệu một chút bản thân, hắn là Mã Anh Tuấn. Sau đó một đôi câu thì cả hai cũng lui ra sau chuẩn bị tỉ thí. Trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu thì Từ Tam Thạch lại xoay người chạy, chạy nhưng là về phía ngượi lại với đối thủ. Khán giả, trọng tài lẫn Mã Anh Tuấn và các học viện khác cũng không hiểu tên này đang làm gì. Chạy sao? Sử Lai Khắc mà lại làm cái này tình huống? Hoắc Vũ Hạo cũng ngớ ngẩn không biết Từ Tam Thạch đang làm gì.
Chạy đến cuối sàn đấu, Từ Tam Thạch vẫn không có ý định giảm tốc, lao vụt ra ngoài sàn đấu, ý muốn từ bỏ tư cách thi đấu của mình.
Đúng lúc gần rơi xuống đất thì kế bên Từ Tam Thạch lại xuất hiện một vòng hồn hoàn màu tím, hồn hoàn sáng lên.
Vụt.
Một âm thanh lạ vang lên. Rồi có một thân ảnh rớt xuống ngoài sàn đấu. Ai cũng nghĩ là Từ Tam Thạch từ bỏ cuộc thi, nhưng ngờ đâu lại thân ảnh mập mạp của Mã Anh Tuấn rớt xuống ngoài sàn đấu. Còn Từ Tam Thạch thì lại đứng ở vị trí của Mã Anh Tuấn đã đứng chỉ chỉ cười cười.
-Hắn xuống đài rồi. Coi như ta thắng.
Từ Tam Thạch ngay thơ cười.
-Wh…cái gì? Chuyện gì này?
Trọng tài cũng quay lại thấy Từ Tam Thạch mà hết hồn, không biết chuyện gì xảy ra.
Mã Anh Tuấn thì quay lại không hiểu cái gì. Rồi trọng tài cũng dữa theo quy định phán định Từ Tam Thạch thắng trận đầu. Nhiều người chẳng hiểu gì cũng vẫn không hiểu. Liên tục kêu này kêu nọ. Còn về phần học viện hoàng gia của Nhật Nguyệt đế quốc thì cũng rất khẩn trương về hồn kỹ và bốn hồn hoàn của Từ Tam Thạch.
-Huyền Minh trí hoán. Đây là hồn kỹ thứ tư của Từ Tam Thạch. Có thể hoán đổi vị trí của mình và đối thủ trong phạm vi nhất định.
Bối Bối thấy Hoắc Vũ Hạo không hiểu, giải thích.
-Ồ, thì ra là thế.
Hoắc Vũ Hạo bừng tỉnh đại ngộ.
-Cho hắn lên đúng là sỉ nhục.
Bối Bối cười, tay ôm mặt nói.
Kế đến là Vân La học viên cho một một cô gái lên sàn đấu, và Từ Tam Thạch, người vừa thắng trận chọn tiếp tục đấu. Từ Tam Thạch gặp gái, ánh mắt sáng như tinh vân ban đêm vậy. Còn cô gái Vân La học viên thì vô cùng khó chịu vì Từ Tam Thạch không đấu nghiêm túc, và cái ánh mắt sáng trưng kia như soi hết cơ thể cô vậy. Cô nàng có vẻ vô cùng nóng tính.