Bên dưới không xa nơi Phi Linh. Bối Bối, Từ Tam Thạch cùng Giang Nam Nam cũng đang chạy đến. Cảm nhận áp lực kinh khủng cả ba nhìn lên phía Phi Linh.
-Chuyện gí vậy? Làm sao hồn lực khủng bố như vậy?
-Nhìn kìa! Là Phi Linh học trưởng, còn có Hoắc Vũ Hạo ở sau đó không xa nữa.
Từ Tam Thạch nói. Kế đến là Giang Nam Nam.
---------
Phi Linh hồn hoàn thứ tư sáng lên. Hồn kỹ đầu tiên của Xích vương phát động. Xích vương hình bóng dần hiện lên kế bên Phi Linh.
-Chà, đã lâu không được ra ngoài.
Xích vương nói.
-Ồ, ngươi không phải có thể quan sát qua cái nhìn của ta sao?
-Nhưng mà sẽ thoải mái hơn khi ra ngoài chứ.
-Mà, sao cũng được. Phá dương hồi quy.
Hồn kỹ đầu tiên kích hoạt. Ngón tay trỏ vươn ra chỉ thẳng hướng vào dám sát thủ. Một ánh nhỏ màu đỏ choi bắt đầu từ hư không xuất hiện. Từ từ phóng to ra bao trùm cả một khu vực rộng lớn bán kính hơn 100 mét có thừa. Đây là hồn lực dồi dào của Phi Linh mà hồn kỹ có thêm uy lực mạnh mẽ.
Đám sát thủ bên trong cố gắng thoát ra nhưng lại bị áp lực nặng nề níu lại không có khả năng thoát ra. Hưởng trọn một đòn, toàn bộ như đã bước vào hư không vậy. Dấu vết cũng không còn.
Toàn bộ người chứng kiến cách này cũng kinh hãi. Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông. Còn có Mã Tiểu Đào vừa chạy đến cũng choáng luôn. Quan sát ở trên một thành trì, các vị tiền bối như Ngôn Thiếu Triết,… cũng không ngoại lệ.
-Thật sự bá đạo a. Tên nhóc kia là người được Mục lão xem trọng sao?
Có một lão sư đã từng họp ở Hải Thần các biết Phi Linh chấn kinh nói.
-Lâm lão, ngài thấy Phi Linh ấy ra sao? Hồn kỹ vừa rồi?
-Hừm, dù thế nào đi nữa thì hắn vô cùng mạnh có khi còn hơn cả chúng ta phong hào đấu la nữa. Còn có cả năm hồn hoàn mười vạn năm kia, hình như ta nhớ khí tức kia khá quen thuộc.
Lâm lão người cũng quan sát kế bên Ngôn Thiếu Triết cũng lấy làm không thể tin được vào thiếu niên kia, làm sao có chuyện có thể có thể chịu đựng được hồn hoàn mười vạn năm. Đây là chưa từng xảy ra.
Phi Linh thi triển xong hồn kỹ đồng thời tản đi lực lượng bản thân. Áp lực kia biến mất. Hoắc Vũ Hạo cũng nhẹ nhàng hơn.
-Phi Linh sư huynh, cảm ơn huynh.
Hoắc Vũ Hạo từ tận đáy lòng cảm kích.
-Mà, mà. Hai người các ngươi là sư đệ của ta. Không cứu các ngươi thì cứu ai?
Phi Linh cười cươi nói.
-Phi Linh sư huynh, ngươi làm sao xuất hiện ở nơi này?
Vương Đông nói.
-Ha hả, ta dự định thông qua đây cho các ngươi lịch luyện một chút. Nhưng xem ra đám người kia khá cao cấp nên ta ra giúp các ngươi một chút.
-Phi Linh sư huynh, hồn hoàn của ngươi…
-À, như các ngươi thấy. Đó là hồn hoàn thực của ta.
-Làm thế nào?
-Cái đó thì sau này sẽ biết. Giờ các ngươi mệt rồi. Mau quay về nghĩ đi. Sắp thi chọn đệ tử rồi đấy.
Phi Linh nói xong cũng biến mất trong hư không. Biến mất làm hai người cũng cười khổ. Vị sư huynh này rốt cuộc là ẩn giấu thực đến cỡ nào, mới một chiêu mà lực công phá còn có khi hồn thánh hay hồn đấu la, mặc dù cả hai chưa nhìn thấy hồn đấu la cùng hồn thánh toàn lực sẽ ra sao.
Hai ngày sau đó, Huyền lão cũng đồng ý với Ngôn Thiếu Triết tổ chức cuộc thi tuyển chọn để tử đề chọn ra Sử Lai Khắc thất quái đời tiếp theo. Cuộc thi dành cho nhưng học viên đã trở thành hạch tâm năm 3 trở lên nhưng năm nay lại phá lệ cho Hoắc Vũ Hạo nên năm 2 cũng được tham gia. Ngày kế tiếp đó, cuộc thi được bắt đầu. Các học viên hạch tam tập trung ở đấu hồn khu.
Huyền lão cũng giới thiệu sơ qua cuộc thi hình thức. Loạn chiến. Lúc đầu cuộc thi khá hỗn loạn nhưng về sau thì Hoắc Vũ Hạo cũng chung một nhóm với Vương Đông, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu. Hòa Thái Đầu là sư huynh của Hoắc Vũ Hạo bên hệ hồn đạo.
Có vẻ như trận đấu diễn ra khá suôn sẻ nhờ có tinh thần thám trác cộng hưởng của Hoắc Vũ Hạo. Kết thúc nhờ chiến thuật tinh tế. Kết thúc nhờ võ hồn dung hợp kĩ của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông, Hoàng Kim Lộ.
Kết thúc cuộc thi, Huyền lão cũng cho biết mọi ngươi đã trở thành Sử Lai Khắc thất quái dự bị. Sau này sẽ tham gia cuộc thi đấu hồn đại tái.
Trên đường về, cả đám nói chuyện rất vui vẻ, tình cảm cũng gắn bó hơn rất nhiều. Hòa Thái Đầu có vẻ cũng mong muốn gia nhập Đường Môn nên đã tham gia.
---------
Hồng trà quán của Sử Lai Khắc.
Đây là nơi Đường Nhã làm việc cùng Bối Bối. Sử Lai Khắc có vẻ vô cùng ủng hộ Đường Môn từ lâu đời nên Đường Nhã cũng không gặp khó khăn mấy.
-Ya, môn chủ. Đã lâu không gặp.
-Ồ, Phi Linh ngươi tới chơi à.
Phi Linh bước vào quán, Đương Nhã chào hỏi.
-Ha hả, ta qua đây định chờ bọn nhóc kia đến làm cho chúng ít thức ăn mừng thắng lợi ấy mà.
-Ồ, ai thê? Bối Bối đám bọn họ sao?
-Ừm. đúng a. Ta biết vài món lạ muốn chỉ ngươi vài món.
Nói xong Phi Linh cũng đi vào trong bếp cùng Đường Nhã. Phi Linh chuẩn bị mọi thứ vô cùng đầy đủ, mà cái gì thiếu thì cậu tạo ra cũng được.
-Ai da, nhìn cái năng lực cua ngươi mà vẫn không hiểu được.
Đường Nhã nhìn Phi Linh biến cái này biến cái kia cũng bó tay thua cuộc. Phi Linh hôm nay định làm món cà ri. Cà ri vô cùng phổ biến ở Nhật. Phi Linh ở Nhật, món ăn nhiều vô số. Cậu cũng học làm mỗi khi rảnh rổi nên cũng coi như một đầu bếp cũng được.
-Ngươi đi ra ngồi xem quán đi. Bọn nhóc sắp đến rồi.
Đang làm món. Phi Linh bảo Đường Nhã ra đón khách.
-Ồ, vậy phiền ngươi.
Đường Nhã nghe vậy mỉm cười đi ra.
Phi Linh làm cũng có hai món cà ri. Cà ri cam cùng cà ri đỏ, cà ri cam là loại phổ thông với thịt gà hoặc thịt bò, cậu làm cả hai nếu ai thích ăn cái nào thì chon thôi. Còn loại đỏ thì cay, nên cậu có làm thêm một chút trà xanh castella, làm diệu lại nếu ai đó thấy cay quá. Phi Linh làm khá nhiều nên muốn ăn bao nhiêu thì cứ thoải mái.
Lúc cậu làm gần xong thì đám Bối Bối đã đến.
-Woa, mùi gì thơm qua vậy?
Vương Đông nhưng ngửi được mùi đồ ăn nên hỏi.
-À, Phi Linh đang trong bếp làm đồ ăn cho các ngươi.
-Há, Phi Linh sư huynh?
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên.
-Phi Linh học trưởng không ngờ lại đảm đang đến vậy a.
Giang Nam Nam kinh ngạc không hết lời.
-Còn ta thì sao Nam Nam?
Từ Tam Thạch bí xị cái mặt hướng Giang Nam Nam.
Trong bếp.
-Ồ, Bối Bối ngươi đến à.
-Phi Linh, ngươi thật biết canh giờ a.
-Có đâu, đột nhiên nổi hứng ấy mà.
-Mà món ngươi làm là gì vậy? Ta chưa nhìn thấy bao giờ.
-À, món này là cà ri. Món ăn khá phổ thông ở quê của ta.
-Cà ri? Mùi có vẻ ngon đấy. Đáng mong chờ a.
Phi Linh cùng Bối Bối trò chuyện. Bối Bối thay một bộ đồ phục vụ rất lịch thiệp.
Sau một lúc. Món cà ri hoàn thành. Bối Bối giúp Phi Linh mang đồ ăn ra ngồi.
-Yo, chào cả nha. Đồ ăn đến rồi. Mau mau ăn nóng mới ngon.
Phi Linh cùng Bối Bối mang cà ri ra khiến mọi người đang chờ với cái bụng đói meo ra.
-Thơm quá. Ta chưa thấy món này bao giờ.
-Đúng rồi, mùi vị cái màu cam này ngon ngọt vô cùng. Rất hợp với khẩu vị của ta.
Giang Nam Nam đầu tiên lên tiếng khi nghe thấy mùi hương của cà ri. Kế tiếp là Tiêu Tiêu chịu không được trước hương vị kia, nhào tới chiếm đầu tiên phần.
-Ối, sao cái này cay thế.
Từ Tam Thạch chọn trúng cà ri đỏ, ăn vào quá cay chịu không được.
-Tiểu Từ, cái đó khá cay. Ngươi dùng thêm với trà xanh này.
Phi Linh thấy thế cười, đưa cho Từ Tam Thạch li trà xanh Castella.
-Ồ, dịu ngay luôn. Còn rất mát nữa.
-Món này rất ngon nhưng hơi cay một tí.
Bối Bối cũng nếm thử nói.
Cả nhà ăn nói vui vẻ với nhau. Bàn vô số chuyện. Phi Linh nghe không cũng cười. Cuộc vui kéo dài đến mãi trời tối