Thời điểm diễn ra trận chiến mà Phi Linh đang nhanh chóng hướng đến, người thanh niên tóc trắng với khuôn mặt vô cùng giận dữ đã hướng đường kiếm của mình về phía người trung niên với mái tóc đen dài xoăn.
Tuy vậy, người đàn ông ấy như ẩn như hiện mà thoát khỏi đòn chém của thanh niên kia ngay lúc anh ta vung kiếm về ông ta. Đường chém chỉ đi qua dư ảnh của ông ta.
*ẦM*--------
Khi đường kiếm tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa ngay sau đó. Cả một vùng đất thảo nguyên đều bị bao phủ bởi khói bụi bay tung tóe khắp nơi.
Ngay phía xa xa, Phi Linh cũng cảm nhận được dư chấn của đòn tấn công vừa rồi.
“Đ-Đây là sức mạnh của Thần nguyên gốc sao?” Tâm thần Phi Linh có hơi lung lay một chút trước sức mạnh kinh khủng của vị Thần với vẻ ngoài thanh niên kia.
Mái tóc trắng bạc của vị Thần ấy bay phất phới bởi gió tạo ra từ áp lực của đòn chém vừa rồi lên mặt đất phản xạ lại. Vị ấy ngẩng đầu lên nhìn về hướng mà người trung niên kia xuất hiện.
“Không hổ danh là vị Thần tối cao. Những lần trước ngươi cũng không dùng đến sức mạnh như thế này đấy.”
Người trung niên mở miệng cười cười đáp lại ánh mắt đầy tức giận muốn ăn tươi nuốt sống mình cũng không có, bởi thái độ của vị Thần kia là khinh thường và ghẻ lạnh đối với nhân loại này.
“Tên khốn nhà ngươi! Đừng nghĩ có thể dùng vợ ta làm mồi nhử để có thể đánh với ta! Đồ nhân loại thấp hèn, ti tiện!”
Vị Thần quát lớn, anh ta không có tâm trạng để trò chuyện cùng với hạng việc ác nào không làm như người trước mặt đây.
Kể ra, anh được những pháp sư cùng nơi chốn của tên nhân loại này nhờ vả. Bởi vì anh là một vị Thần tử tế và luôn chấp thuận những nguyện vọng đúng đắn của nhân loại, những ai thờ phụng anh.
Anh có xem xét qua về nhân loại. Hắn ta là một tên độc ác, đã dùng năng lực của một pháp sư để lợi dụng và giết một số vị Thần mà hắn gặp qua. Tên nhân loại này đã bắt cóc vợ của anh để khiến anh có lý do để chiến đấu với anh. Đây gọi là đùa với lửa đấy.
“Ahaha… vì chúa tể tối cao! Những chuyện như vậy chẳng có nghĩa lý là gì cả! Nào, một trong những vị Thần Tối Cao, đến đây lấy mạng của ta đi!”
Vị Thần kia không đáp lại nhưng lại dùng hành động thay cho lời nói. Thanh kiếm của vị Thần ấy lóe sáng lên, bỗng chốc hình dạng của nó thay đổi bất ngờ thành một cây cung.
“Thế thì cái chết là thứ cần thiết với ngươi, Quỷ Vương!” Vị Thần tóc trắng bay trong gió tạo bởi áp lực vẫn còn từ vụ chấn động vừa rồi, nắm cánh cung thật chặt và quát lớn.
Trong chốc lát, một đầu tên nhọn hoắc hư không xuất hiện ở tay còn lại của vị Thần ấy. Từ đầu tên trải dài ra được bao bọc bởi ánh sáng màu vàng kim. Một mũi tên với hòa quang hoàng kim lóe sáng được vị Thần ấy đặt lên cán cung và hướng thẳng về phía người trung niên.
Hơn nữa, khí chất uy mạnh từ đầu tên tỏa một sức mạnh khiến Phi Linh ở ngoài xa hơn nghìn mét cũng phải chịu đầy áp lực.
Bản thân cơ thể tạm thời của Phi Linh tạo ra từ Đệ Tam Pháp vẫn không thể trụ vững trước lực áp bách của sức mạnh của những vị Thần nguyên sơ của thời đại Thần Linh này.
Đặc biệt hơn nữa, cơ thể cậu nhạy cảm với Thần Tính và những sức mạnh đặc thù hơn bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì. Vì thế, Phi Linh đang phải gánh chịu một thứ áp lực nặng gấp trăm, ngàn lực hút của Trái Đất hoàn đổ dồn trên vai cậu.
Eriserine là người nằm rõ hết thảy cảm giác của Phi Linh lúc này cũng đưa ra lời khuyên rút lui cho Phi Linh:
“Không nổi thì đừng có lại gần nữa. Nếu không thì anh phải làm lại mọi thứ từ đầu đấy.”
Nghe được như vậy, thật sự Phi Linh không cam lòng. Cậu đã phải chịu đựng mất cơ thể quá lâu rồi. Nếu có một cơ hội… chỉ một cơ hội nào đó thôi…
Phi Linh khó chấp nhận được mọi chuyện này là quá sức với cậu. Cậu tức tối dậm chân xuống mặt đất và khó khăn nói.
“Khốn… nạn… nếu có ai đó giúp được mình… ”
“Vận may sẽ đến một lúc nào đó, nó không phải là thứ anh có thể dành lấy được.”
Eriserine khoanh tay nói với Phi Linh như thể cô đang là một người vợ lạnh lùng khuyên can người mình thương vậy.
Phi Linh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lại cô.
“Được rồi. Không còn cách nào khác. Quay lại thôi… ”
Mà Luo Hao ở phía sau đã đuổi kịp với hai người. Cô ta khó chịu nói.
“Hai người các ngươi đang làm cái gì thế? Phía trước đang diễn ra trận chiến kia kìa! Mau đến giải nguy cho lão già kia mau.”
Eriserine nhìn Luo Hao thật chướng mắt. Lượng tính cách của Luo Hao đã không là Eriserine không hề vừa mắt rồi. Nội bộ ngực lớn hơn của Eriserine hiện giờ cũng rất khó chịu rồi.
“Này con nhóc tự ngạo, ngươi có thể tự mình đi đến đó mà cứu cái tên xấu số đáng lẽ phải chết đó. Còn Linh thì không phải việc gì cũng làm được---”
“Eri, dừng lại đi.”
“Không thích. Em chướng mắt với con nhóc gà mờ với cái lí tưởng mơ mộng không bao giờ thành hiện thực ấy.”
“Eri… ”
Phi Linh vừa cố can Eriserine lại vừa phải chịu cơn đau đang dằn xé cơ thể mình ra. Thật sự sai lầm khi đến gần, giờ cậu muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể.
“Này, con ả như cô lại dám phỉ báng ta như thế thế. Cô nghĩ ta không làm gì cô sao?”
“Đủ rồi đấy!”
Phi Linh tưởng chừng kiệt sức và khụy gối xuống đất lại được Eriserine đỡ lấy, cậu quát lớn lên khiến Luo Hao liếc mắt nhìn cậu dưới ánh mắt khinh thường.
“Cô muốn đi liền có thể rời đi. Tôi không hợp với loại như cô.”
Phi Linh nói. Sau đó, Eriserine và cậu quay trở lại và bỏ Luo Hao một mình.
Luo Hao cũng tự nhận mình không hợp khi đi chung với Phi Linh, ban đầu cô đã không thích cái cách cậu đến tu viện của cô trên núi Lư Sơn rồi. Sau đó, cô ta đạp không và phi thẳng về phía trận chiến đang diễn mặc cho áp lực dù có lớn nhưng cô không lo ngại gì cả.
---------
Tại một nơi nào đó ở nằm trên lục địa phía Tây.
Trên một hang động, có ba thân thể đang nằm bất động trên mặt đất. Cả ba đều có cơ thể nhỏ nhắn. Nhìn thật kỹ thì không quá xa lạ gì đối với cả ba người này.
Athena, Leviathan, Guineverse. Cả ba người đều cùng nằm một chỗ với nhau.
Có lẽ nên thắc mắc vì sao bọn họ lại ở đây.
Căn bản, ba người này cũng là những nhân vật liên quan đến sự thay đổi của Nhân Loại như các Sát Thần Giả khác. Vì thế, họ cũng được Nghịch Thời đưa đến thời đại này với hình dáng của hiện tại chứ không phải của các Nữ Thần mà họ từng có ở thời đại này.
Mà chính ba người bọn họ cũng có một sự ràng buộc. Mong muốn tự do nhưng lại không thể thực hiện bởi vì họ luôn hiện hữu một mối liên kết.
Gorgon.
Khởi đầu của Thần Hệ (Campione) là từ Gorgon. Có thể nói Gorgon chính là vị Thần khởi nguyên.
Mà ba người chính là Gorgon tách ra ba bản thể vì thất vọng với nhân loại mà chia sức mạnh của mình ra và đi vào ngủ say.
Đây cũng là lí do Leviathan mong muốn hiến tế cơ thể mình để giải phong ấn cho Mĩ Hầu Vương. Mong muốn tự do của một bản thể không hề liên quan đến một người khác.
Hai người còn lại cũng như vậy.
Cả ba người đồng loạt tỉnh dậy một cách lạ lùng. Cứ như có cái gì đó khiến họ mở toang mắt ra và bật dậy vậy. Nếu để ý, có thể thấy mặt họ hoàn toàn vô hồn.
Nhưng ngay sau đó lại dần trở nên có hồn. Và rồi họ nhìn lấy xung quanh cảnh vật hoàn toàn khác xa nơi lần cuối họ quan sát thấy.
“Chuyện gì thế này? Nơi này là đâu?”
Guineverse với mái tóc vàng xinh đẹp lúc này hoàn toàn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra cả. Chợt nhận ra tin tức về kế hoạch mà mình sắp đặt với Luo Hao đã tan vỡ vì Phi Linh và cũng chỉ đến đó, cô không còn biết gì nữa khi một làn sóng năng lượng hỗn loạn quét ngang qua người. Sau đó, cô đã ở đây.
Leviathan trên người quấn đầy băng trắng, có lẽ đã được ai đó sơ cứu sau việc hi sinh bất thành kia. Tâm trạng vô cùng tức giận trước cái việc mình lại được cứu, à không… phải nói là bị phá rối thì đúng hơn.
Athena là bình tĩnh nhất, cô quay qua quay lại. Quan sát kỹ xung quanh. Nhưng dường như không có gì đặc biệt ngoài việc cô cảm giác rất quen thuộc với nơi này.
Và rồi, trong lúc đang loay hoay không biết phải xử lý tình huống hiện tại ra sao, trước mắt bọn họ lại xuất hiện một loại dị tượng.
Không gian phía trước cứ như bị uốn nắn một cách kỳ lạ, nó trở nên lu mờ hơn.
Cả ba người họ nhận ra ngay có bất thường phía trước mà bắt đầu đề phòng hơn.
Kế đó, một bóng người bước ra từ trong luồng không gian bị bẻ cong kia.
Người này có một mái tóc trắng dài đến gần chân, hơn nữa còn xoăn, trông có vẻ không gọn gàng. Mái hất một bên phải và có thắt một bên trái thả thòng bên vai trải dài trước ngực, trên mái tóc thắt bím ấy còn có một dãy các chuỗi châu đỏ nương theo làn tóc uốn lượn mà đi.
Bộ trang phục kỳ lạ nhưng có thể thấy đó là một pháp sư thời cổ nào đó.
Làn da ngâm đen, khuôn khá anh tuấn. Hơn nữa, người này còn những mạch Ma Thuật trên mặt và cả một số nơi trên cơ thể đã trùm kín mít bởi bộ trang phục kia.
Trên cả hai tay người này còn đeo mười chiếc nhẫn bằng vàng sáng lên nhờ vài tia nắng chiếu vào. Sức mạnh từ mười chiếc nhẫn này thật sự làm cho Athena cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông này sau khi bước ra khỏi vùng mờ ảo kia thì dị tượng ấy cũng kết thúc, ông ta mỉm cười và nói với ba người trước mắt mình.
“Xin chào, các Nữ Thần bị ràng buộc bởi sức mạnh, danh phận của vị Thần khởi nguyên. Các vị có muốn làm một cuộc trao đổi với ta để đạt được mong muốn của các vị không?”