Nói xong, Phi Linh đứng dậy. Long Vũ Âm nằm dưới đất nhìn cậu đứng dậy với vẻ mặt có chút sửng sờ. Quả thật những lời Phi Linh nói nàng suy nghĩ lại cũng không có sai tí nào, rất chính xác điểm yếu của nàng, Phi Linh cũng không có cố ý đánh vào điểm yếu của nàng, khiến nàng bị thường, lực đạo của Phi Linh bộc phát ra cũng vừa phải, không mạnh hơn nào bao nhiêu, nếu như vậy, làm sao Phi Linh có thể nhấc được huyền trọng hộ tí hai ngàn năm trăm cân dễ dàng như kia, khả năng điều chỉnh sức mạnh của Phi Linh phải nói thật bá cháy.
Vừa đứng dậy, Phi Linh liền đưa tay ra, ý muốn giúp Long Vũ Âm đứng dậy.
-Sao nào? Ta có xứng đáng làm lão sư của tiểu Âm Âm ngươi chưa?
Phi Linh cười nói. Thật tình suốt hai kiếp, cậu cũng chưa có làm giáo viên bao giờ, cậu cũng muốn tập tành làm giáo viên, sau này còn có cái nghệ để mà làm nữa.
Mọi người ở trên đang tập luyện cũng bị cuộc đối luyện của Phi Linh và Long Vũ Âm thu hút sự chú ý. Cuộc đụng độ tuy ngắn đấy, nhưng mà, nó chúng tỏ tốc độ của hai người cùng sức mạnh là kinh khủng cỡ nào.
Phải biết Phi Linh dùng sức mạnh thân thể, chính là đã giảm đi vô cùng nhiều rồi. Chứ đối với sức mạnh thân thể của Long Vũ Âm, Phi Linh dễ dàng bị đánh bay như vậy. Hơn nữa, Phi Linh trong trận đối luyện, đa phần chính là dùng kĩ thuật mượn lực tản lực, thời điểm đầu tiên Long Vũ Âm dùng chân bổ hình lưỡi mặt trăng xuống, chính Phi Linh đã dùng phương pháp đó để bẻ cong quỹ đạo của đòn đánh. Nói tuy rất dễ nhưng thực hiện khó vô cùng.
Bất quá Xich Linh tôn giả có vẻ nhìn ra một chút thủ thuật lấy lực tản lực của Phi Linh sử dụng, dù sao những phương thức như luyện khí,… cũng có phổ biến nhưng mà học được hay không thì còn tùy.
-Muốn tiếp tục không?
Phi Linh cười nói. Long Vũ Âm gần như phản ứng lại, nàng bắt lấy tay Phi Linh, đứng dậy sau đó gật đầu đồng ý. Có vẻ Long Vũ Âm đã dần dần khâm phục Phi Linh rồi, tuy vẫn còn một khoảng cách, nhưng Phi Linh dần sẽ lấp đầy khoảng cách đó bằng sự kính trọng.
Cả hai nhanh chóng leo lên từ cái lỗ, cả đám đệ tử phía trên cũng tò mò không biết hai người làm gì mà lâu như vậy.
Đang rất tò mò, đột nhiên lại thấy hai thân ảnh nhảy ra từ phía dưới, làm mọi người cũng hết hồn, nhưng mà khi thấy cả hai vẫn còn tràn ngập chiến ý, thì biết ngay trận đấu vẫn còn tiếp tục.
Phi Linh dùng Thiên Thần Quang lấp lại nơi vừa bị hủy hoại bởi cuộc so đấu vừa rồi. Nó diễn ra khá nhanh, Phi Linh cũng không có khôi phục lại cái sàn, chỉ là phần đất dưới sàn thôi, có lẽ như vậy sẽ không có ai phát hiện.
-Ngưng Nhi. Muội cùng tiểu Âm phối hợp nhé?
Phi Linh đột nhiên gọi Tiêu Ngưng Nhi đang so đấu cùng với Cố Bối, mà quan sát một chút, Cố Bối dường như thiên về kiếm hơn là tay chân so đấu, có thể nói Cố Bối là một thiên tài về kiếm a, Phi Linh thấy, dù không có kiếm, nhưng Cố Bối vẫn toát ra kiếm ý mơ mơ hồ hồ, dường như là hữu tình kiếm ý.
Cũng có thể nói, hữu tình kiếm ý chính là có tình cảm trong từng kiếm, tình cảm cùng kiếm dung nhập làm một, Cố Bối có tình cảm với ai? Cố Lam chính là khởi nguồn, tình cảm dành cho tỷ tỷ của mình.
Cho nên, Phi Linh sẽ giúp Cố Bối với phần kiếm đạo sau, và trước hết dạy cho Tiêu Ngưng Nhi và Long Vũ Âm cùng phối hợp tác chiến ra sao.
Xích Linh tôn giả có chút không hiểu, không lẽ Phi Linh muốn chấp hai sao? Không phải lúc này có hơi quá sức đối Xích Long huyết mạch của Long Vũ Âm sao?
Tiêu Ngưng Nhi nghe lời Phi Linh bước vào bên trong kết giới, cùng một bên với Long Vũ Âm, hai người nhìn nhau, Tiêu Ngưng Nhi không có tỏ ra gì cả, nhưng mà vẫn có phần không khí ôn hòa từ nàng phát ra, còn Long Vũ Âm khí thế vẫn rất bá đạo, chối từ khí tức ôn hòa của Tiêu Ngưng Nhi. Rồi hai người nhìn về đối thủ của mình, Phi Linh.
Trận đấu bắt đầu, Long Vũ Âm một đường, Tiêu Ngưng Nhi một đường khác, nhìn là thấy hai cô nàng không có ăn ý với nhau rồi.
Thấy cả hai vọt tới, Phi Linh nhếch miệng mỉm cười.
---------
Lớp học kéo dài hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Xích Linh tôn giả cũng vô cùng kinh hãi trước trình độ võ đạo của Phi Linh, phải biết, Tiêu Ngưng Nhi là dùng nguyên tố lôi cùng phong, không phải Thiên Địa chi lực, phải nói tốc độ là nhanh hơn cả Long Vũ Âm, và tốc độ của Long Vũ Âm là nhanh chỉ để lại tàn ảnh thôi.
Phi Linh cũng như vậy, dùng lấy sức mạnh lúc đối đầu với Long Vũ Âm, do cả hai cô nàng này phối hợp không ăn ý một chút nào, người đánh đông, người đánh tây, cuối cùng bị Tiêu Ngưng Nhi thời điểm tung một đòn cước thì bị Phi Linh quăng đi như quăng bao rác vậy, nhưng quăng còn có chủ ý nữa, trúng ngay Long Vũ Âm khiến nàng một đằng gục tại chỗ luôn. Hai cô gái tư thế nhìn gợi cảm vô cùng a. Nhưng mà đám học viên không có ai dám nhìn bởi vì Phi Linh, nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Phi Linh thôi đã không dám di chuyển rồi chứ nói chi nhìn vào “bạn gái” với đệ tử của cậu.
-Khục khục.
Xích Linh tôn giả trầm thấp ho một tiếng, nói:
-Các ngươi đã tìm được bạn tập rồi, vậy về sau có thể thường xuyên đối luyện, tăng cường lực lượng thân thể. Hôm nay chương trình học đến đây thôi, các ngươi có thể tiếp tục ở nơi này luyện tập, ba ngày sau là buổi họp lớp thứ ba.
Xích Linh tôn giả đi ra ngoài.
Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi, Cố Bối cùng một chỗ.
-Chúng ta đi thôi.
Phi Linh nói. Long Vũ Âm có hơi muốn tiếp tục cùng Phi Linh đối luyện, nàng tìm được một cái sư phụ, tất nhiên phải cùng hắn học tập đến khi mạnh hơn sư phụ mới thôi a. Có thể nói nàng là một cái cuồng học võ.
-Sao nào? Tiểu Âm còn chưa muốn rời lão sư sao?
Phi Linh nhìn Long Vũ Âm cười nói. Long Vũ Âm vẻ mặt vẫn không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng mà trong thâm tâm là đúng như Phi Linh nói. Nàng muốn tiếp tục đối luyện.
-Tiểu Âm. Tối nay ngươi đến biệt viện của Tiêu Ngữ đi. Ta giúp ngươi một số chuyện.
Phi Linh suy nghĩ một chút vỗ vỗ đầu Long Vũ Âm, sau đó rời đi. Long Vũ Âm đứng suy nghĩ một chút sau đó cũng rời đi.
Cả đám để tử nhìn thấy cảnh đó, không khỏi suy nghĩ, quan hệ của hai người này thật sự rất mờ ám a. Còn mời về nhà nữa chứ, không phải là ấy ấy ba người cùng làm chứ? (:v định bảo threesome mà thôi, ở đây làm quái gì biết tiếng anh).
Sau đó, Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi chia tay Cố Bối, cả hai cũng quay về biệt viện của Tiêu Ngữ.
-Ngưng Nhi. Sao hôm nay nhìn ngươi ểu oải quá vậy?
Tiêu Ngữ nhìn thấy Tiêu Ngưng Nhi có chút mệt mỏi, tò mò hỏi.
-Không có gì đâu. Hôm nay có tiết đối luyện thực chiến, Phi Linh cùng Vũ Âm và ta đối luyện, kết quả là ta và nàng đều bại.
Tiêu Ngưng Nhi cười nhẹ nói. Nhưng cái cười cũng không che đi được phần mệt mỏi của Tiêu Ngưng Nhi, nàng xin phép đi vào trong nghỉ ngơi trước, nhìn thấy Tiêu Ngưng Nhi với tình trạng như vậy, trong lòng nghĩ rằng mình có vẻ đã đi sai con đường, có vẻ đã hơi chú trọng việc đề thăng tu vi cho Tiêu Ngưng Nhi mà quên dạy nàng những kĩ thuật chiến đấu. Có lẽ giờ vẫn có thể khắc phục được.
-Phi Linh đại ca. Ngươi về.
Một giọng nói thanh thúy từ phía sau Phi Linh phát ra, đúng hơn là từ trong căn nhà của Phi Linh phát ra, Ứng Nguyệt Như đi ra từ bên trong, cách nàng chào hỏi, phải nói là lễ nghi vô cùng, nó khiến người ta cứ nghĩ rằng Ứng Nguyệt Như như một người vợ mừng chồng mình về vậy, làm Phi Linh hơi có chút mêm lòng. Nhưng tinh thần thép có lẽ ngăn Phi Linh khỏi những suy nghĩ không đáng có. Vẻ đẹp ấy không nên bị phá đi bởi những thứ đáp ứng nhu cầu sinh lý cả.
-Ồ. Tiểu Như. Ngươi khỏe lại rồi chứ? Hôm qua có vẻ hơi quá sức với ngươi.
Phi Linh nhìn Ứng Nguyệt Như cười cười nói. Hôm qua trải qua nhiều chuyện khiến nàng có chút mệt mỏi, kiệt sức.
-Hả? Quá sức? Các ngươi làm chuyện gì?
Tiêu Ngữ nghe không khỏi nghi ngờ hỏi. Nàng co hơi thắc mắc tại sao Ứng Nguyệt Như lại ở đây. Ứng Nguyệt Như có giải thích, nàng cũng tạm tin thôi.
-Ân. Ta hoàn toàn bình phục.
Ứng Nguyệt Như nói. Phi Linh gật đầu. Dường như hai người hoàn toàn bơ đi sự có mặt của Tiêu Ngữ ở đây. Điều này khiến nàng không vui một chút nào.
-Này. Các ngươi ngó lơ ta đấy hả?
Tiêu Ngữ mặt đỏ giận hô to.
-Ô. Tiêu Ngữ. Ngươi mới từ đâu chui ra thế? Đúng là võ công cao cường a! Tới ta cũng không nhận ra ngươi ở đây nãy giờ đấy.
Phi Linh giả nai nói. Ứng Nguyệt Như nghe thế tay che miệng cười. Nàng cười rất đẹp. Còn Tiêu Ngữ, nàng nghe thế, ức chế lắm rồi.
-Được! Các ngươi hai cái tình nhân cứ ở lại tình tứ đi. Dám trêu chọc ta.
Tiêu Ngữ đùng đùng tức giận bỏ đi, trở về căn nhà của mình.
-Tiểu Như. Ta có thể hỏi ngươi về tương lai không?
Thấy Tiêu Ngữ bỏ đi rồi, Phi Linh vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, nhìn Ứng Nguyệt Như hỏi.
-Ý ngươi là tương lai của ngươi sao?
Ứng Nguyệt Như bình thản cười nói.
-Mà. Ta thường không muốn biết tương lai mình như thế nào. Dù sao đối với ta, ta luôn tự tạo một tương lai an toàn cho người thân mình thôi.
Phi Linh cười cười, sau đó trầm tư nói. Ứng Nguyệt Như nghe vậy cười đáp, nghĩ lại, nàng cũng rất thương yêu người thân mình, bởi vì bản thần huyết mạch yêu thần nên luôn bị những người quen xa lánh, sư muội của nàng….
--------
Ta đang suy nghĩ là nên up tiếp theo vài chương hay không? sắp đến cảnh thánh đế cùng Phi Linh so tài rồi.