Thần Tiên Đạo Hệ Thống

Chương 158: Đến Cố Thị




-Về phần các ngươi thì ta sớm đã biết tên rồi, ngươi là Phi Linh, còn ngươi là Tiêu Ngưng Nhi.

Cố Bối cười nói. Hầu như ở Tây viện này, Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi đã quá nổi tiếng rồi. Thiên tài từ tiểu thế giới tới, chỉ cần là Thiên linh căn thì chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của các thế lực của Vũ Thần Tông. Huống chi Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi một cái cực phẩm linh căn cùng Thiên linh căn cửu phẩm, đây là hai cái truyền thuyết a. Mà hiện giờ không biết bao nhiêu thế lực đang dòm ngó chiêu mộ hai người.

-Vậy còn ngươi?

Tiêu Ngưng Nhi hỏi. Đột nhiên khi không không quen biết lại nhảy sang đây bắt chuyện, khiến nhiều người cũng phải tò mò đấy.

-Ta? Ha ha, ta đối với cô nàng Long Vũ Âm kia có hứng thú, Long Vũ Âm rõ ràng đối với các ngươi có hứng thú, cho nên ta cũng sang đây nhìn xem, các ngươi là người như thế nào!

Cố Bối cười hì hì nói.

-Ồ. Thế ngươi nghĩ chúng ta ra sao?

Phi Linh cười đểu nói.

-Ách…Cái này vẫn còn chưa có quan sát kĩ a. Chưa có phán định chính xác được.

Cố Bối dường như bị nói trúng điểm yếu, giả bộ gãi đầu, cười nói.

-Ngươi nói ngươi có hứng thú với cô bé Long Vũ Âm kia, hôn phu của cô nàng bị nàng phế rồi, ngươi cũng muốn thế à?

Phi Linh cười nói.

Cố Bối hắc hắc mà nở nụ cười dâm:

-Ta thích nhất loại này lãnh nhược băng sương nữ nhân, kỳ thật nội tâm các nàng nhiệt tình như lửa!

Nghe được lời nói của Cố Bối, Phi Linh nhíu mày lại, tay ngăn Tiêu Ngưng Nhi đến gần tên dâm đảng này. Nhất định! Nhất định không được để Ngưng Nhi tới gần tên này. Phi Linh thầm nghĩ.

-Ầy. Ta cũng không có ý gì với bạn gái huynh a. Làm gì phải như vậy hành động gây mất cảm tình.

Cố Bối nhìn thấy hành động của Phi Linh không khỏi cười nói.

-Bạn gái….

Tiêu Ngưng Nhi nghe được Cố Bối ghép nàng và Phi Linh thành một cặp, mặt có chút đỏ ửng rồi. Phi Linh nhìn Tiêu Ngưng Nhi, tâm thần lúc này đã bị đã kích rồi, hành động của cậu cứ như đào hố chôn mình ấy.

-Tùy ngươi nghĩ thế nào.

Phi Linh nói với Cố Bối. Mà ánh mắt quét qua xung quanh, Phi Linh phát hiện có ít người nhìn về phía này, nhỏ giọng nghị luận, trong đó có một người chính là tới từ Vương Dương của tiểu thiên nguyên thế giới, Vương Dương cùng năm người khác cùng lớp tiến tới cùng một chỗ.

-Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, nơi này không thích hợp.

Phi Linh nói với Tiêu Ngưng Nhi và Cố Bối. Cậu còn dùng mắt ra ám hiệu cho Tiêu Ngưng Nhi nhìn xung quanh, nàng cũng tinh tường Phi Linh muốn nói cái gì, còn Cố Bối cũng hiểu cái gì, cả ba đều dẫn nhau rời đi lớp học.

Đám người Vương Dương thấy ba người Phi Linh đi ra ngoài, cũng thu hồi ánh mắt.

Cố Bối đi theo cùng ra ngoài. Tổng cộng năm cái danh ngạch, Long Vũ Âm, Kim Diễm cùng Cố Bối tất nhiên sẽ chiếm đi ba cái. Hai người kia một cái Thiên linh căn cửu phẩm, một cái cực phẩm linh căn, tuyệt đối là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta, hiện tại lại đi cùng bên Cố Bối, đoán chừng rất khó đối phó. Mà cái kia cửu phẩm Thiên linh căn là dẫn đầu danh ngạch rồi.

Một người thiếu niên trong đó nhíu mày một cái nói.

Bọn hắn sáu người, mạnh nhất một cái cũng cũng chỉ có Thiên linh căn ngũ phẩm mà thôi, bởi vì có cùng lợi ích, cho nên tụ tập lại với nhau, dẫn đầu là một thiếu niên tên Hàn Tĩnh.

Tấn chức tiến vào Đông viện danh ngạch hàng năm chỉ có năm, cạnh tranh đã bắt đầu, vì tiến vào Đông viện, bọn hắn sẽ liều lĩnh mà ngăn cản Phi Linh gia tăng tu vi. Nhưng có ai biết Phi Linh thực lực chỉ thể hiện ra vẻ bề ngoài. Xin lỗi, các bé chọn nhầm đối tượng để giỡn rồi.

Lí do chúng nghĩ Phi Linh có thể trêu chọc thì chắc là không có biết thân thế, chỉ dựa vào xuất thân “giả” là tiểu linh lung thế giới mà thôi. Tiêu Ngưng Nhi thuộc hàng cấm được cường giả để mắt kĩ càng rồi. Kim Diễm, Long Vũ Âm, Cố Bối những người này, bằng mấy người bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

-Vì tăng thực lực lên, bọn hắn nhất định sẽ tiến thí luyện chi địa, nếu như bọn hắn cùng Cố Bối tách ra, chúng ta đây liền có cơ hội!

Vương Dương tâm niệm vừa động nói ra.

-Đúng vậy, ba ngày nay, bọn hắn nhất định sẽ tiến Thí Luyện chi địa, nhưng là có ba cái Thí Luyện chi địa, không biết bọn hắn sẽ tiến bao nhiêu cái.

Hàn Tĩnh nhíu mày một cái.

-Ta chịu trách nhiệm thám thính tin tức, một khi bọn hắn tiến vào bất kỳ một cái nào trong đó Thí Luyện chi địa, ta lập tức nói cho các ngươi biết.

Vương Dương lông mày nhướng lên nói ra, Hoa Lăng công tử người bên kia, sẽ nhìn chăm chú Phi Linh.

---------

Dù sao thì đã là đệ tử của Vũ Thần Tông, cũng nên đi làm một chút nhiệm vụ vẫn hơn, đâu thể chỉ dùng Thần Thuật tạo ra linh thạch mà dùng, cũng phải ngụy trang một chút chứ. Nên Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi sau khi chia tay Cố Bối đã đến Tu Viện theo chỉ dẫn của Cố Bối.

Tu Điện, là nơi nằm bên trong Thiên Linh Viện, một địa phương chuyên tuyên bố các loại nhiệm vụ. Các học viên ở bên trong hoàn thành các loại nhiệm vụ về sau, có thể được ban thưởng linh thạch, bảo khí.

Long Khư Giới Vực là một địa phương vô cùng tàn khốc, linh thạch là vô số người tranh đoạt tư nguyên khan hiếm, không có linh thạch, thiên phú coi như là cao hơn, tu vi cũng rất khó tăng lên. Phương pháp đoạt được linh thạch nhanh nhất, chính là gia nhập một phe thế lực, trả giá trung thành, thế lực này sẽ cung cấp cho đám thiên tài bọn họ số lớn linh thạch. Trừ cách đó, đến Tu Điện hoàn thành nhiệm vụ đạt được linh thạch cũng là một phương pháp tốt.

Trong Tu Điện người đến người đi, khắp nơi tất cả đều là học viện đệ tử.

Trong Tu Điện hiện đầy một mặt bức tường, trên những vách tường dán đầy thông cáo nhiệm vụ.

Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi lướt nhìn nhiệm vụ Tu Điện ban bố, có rất nhiều là săn giết nhiệm vụ, săn giết các loại yêu thú thu hoạch yêu linh, ít nhất phải trác tuyệt cấp tính phát triển yêu linh, mới có thể đổi được linh thạch, độ khó vẫn là tương đối cao. Trừ nhiệm vụ đó ra, còn có rèn binh khí, thu thập tài liệu các phương diện nhiệm vụ.

Soi mói đủ loại nhiệm vụ, Phi Linh nghĩ cũng chỉ có nhiệm vụ y sư có vẻ hợp với cậu nhất. Vừa không tốn nhiều công, cũng vừa ngụy trang được.

-Cố Thị thế gia Cố Lam tiểu thư lúc tu luyện xảy ra vấn đề, mắc phải quái bệnh nằm trên giường, nếu có tinh thông y thuật. Có thể chữa khỏi bệnh của Cố Lam tiểu thư, trả thù lao một nghìn khối linh thạch.

Thật ra mà nói thì bao nhiêu linh thạch không quan trong, nhưng mà nó có liên quan đến Cố Thị, Cố Bối vừa mới chia tay là từ người của Cố Thị thế gia chứ đâu. Với Thiên Thần Quang thì bệnh gì mà trị không khỏi thì chắc vứt đi là vừa.

Tiêu Ngưng Nhi cũng rảnh rỗi không tu luyện nên cũng theo Phi Linh đi làm nhiệm vụ. Hai người cùng một chỗ tiến về trước nhiệm vụ trong thông báo địa chỉ.

Dựa theo địa chỉ thông báo trong nhiệm vụ, cả hai người một mực đi tới Thiên Linh Viện phía nam, một chỗ biệt viện rất lớn.

Nơi đây vẻn vẹn chỉ là một chỗ sản nghiệp của Cố Thị thế gia mà thôi, Cố Bối cùng Cố Lam tỷ đệ hai người, sẽ ngụ ở nơi này. Cửa lớn vừa dày vừa nặng đóng thật chặc, chỉ chừa một cánh cửa nhỏ, có hai người hầu đứng tại cửa.

-Mời hỏi ngươi tìm ai?

Một người hầu dò hỏi.

-Là như vầy, chúng ta tại Tu Điện thấy được nhiệm vụ thông cáo, liền đều muốn tới xem một chút, có thể hay không trị liệu chứng bệnh của tiểu thư nhà ngươi.

Phi Linh nói.

Người hầu cao thấp quan sát Phi Linh rồi mở miệng nói:

-Ngươi hay vẫn là mau trở về đi thôi!

-Như thế nào, chẳng lẽ chứng bệnh của tiểu thư nhà ngươi đã trị?

Phi Linh hỏi.

-Chứng bệnh của tiểu thư nhà ta, đã mời tất cả danh y tinh thông y thuật khắp nơi tại Vũ Thần Tông, đều không chữa được, ngươi có thể chữa khỏi bệnh của tiểu thư nhà ta ư? Đi nhanh một chút a!

Người hầu kia nói, những ngày này đại phu xem bệnh cho tiểu thư, không có mấy nghìn cũng có mấy trăm, tất cả đều thúc thủ vô sách, Phi Linh chỉ trông như hai mươi mà thôi, có cách gì mà trị.

-Tiểu thư nhà ngươi nếu như tìm thầy hỏi thuốc, còn không có cho ta nhìn qua, ngươi nào biết ta chữa khỏi trị không hết? Ngươi là người hầu, vạn nhất làm trễ nải bệnh tình của tiểu thư nhà ngươi, ngươi đảm đương nổi?

Phi Linh gắt gao nói. Người hầu cũng bị nói cho đơ luôn không nói được cái gì.

Đúng lúc này, bên trong đi ra một người, đúng là Cố Bối.

-Chuyện gì xảy ra?

Cố Bối trầm giọng hỏi, lập tức ngẩng đầu thấy được Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi sửng sốt một chút:

-Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Là tìm đến ta sao?

-Chúng ta không phải tới tìm ngươi, nghe nói Cố gia Cố Lam tiểu thư bị bệnh. Chúng ta tới xem một chút, có thể chữa khỏi hay không bệnh của Cố Lam tiểu thư.

Tiêu Ngưng Nhi trả lời.

-Các ngươi hiểu y thuật?

Cố Bối lông mày nhướng lên, kinh ngạc nhìn thoáng qua Phi Linh.

-Có lẽ học đủ để làm ăn.

Phi Linh cười nói.

-Vậy tiến đến nhìn một cái đi.

Cố Bối trầm ngâm chốc lát, mặc dù có vài phần không tin, nhưng vẫn là gật đầu nói.

Được Cố Bối dẫn dắt, hai người cùng một chỗ đi vào trong biệt viện, đây là một tòa vô cùng khoáng đạt biệt viện, vào cửa chính là một khu vườn hoa, bên trong đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, tựa như Tiên cảnh bình thường, trong không khí đều tràn ngập từng trận hương hoa.

-Chúng ta tỷ đệ đều xem như Cố Thị thế gia con em dòng chính, tỷ tỷ của ta nàng từng là một trong Cố Thị trẻ tuổi ưu tú nhất, nhưng mà về sau không biết nguyên nhân gì, lúc tu luyện xảy ra vấn đề, nửa thân bại liệt.

Cố Bối nói xong, trong đôi mắt xẹt qua một đạo hàn quang.

Tiêu Ngưng Nhi suy nghĩ một chút, nguyên lai Cố Bối cùng tỷ tỷ của hắn, vẻn vẹn chỉ là một trong thành viên dòng chính a, xem ra Cố Thị thế gia này thanh viên vô cùng khổng lồ.

Đi theo Cố Bối quanh co đường nhỏ, đi tới một chỗ nho nhỏ trong sân, hướng phía trước mặt nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo trắng lẳng lặng yên ngồi ở trên ghế, một con mắt trong suốt giống như làn thu thủy, khảm tại trên khuôn mặt hoàn mỹ, nàng lẳng lặng ngắm nhìn một đóa màu tím hoa nhỏ, ánh mắt yên tĩnh tường hòa, đôi môi mong mỏng, sắc nhạt như nước. Một bộ áo trắng hạ là trơn bóng như ngọc tinh tế tỉ mỉ da thịt. trên mặt xinh xắn chỉ hiện ra một loại bệnh trạng thiếu sức sống, dường như tùy thời muốn đóa hoa tàn lụi, làm cho người thương tiếc.

-Một khi xuân đi hồng nhan lão, hoa tàn người vắng ai mà biết ai.

Bạch y nữ tử lầm bầm lẩm bẩm, hai đầu lông mày toát ra một tia thương cảm chi sắc.

-Tỷ tỷ.

Trong mắt của Cố Bối hiện lên một tia lệ quang, nhìn xem trước mặt Cố Lam, mỗi lần chứng kiến đã từng hăm hở, biến thành bộ dáng bây giờ, trong tâm của Cố Bối giống như là bị xé nứt.

-Cố Bối, ngươi đã về rồi?

Bạch y nữ tử trên mặt toát ra một tia nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt rơi vào sau lưng Cố Bối, hỏi:

-Hai người kia là ai?

-Hai người này là bạn của ta.

Cố Bối không dám nói Phi Linh là tới cho nàng nhìn bệnh, mỗi lần có y sư tới đây cho nàng nhìn bệnh, nàng luôn cười cự tuyệt.

-A.

Cố Lam bình tĩnh mỉm cười đối với Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi, nhẹ gật đầu. Bình thường Cố Bối không có mang bạn về nhà, nhất là có một cô nương.

Phi Linh ánh mắt chuyển thành màu vàng kim, tập trung là có thể thấy được. Phi Linh cố tình ẩn đi những vòng hồn hoàn rồi, với lại khí tức cũng thu liễm không có toát ra, chỉ sợ nếu làm vậy thì có khi dọa chết đám cường giả đang quan sát toàn bộ Vũ Thần Tông nữa.

Chỉ thấy trong cơ thể Cố Lam, toàn bộ kinh mạch đều bị tắt nghẽn. Và trong cơ thế nàng, Phi Linh còn cảm ứng ra mùi của độc dược nữa, mặc dù rất ít. Dù sao Phi Linh vốn không phải người thường rồi, nhận thấy những thứ dù là nhỏ nhất vẫn nằm trong khả năng của cậu.

-Nàng không có bị bệnh, cũng không phải tẩu hỏa nhập ma, mà là bị người hạ độc.

Phi Linh nói. Tiêu Ngưng Nhi nghe thế không khỏi hai tay che lấy miệng của mình, biểu hiện sự kinh hãi cùng bất ngờ. Vị tỷ tỷ này trông tốt vô cùng, nhìn cũng rất xinh đẹp, ai lại làm chuyện như vậy cơ chứ?

-Độc? Ngươi nói tỷ tỷ của ta trúng độc?

Cố Bối sau khi nghe được, lập tức thần tình kích động, vội vàng nhìn về phía Phi Linh.

-Không sai. Nàng bị trúng độc.

Phi Linh gật đầu nói.