Cột sáng biến mất.
-Phi Linh. Cái này cột sáng là thứ gì? Muội có thể cảm nhận linh hồn hải của muội bành trướng ra không ít.
-Đúng a. Ta cũng có cảm giác tương tự Ngưng Nhi.
Tiêu Ngưng Nhi một lần dò xét linh hồn hải bên trong cơ thể mình thì phát hiện sau khi hấp thụ nguồn lực lượng kì lạ từ cột sáng vừa rồi thì linh hồn hải của nàng cũng nương theo đó mà mở rộng ra hơn một phần hai lần. Tương tự như Tiêu Ngưng Nhi, Diệp Tử Vân sau đó cũng cảm nhận được linh hồn hải mình mở rộng ra một phần hai lần.
-Ách. Cái này ta cũng không biết. Ta chỉ cảm nhận có một luồng lực lượng mà nghĩ chúng có ích cho các người nên ta bảo các người hấp thụ mà thôi.
Phi Linh nhúng vai thừa nhận. Chẳng giấu diếm gì, Phi Linh cũng là cảm nhận một cái lạ lẫm năng lượng chảy trong quan tài này thôi. Mà nguồn năng lượng lạ này cũng khá giống với linh hồn lực của Tiêu Ngưng Nhi phát ra, cho nên cậu mới nghĩ cho hai cô gái hấp thu thì tốt hơn là cậu đi hấp thu.
Trong lúc đang nói chuyện, cổ quan tài bất thình lình ở giữa xẻ ra hai bên, rồi mở phanh ra. Nó có được sự chú ý của Phi Linh, cậu quay lại nhìn vào phía trong của cổ quan tài. Do kích thước quan tài cũng khá lớn, khoảng hai mét, vì thế bên trong cũng rộng không kém. Nhưng lạ là bên trong lại không có thứ gì cả. Bình thường thì bên trong quan tài thường có hài cốt, mà ít nhất nếu không có hài cốt thì cũng phải có tro do hài cốt lâu ngày mà phân rã ra.
Mà bên trong cổ quan tài có khắc những văn tự kì lạ này, chỉ có một mảnh giấy có chữ và một mặt dây chuyền màu tím. Không khí xung quanh mặt dây chuyền cũng khá đặc biệt, theo Phi Linh thẩm định thì đây là Thâm Thúy bảo thạch, có thể tăng gấp lần tốc độ tu luyện.
Mà tiện thể thì trong mỗi game đều có chức năng phân tích, cho nên Thần Tiển Đạo hệ thống cũng có chức năng ấy, chỉ là Phi Linh không có lấy ra dùng mà thôi.
Phi Linh thấy cái mặt dây chuyền này chắc sẽ giúp ích cho Tiêu Ngưng Nhi, mà cũng vì Diệp Tử Vân cũng đã có một cái nên Phi Linh đưa nó cho Tiêu Ngưng Nhi.
Còn về phần mảnh giấy kia. Nó có chữ viết trên đó, dường như cũng là chữ thường.
-Hừm. Sao ta lại có cảm giác nó phát ra một loại khí tức quen thuộc.
Phi Linh cầm mảnh giấy lên chưa có đọc chữ trên tờ giấy nhưng đã tự lẩm bẩm.
-????
Đột nhiên đang suy nghĩ thì chữ trên mãnh giấy bỗng dưng biến đổi, tuy là Phi Linh có thể hiểu nó nhưng mà những dòng chữ của nó lại chuyển sang một loại chữ rất quen thuộc với cậu rất nhiều.
Nhật ngữ.
Đúng. Chữ trên tờ giấy sau khi biến đổi thì nó lại hóa thành tiếng Nhật. Mà nội dung trên tờ giấy có chút mờ ảo, khó hiểu. Ý nghĩa bên trong nó liên quan về thời không. Nó cũng làm Phi Linh có cảm giác tương tự, nhưng chỉ một nửa, không gian.
Phi Linh để nó lại gần hơn trước mặt, gần như sát lắm luôn. Câu băng khoăn không biết nó có khả năng và lợi ích gì đối với cậu hay không.
Chíu.
Đột nhiên tờ giấy phát sáng, nó làm Phi Linh chưa kịp phản ứng gì, hóa thành một đoàn quang mang, bay thẳng giữa trán cậu. Phi Linh cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng một giọng nói băng lãnh đã lâu không nghe qua vang lên trong đầu cậu.
-Đing. Người thừa kế nhận được khả năng Dung Hợp. Khả năng Dung Hợp có thể khiến các sức mạnh của người thừa kế dung hợp lại thành những loại năng lực mới kế thừa toàn bộ đặc tính của các sức mạnh trước dung hợp.
Băng lãnh giọng nói kết thúc nhắc nhở. Phi Linh cũng vui mừng.
-Ồ. Có cái này năng lực, có thể thuận lợi phát triển hơn.
Phi Linh cười nói. Phải biết khi dung hợp các năng lực, đặc biệt là các pháp tắc, nó có thể tạo ra những năng lực khó có thứ gì có thể sánh bằng.
Mà cái này để về đến Dực Long thế gia, Phi Linh sẽ tìm hiểu sau.
Thế rồi lại một nữa, Phi Linh dẫn Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân đi tiếp. Lúc tìm kiếm thì ở phía tay trái của căn phòng và cũng có thể hiểu là từ vị trí cổ quan tài nhìn sang trái lại có một con đường khác dẫn đến đâu thì không biết, nhưng có vẻ là lối đi duy nhất nên cả ba người cũng chọn nó mà đi.
---------
Về phía của nhóm của Trần Lâm Kiếm. Trong khi ở dưới lòng đất không biết trời trăng gì thì trên mặt đất đã qua một ngày, và đội ngũ thám hiểm của Trần Lâm Kiếm đã tới di tích Cổ Lan.
-Được rồi. Mọi người có thể dừng chân nghỉ ngơi một chút lấy lại sức.
Nói xong, trong nhẫn trữ vật của Trần Lâm Kiếm, hắn lấy ra một tấm bản đồ, có vẻ đây là bản đồ của di tích này, có lẽ do những người khác đã từng thám hiểm qua nhưng không phát hiện được thứ gì nên tiện tay phát họa ra mà thôi. (Đây là tấm bản đồ mà các anh ấy thích thì các anh ấy vẽ lên thôi:v)
Trần Lâm Kiếm lướt và suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được manh mối gì về nơi cất giấu báu vật cả.
-Hết cách. Chỉ còn nước phân nhóm ra mà tìm thôi.
Cắn răng mà quyết định, Trần Lâm Kiếm nói với toàn bộ mọi người.
---------
-Dại nhân, chúng ta có nên hành động luôn không?
Đang quan sát những đệ tử thế gia kia. Người đàn ông tóc vàng lại được một tên thuộc hạ bẩm báo.
-Chưa đến lúc. Một lúc nữa bọn chúng gặp phải Thương Tỷ cự viên tiêu hao sức chiến đấu của chúng đã. Có lẽ tiểu tử thần bí gì đó cũng ở trong số đó. Đến lúc đó chúng ta sẽ bắt hắn về tra khảo.
Người đàn ông tóc vàng cười ác nói.
---------
Lúc này Phi Linh, Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân lại đi đến điểm cuối của con đường. Nhưng điểm cuối của con đường này lại là một ngõ cụt.
-Chắc phải có một cơ quan nào đó để đi tiếp a.
Tiêu Ngưng Nhi suy nghĩ nói.
-Để ta tìm thử.
Phi Linh nhẹ giọng nói. Cậu phóng xuất ra chính mình hồn hoàn một lần nữa. Diệp Tử Vân là lần đầu thấy những thứ lạ lẫm này không khỏi bất ngờ.
Phi Linh hồn hoàn bạch kim sắc của cậu sáng lên, ánh mắt hóa thành màu vàng. Cậu phát hiện phía sau ngõ cụt này là một căn phòng chứa đầy vàng,... nói chung là mục đích của chuyến thám hiểm này. Mà cái bức tường ngõ cụt này là cánh cửa bí mật.
Thu hồi hồn kỹ. Phi Linh bước lại gần cánh cửa bí mật. Tay đặt lên tường, nhấn nhẹ một cái.
Ầm.
Mặc dù dùng lực rất nhẹ nhưng bức tường lại như bị một lực vô cùng khủng bố phá tan tành.
Sau tức khắc bức tường bị đánh sập. Hiển hiện trước mắt ba người là một màu vàng chói mắt.
-Ồ. Thì ra đây chính là nơi chúng ta cần tìm.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy ánh sáng vàng kim chói mắt kia mà nói. Nàng nhưng là có số tài sản còn lớn hơn như thế này nhiều, và đó cũng là nhờ Phi Linh cho nàng cả.
-Ân. Có vẻ đúng là như vậy.
Phi Linh nhìn thấy những thứ này cũng chẳng đáng là gì đối với cậu cả.
Nhìn xung quanh thì cậu thấy một rất khác lạ so với những thứ ở xung quanh nó. Mà nó còn nằm ở trung tâm của căn phòng này nữa.
Một cái đăng. Cái đăng này phát ra màu sắc rất huyền ảo. Phi Linh cảm nhận được nó đang phong ấn một thứ gì ở trong đó.
Phi Linh tiến lại gần ngọn đăng thần bí đó. Cầm nó lên.
-Ồ. Hình như có con gì đó ở trong thì phải.
Phi Linh nói
----------
Dính mưa đau đầu vẫn lết lên đăng cho AE:v