Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 319: Đối mặt (thượng)




Dịch: Bùm Bùm

Càng ngày càng gần, vạt váy màu xanh biển xuất hiện trong tầm mắt của Trùng Trùng, phía dưới vạt váy là đôi chân xinh xắn đến không thể nào hình dung, được giấu trong đôi giày trắng thêu hoa trắng một màu, giờ phút này đang tao nhã cất bước chân chậm rãi, từ từ đi đến trước mặt Trùng Trùng.

Trái tim Trùng Trùng chưa từng đập nhanh như lúc này, không chỉ là muốn xông ra khỏi cổ họng mà quả thật gần như muốn nổ tung trong lồng ngực vậy. Nàng ngồi xổm rụt người lại thành một đống dưới đất, không ngừng cầu cho nàng không nhìn thấy mình.

Nhưng sao có thể được chứ? Ước mong mất lý trí này sẽ không thể thành hiện thực được, bây giờ nàng là một người sống, hơn nữa không dùng pháp thuật để che giấu, lúc nãy nàng căng thẳng quá, quên mất trò ruột của nàng là nữ nhân biến thành đá tảng.

”Xin hỏi ――” Một giọng nói khẽ khàng mang theo nghi vấn vang lên.

Trùng Trùng suýt nữa ngất xỉu, không phải vì giọng nói ấy hay như âm thanh của tự nhiên, mà là nàng biết chuyện nàng không muốn đối mặt nhất đã xảy ra rồi. Lúc này nàng thật sự mong sao mình là một con đà điểu, như vậy thì sẽ có thể trốn đi, không cần phải nói chuyện với nữ nhân ở trước mặt mình này.

Không thì tảng đá cũng được! Dù gì thì đó cũng là thứ duy nhất nàng biết biến thành!

Nhưng không được, người ta đã đến trước mặt rồi, nếu bây giờ biến thì sẽ không thể hình dung được bằng bốn chữ “giấu đầu lòi đuôi” mà quả thật là nói dối trắng trợn rồi.

Bùm!

Đang suy nghĩ trong lo âu thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Bởi vì nàng quá tập trung suy nghĩ, ước mong mình là một tảng đá quá mãnh liệt, do đó nàng hoàn toàn không thể kiểm soát được mình, trong phút chốc khắp người bốc lên một làn khói mang hình dáng của cái nấm, sau đó bóng người biến mất, tảng đá xuất hiện.

Nàng biến hình rồi! Lần đầu tiên trong đời nàng không kiềm được lòng, cơ thể nghe theo suy nghĩ, thoải mái hoàn mỹ mà biến hình rồi!

Đây là một sự tiến triển mang tính đột phá trong pháp thuật và tu vi, Bạch Trầm Hương mà trông thấy chắc chắn sẽ rất yên lòng. Nhưng với tình huống hiện tại thì đây quả thật là chuyện ngu ngốc nhất thế gian, sánh được với chuyện trộm mất cái ví rồi bị bắt được, tên trộm lại vờ như trộm nhầm ví của mình vậy.

Quả nhiên điên là không có tận cùng!

Một ngón tay hơi lạnh lại mềm mại khe khẽ điểm lên trán Trùng Trùng, “Tu luyện vào lúc này sẽ tổn hại đến dương khí đấy, hơn nữa tóc của nàng ―― chưa biến đi.” Âm thanh của tự nhiên lại vang lên, giọng điệu chất chứa sự thương hại một cách dịu dàng.

Nếu dưới đất có một khe hở, Trùng Trùng rất muốn lập tức chui vào trong, sau đó một đường độn đến đáy mặt đất, xuên qua dòng dung nham nóng, cuối cùng đến được bờ châu Mỹ thì mới rửa sạch sự sỉ nhục được tạo ra bởi cái điên của ngày hôm nay.

Chỉ cần không ai biết chuyện này, hoặc là nàng không nghe thấy người khác cười nhạo hành vi này của mình thì nàng sẽ có thể tự lừa dối mình rằng: Loại chuyện ngu ngốc này, nàng vốn chưa từng làm.

Hay là quay ngược thời gian cũng được! Nàng sẽ ―― nàng sẽ ―― biến sẵn từ trước.

Đây là lần đầu tiên gặp tình địch đó, cho dù chỗ nào cũng không sánh được với người ta thì cũng không nên mang dáng vẻ buồn cười đến như vậy. Diêu Trùng Trùng, đồ ngốc nghếch, bây giờ thì hay rồi, ở trong mắt của chính thê người ta đây, nữ nhân chờ thị tẩm là nàng đúng là không chỗ nào tốt!

”Không biến lại được rồi sao?” Âm thanh của tự nhiên lại vang lên.

Chết tiệt, không biết vì sao mà lại quên hết pháp thuật và chú ngữ, đúng là không biến lại được.

”Để ta giúp nàng nhé? Nàng đừng ngại, ta không có ý gì khác, chỉ là khi tu luyện ―― có lúc hơi thở sẽ bị tắc, không thể chảy xuôi được.” Dường như âm thanh của tự nhiên sợ Trùng Trùng bối rối nên cất giọng một cách rất chu đáo, rất thấu hiểu lòng người.

Tất nhiên phải giúp rồi, tuy đối phương là tình địch, nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng đã làm ra loại chuyện thiếu muối đến mức này rồi, nếu vẫn duy trì dưới hình dạng đá thì chẳng phải ngay cả tiêu bản cũng chẳng bằng hay sao?

”Vậy ta làm đây, nàng cẩn thận nhé, sẽ hơi tê.”

Tê? Giải huyệt sao? Hừ, không đội ơn!

Trùng Trùng vừa giận vừa xấu hổ, lại một tiếng bùm vang lên, làn khói trắng hình cái nấm lại hiện lên, sau đó nhanh chóng biến mất. Tảng đá cũng ngã ối một phát xuống đất, cuối cùng cũng quay trở lại hình người.

Một đôi tay mềm mại đến mức người ta ngỡ rằng là mây trắng trên bầu trời đỡ nàng dậy, thấy Trùng Trùng vẫn không ngẩng đầu, vẫn giữ tư thế quỳ, bèn hỏi một cách dịu dàng: “Có thể nói với ta nàng là ai không? Ta nghe nói Vương điện Hắc Thạch là tẩm cung của Minh Vương điện hạ, vì sao nàng lại ở đây?”

Cảm nhận tinh tế, giọng nói này rất ôn hòa, lần đầu tiên Trùng Trùng biết cái gì gọi là nói chuyện như ca hát, thì ra là như thế này. Vì sao nàng nói chuyện thì lại tách tách bộp bộp như rang đậu vậy, không đẹp đẽ chút nào.

”Ta là ―― Diêu Trùng Trùng, con kiến nhỏ, ta ―― à ―― là thị nữ ―― quét dọn phòng.” Nàng nói trong uể oải, muốn nói dối nhưng trong phút chốc lại không bịa được gì, lẽ nào nói nàng là đại nha đầu thông phòng?

”À, vậy nàng đứng dậy nói chuyện đi, ta chỉ ―― đến xem thôi.” Nói rồi lại một luồng lực dịu dàng lướt qua, Trùng Trùng có muốn quỳ cũng không quỳ được nữa, đương nhiên cũng không thể nào cúi đầu được nữa, chỉ đành bị động ngẩng đầu lên, sau đó chấn động như bị sét đánh trúng.

La Sát Nữ trong trạng thái hóa đá đã đẹp tuyệt thế rồi, không ngờ người thật còn nghiêng nước nghiêng thành, rung động lòng người hơn.  Trùng Trùng ngẩn ra, tiếp đó cảm thấy bi ai.

Cứ mãi tưởng rằng đấng tạo hóa luôn công bằng, một người có ưu điểm này thì chắc chắn sẽ mất đi cái khác, nhưng vì sao nữ nhân ở trước mặt đây lại không có chút tì vết nào? Đẹp đến mức này, từ vẻ ngoài đến nội tâm, La Sát Nữ đều hoàn mỹ không một chút tì vết.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy bi ai và tuyệt vọng, và cả tự ti một cách sâu sắc nữa. Trước khi so sánh với nhau, nàng thấy mình cũng có rất nhiều ưu điểm, nhưng sau khi so sánh thì nàng đã rõ ràng, nữ nhân như vậy mới đáng có được cả thế giới, nữ nhân như vậy mới đáng có được đại ma đầu.

Còn tranh cái gì chứ? Nàng không có vốn liếng, nên thả người bay đi như tro bụi trong gió.

Nhưng trái tim nàng đau quá, ra đi chẳng là gì cả, nhưng vừa nghĩ đến việc ma đầu ấy không còn yêu nàng nữa, nàng lại cảm thấy trái tim như bị cắt ra ngàn mảnh vậy, từng cơn đau vụn vặt đều đang không ngừng khuếch đại.

Con người trông thì qua quýt nhưng thật ra rất nhạy cảm là nàng đây lần đầu tiên cảm thấy mình hoàn toàn không ăn nhập với Vương điện Hắc Thạch chút nào, đôi mắt nàng bất giác trào lên lớp hơi nước.

La Sát Nữ vốn len lén quan sát Trùng Trùng vì thấy hơi tò mò, cảm thấy vị cô nương này thoải mái cởi mở, mặc dù trông đang chồng chất tâm sự, nhưng điều đó cũng không che giấu được vẻ rộng rãi phóng khoáng trên gương mặt nàng, khiến người ta nhìn vào thấy thích và tin tưởng, hoàn toàn không giống một thị nữ bình thường. Nhưng nếu nói nàng là gian tế do kẻ địch cử tới thì hành động rất quang minh lỗi lạc của nàng lại khiến cho người ta có nhìn thế nào cũng thấy không giống được.

Vừa muốn hỏi thêm vài điều, chợt trông thấy đôi mắt nàng ửng hồng thì không khỏi hơi hoảng hốt, vội nói: “Nàng đừng khóc, tuy ta là ―― vị hôn thê của Minh Vương đại nhân, nhưng trước mắt ta cũng là khách ở đây, không hề có ý trách cứ nàng. Làm nàng sợ rồi sao? Xin lỗi, ta đi là được rồi.”

”Không không.” Trùng Trùng vội vàng gạt nước mắt, “Người nên đi là ta, nàng ―― đây vốn là chỗ của nàng ―― xin Ma nữ đại nhân cứ tự nhiên.”

Nói xong, Trùng Trùng hành lễ qua loa rồi lao ra ngoài, chỉ mong sao mau chóng rời khỏi chỗ này, để xóa tan sự căng thẳng về mặt tâm lý. Nhưng mà nàng chạy được vài bước lại dừng lại,bởi vì nàng không thể nào phá kết giới đi ra ngoài được.

Có lẽ La Sát Nữ có thể giúp nàng? Vì dù sao lúc nãy nàng đi vào đây rất nhẹ nhàng thoải mái mà. Suy đoán theo truyền thuyết thì dù gì nàng cũng là Ma chủ một thời, tuy pháp lực không sánh được với ma đầu ấy, nhưng chắc chắn có thể sánh được với Tây Bối và Bạch Trầm Hương.

”Ta ―― ừm, quên mất đường ra chỗ đâu rồi nên mới làm lỡ dỡ thời gian. Xin hỏi, có thể đưa ra ra ngoài không? Nếu ra không được, chút nữa Tú Tú tổng đàn sẽ mắng ta mất.” Nàng nhân cớ tìm cách bỏ chạy ra ngoài, mặc cho trái tim đau đớn như dao cắt mỗi khi nghĩ đến việc rời xa ma đầu ấy.