Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 291: Không!




Đã đến nước này, hai người một gà lập tức hành động.  Trùng Trùng và Tây Bối tìm cửa vào Yêu giới rất lâu mà không tìm được, bây giờ có Vạn Sự Tri dẫn đường thì rất nhanh sau đó đã tìm thấy một tảng đá hình dáng trông như chiếc rìu ẩn bên trong một đống Yêu hình đá, Vạn Sự Tri dùng mỏ vẽ một chú văn rườm rà trên tảng đá ấy, sau đó một thứ trông như ống thông gió xuất hiện.

”Đi theo ta!” Vạn Sự Tri kêu lên rồi vung vẩy đôi cánh ngắn nhỏ, cơ thể béo tròn cố gắng nhảy vào trong kết giới.

Trùng Trùng cũng không chần chừ nữa, tức khắc đi vào, cuối cùng là Tây Bối.

Hai người một gà vừa vào hết thì cánh cửa vào Yêu giới ở đằng sau đóng ngay lại.

”Ngậm cái này trong miệng.” Vạn Sự Tri lắc cánh, một viên thuốc màu đen to bằng hạt đậu tương rơi xuống đất, bởi vì nó quá bé nhỏ, chân lại ngắn nên cứ tưởng đó là trứng của nó.

”Đây là gì?” Trùng Trùng nhíu chặt mày, “Bẩn quá, ta không ăn đâu.”

”Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Chúng Yêu trong Yêu đạo đã tập trung Yêu chướng rồi, nó có độc, với pháp lực của chủ nhân là ngài đây, e rằng sẽ không chống đỡ nổi. Viên thuốc này ta cất lâu lắm rồi, nếu không phải vì ngài là chủ nhân của ta thì ta chẳng thèm cho đâu.” Vạn Sự Tri hơi bực, nghĩ nha đầu quỷ chủ nhân này đúng là đáng ghét, dám không tin sự trung thành của nó, còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ nữa chứ.

”Ta quên nói với ngươi, ta đã nuốt Huyền Hoàng Châu của Long lão đại rồi, trăm độc khó xâm. Cám ơn tấm lòng của ngươi, nhưng vẫn nên cho Tây Bối đi.”

”Ta cũng cám ơn tấm lòng của ngươi.” Tây Bối cười, “Ta trồng đủ loại cây cỏ, tất nhiên bao gồm cả cỏ độc, cơ thể cũng miễn độc rồi.”

”Không ai ăn thì ta tiết kiệm lại được.” Vạn Sự Tri hừ một tiếng rồi hất cánh, viên thuốc tự động quay trở về.

Trùng Trùng để mặc cho nó giận dỗi, nàng nhìn xung quanh, cả Yêu giới chẳng thấy gì, không phải là không có gì, mà là khắp nơi đều phủ đầy sương hồng, từ rìa kết giới đi vào trong, càng vào sâu càng đậm dần, nơi sâu nhất toàn một màu đỏ như máu.

”Bọn Cửu Mạng ở đâu?” Nàng hỏi.

Vừa quay người đã không còn thấy bóng dáng con gà đâu, vừa vào trong khu vực nguy hiểm thì nó đã ẩn hình rồi.

”Đi theo ta là được rồi. Mao Lư có cho ta một sợi lông đuôi của nó, ta cột trên chân ta rồi, như vậy thì ta sẽ có thể dễ dàng cảm nhận được nó đang ở đâu.” Dưới đất xuất hiện một hàng dấu móng chân gà thể hiện vị trí Vạn Sự Tri đang đứng, “Tình hình bây giờ là hỗn chiến căng thẳng, hai bên đều di chuyển. Ôi, một mình ta thì không sao, nếu các ngươi chạm mặt Dương Bá Lý thì mới có chuyện hay để xem đấy. Mỹ nữ chủ nhân à, nói chung là vừa thấy ngươi thì lão sẽ giết ngay, có lẽ sẽ không để ngươi có thời gian giở âm mưu quỷ kế đâu.”

”Đang lúc muốn chạm mặt lão đây.” Trùng Trùng vuốt Khước Tà Song Kiếm, đồng thời cũng nghĩ vừa gặp Dương Bá Lý thì sẽ dùng ánh sáng thầm kiếm phòng ngự trước, sau đó lập tức niệm chú ngữ Vân Thâm dạy để thu vạc bảo về.

Đến lúc ấy có tất cả người trong Yêu đạo và Tây Bối thì có khả năng tiêu diệt được lão già này rồi.

Hai người một gà cứ vậy từ từ đi vào trong làn sương, mượn cảm nhận của Vạn Sự Tri với Mao Lư để tìm kiếm Cửu Mạng.

Trùng Trùng muốn tìm Cửu Mạng trước, xác nhận y bình an vô sự rồi mới tính sổ với Dương Bá Lý.

Thậm chí là nàng không cần chủ động đi tìm lão, chỉ cần lấy nhàn ứng mệt thì lão già ấy sẽ tự động dâng đến cửa thôi.

Lão muốn máu của Cửu Mạng, nàng thì muốn lấy lại vạc bảo của phái Thiên Môn. Có vạc bảo rồi thì sẽ dễ dàng tìm lại mảnh đất Lạc Lối hơn, cũng có thể trồng lại cây ngọc, các sư thúc cũng sẽ bình an trở về, các sư huynh đệ sẽ từ đá tảng biến lại thành người, mười châu ba đảo được thái bình, La Sát Nữ sẽ được cứu, tâm hồn đại ma đầu sẽ thanh thản, vậy nàng thì sao?

Nhưng bây giờ nàng không còn thời gian lo cho mình nữa.

Chẳng biết đã đi cẩn thận từng ly từng tí như vậy mất bao lâu rồi, chỉ biết suốt đường đi có vô số tượng điêu khắc, rõ ràng đó chính là những Yêu binh đã hóa đá do bị ánh sáng vạc bảo chiếu phải.

Họ còn mấy lần gặp phải kẻ địch, đều là vài ba nhóm người trong Quỷ Đạo, hai bên vừa chạm mặt, còn chưa chờ kẻ địch lên tiếng hoặc là báo động cho đồng môn thì Tây Bối đã mau chóng làm những tên ma quỷ này chết thêm một lần nữa rồi. (BB: Quỷ trong thuần Việt nghĩa là ma, là những người đã chết rồi)

Đây là lần đầu tiên Trùng Trùng thấy Tây Bối nghiêm túc chiến đấu, đó là thủ pháp giết người đẹp nhất, từ bi nhất mà nàng từng thấy, người bị giết sẽ mất mạng trong hương hoa thơm ngát mà không cảm thấy chút đau đớn nào.

Song dù cho Tây Bối có lương thiện đến đâu đi nữa thì đây cũng là giết người, nhưng Trùng Trùng đã hiểu ra một điều, Tây Bối không đơn giản chỉ là một công tử bột giàu có nhất mười châu ba đảo, mà hắn cũng là một người sở hữu cốt cách của kẻ làm Vương, là người có thể dựa dẫm khi ở trong thời khắc mấu chốt!

Cuối cùng thì Vạn Sự Tri cũng vươn cánh ra chứng tỏ Mao Lư đang ở phía trước, cũng đồng nghĩa là Cửu Mạng đang ở nơi cách đây không xa, Trùng Trùng xúc động muốn xông lên nhưng bị Tây Bối cản lại.

”Từ từ đã.” Hắn nói một cách bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, “Bên ấy có sát khí và mùi máu tanh.”

Trái tim Trùng Trùng siết lại, nàng ngẩng đầu nhìn Tây Bối, sợ bây giờ Cửu Mạng đang liều mạng với Dương Bá Lý, như vậy thì sẽ khó cho nàng ra tay.

Bởi vì sợ sẽ ngộ thương Cửu Mạng, vì dù sao Khước Tà Kiếm cũng là thanh kiếm chém Yêu trừ Ma, lực sát thương đối với người trong Yêu đạo và Ma đạo rất cao, sớm biết rằng phải đối phó với Dương Bá Lý thì nên đưa lục sư huynh Ôn Đạo Ất đến mới đúng.

”Đừng lo lắng.” Tây Bối mỉm cười, “Tuy bên ấy có sát khí và mùi máu tanh, nhưng không có động tĩnh khác thường, chứng tỏ còn chưa khai chiến, nàng muốn cứu tiểu Yêu Vương, chắc chắn sẽ kịp mà!”

Nói rồi hắn bước lên trước một bước, cản trước mặt Trùng Trùng, dẫn đầu đi về phía làn sương đỏ như máu kia, Trùng Trùng và Vạn Sự Tri cũng theo sát sau lưng hắn.  Đi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng cười làm con người ta phát ngán của Dương Bá Lý, “Cửu Mạng, ta khuyên ngươi nên lập tức đầu hàng, để ta lấy máu của ngươi đi, như vậy thì thủ hạ của ngươi vẫn còn có thể giữ được mạng sống. Dù gì thì ta cũng là Yêu Vương tương lai, sao có thể làm khó thuộc hạ của mình được chứ. Ngươi ngoan cố chống cự chẳng qua chỉ vì không nỡ bỏ vị trí Yêu Vương này thôi, làm gì có lo nghĩ cho thủ hạ chứ.”

”Không!” Chỉ một âm tiết mà suýt nữa khiến Trùng Trùng rơi nước mắt.

Đứa bé Cửu Mạng ngốc nghếch này, cuối cùng cũng biết nói chuyện rồi, mặc dù chỉ nói được một chữ, nhưng cũng đủ chứng tỏ được trái tim kiêu ngạo kiên định của y.

Đây mới là Cửu Mạng trong lòng nàng, một Cửu Mạng không bị dao động và che mắt bởi cái gọi là đại nghĩa, biết cái gì quan trọng để bảo vệ nhất.

”Vậy thì đừng trách ta không khách sáo nhé.” Dương Bá Lý cười khẩy, “Ta cho hóa đá tất cả thủ hạ của ngươi trước, sau đó mới giết ngươi. Đến lúc ấy, ta phất cờ Tụ Yêu thì sẽ là Yêu Vương mới, sau đó thi pháp phục sinh cho bọn chúng, vậy thì còn sợ ta không phục tùng nữa?”

”Nằm mơ, ông biết cách khôi phục người đã hóa đá sao?” Trùng Trùng vừa nghe thấy Dương Bá Lý muốn giở trò xấu thì không còn nhịn được nữa, bèn chạy lên theo nơi phát ra tiếng nói.

Cảnh vật trước mắt sáng rực, làn sương đỏ kia như thể một chiếc màn vậy, sau khi được vén lên thì sẽ hiện ra một chiến trường.

Ở bên phải là Dương Bá Lý đang giơ cao vạc bảo, trông như sắp tấn công vậy, đằng sau lão là gần trăm Âm binh không có mắt.

Ở bên trái là Cửu Mạng xông trận ở chính giữa, hai tay là hai chiếc vuốt thép, khắp mặt và cơ thể đều đầy rẫy vết đao và vết máu đã khô, y đứng thẳng tựa bút bày tỏ sự bất khuất, trông hệt như Thiên binh Thiên tướng anh dũng chiến đấu.

Dáng vẻ này của y chắc chắn sẽ khiến vô số thiếu nữ phải hét lên, nhưng lúc này y lại đang đối mặt với ranh giới của sự sống chết, bởi vì đằng sau y là vách sườn cheo leo, chứng tỏ trước đó y đã dẫn dắt Yêu binh càng chiến càng bị đánh lùi, bây giờ đã đến bước đường cùng.

”Trùng tỷ tỷ.” Cửu Mạng thốt lên ba chữ này một cách cứng nhắc, chứng tỏ trước lúc chết còn có thể gặp được Trùng Trùng, y rất vui song lập tức ý thức được tình hình nguy hiểm, bèn kêu lên, “Chạy!”

”Lão Quỷ này lấy đồ của phái Thiên Môn, hôm nay ta phải lấy về!” Trùng Trùng mặc kệ Cửu Mạng, nàng nói với Dương Bá Lý, “Món bảo vật này không phải là thứ mà con người đê hèn như ông sử dụng, ông vốn dĩ không biết cách sử dụng nó, vậy mà còn ở đây khoác lác lung tung!” Nói rồi nàng rút Khước Tà Song Kiếm, ánh sáng tím xanh đẹp đẽ bắn ra.