Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 258: Bí mật của đại chiến lục đạo (Hạ)




Lúc này, rất nhiều Quỷ binh ào ạt xông ra từ bốn phía, Tín Đô Ly Nan tưởng là thủ hạ đến cứu viện, thêm vào việc đã tiêu hao quá nhiều pháp lực trong trận đại chiến khi nãy nên phút chốc nơi lỏng, nào ngờ đâu Quỷ binh lâm trận phản bội, đánh ngược lại hắn, Vân Thâm xuất ra vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm, Tuyên Vu Cẩn cũng xuất ra pháp bảo của mình là Cưu Liên Tỏa.

Vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm là pháp bảo của sư tổ lập phái Quỷ Cốc Tử, Cưu Liên Tỏa cũng là bảo bối Tuyên Vu Cẩn cất giấu kỹ lưỡng, cả hai đều sử dụng lần đầu mà pháp lực lại vô biên. Còn Tín Đô Ly Nan bị bạn thân mưu toan, bị thuộc hạ phản bội, thê tử chưa cưới bị nhốt, bản thân mình lại bị thương nặng, còn lấy ít địch nhiều, chống trả mười mấy cao thủ tuyệt đỉnh, bây giờ lại bỗng nhiên bị hai món bảo bối kỳ lạ tấn công, cuối cùng cũng không còn chống cự được nữa.

Một cú va chạm chấn động mãnh liệt, chiếc vạc nhỏ bị nứt, nhưng Cưu Liên Tỏa lại như một con bạch tuộc mà quấn chặt lồng ngực của Tín Đô Ly Nan, khiến hắn phụt máu tươi, mà tám sợi xích mang theo gai nhọn như tám chiếc móng vuốt chia nhau ra cắm xuyên cổ tay, cổ chân, bả vai, ngực và bụng của hắn, nhốt chặt hắn lại, làm hắn không thể động đậy được.

Một con người dũng mãnh ngang ngược mà lại bị bắt sống, bị buộc phải khuất nhục thể thảm đến như vậy!

Trong trận chiến thảm thiết này, các cao thủ trong mỗi đạo chỉ còn lại vài người, hơn nữa tất cả đều bị thương nặng, nhưng cuối cùng cũng bắt được Tín Đô Ly Nan, mọi người cố gắng đưa hắn tới dưới mái vòm Thiên Ảnh, đang muốn thi pháp nhốt chặt hắn trên mái vòm Thiên Ảnh thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Ma nữ La Sát bị nhốt đột nhiên phá bỏ lực kiềm chế của pháp thuật, cướp lấy Tín Đô Ly Nan đang hôn mê rồi bỏ chạy, Tuyên Vu Cẩn và Vân Thâm đuổi theo sát nút, hai người bị ép vào một hang động sâu thẳm.

Ma nữ La Sát biết họ không còn đường chạy nữa, lại không thể nào gỡ bỏ Cưu Liên Tỏa trên người Tín Đô Ly Nan được, càng biết Minh Vương điện hạ thà chết cũng không muốn bị người khác thao túng, huống chi bị nhốt chặt trên mái vòm Thiên Ảnh sẽ phải chịu cực hình suốt ngàn vạn năm, nàng bèn nhẫn tâm giết chết thể xác của phu quân chưa cưới.

Để phòng Tuyên Vu Cẩn đuổi giết lợi dụng, ngay cả hồn phách của hắn mà nàng cũng đánh tan, chỉ giữ lại Chân Nguyên, pháp lực và chút ý thức của hắn bên trong hoa Thương Tâm mà mình chăm chút bằng tất cả tấm lòng, sau đó thi triển Ma pháp ném giống hoa, Băng Ma Đao, Tỏa Lân Long, cộng thêm Thủy Tâm Bán của mình và báu vật tu luyện Ma đạo vào trong kết giới Tứ Hải mà chỉ mình nàng mới biết.

Trước lúc chết, Tín Đô Ly Nan đã từng có một khoảnh khắc tỉnh táo, hình như hắn biết La Sát Nữ muốn làm gì nhưng lại không thể ngăn cản, vì vậy chỉ nói một câu, câu nói ấy rất có khí phách, rất có trọng lượng: Bổn Vương nếu được chuyển kiếp, chắc chắn sẽ tiến đánh Thiên đạo, giết chết Tuyên Vu Cẩn, cứu nàng về, và nàng vẫn sẽ là thê tử của ta.

Sau khi kết giới Tứ Hải đóng lại, Tuyên Vu Cẩn đuổi kịp đến nơi, nhưng chỉ thấy được xác của một Tín Đô Ly Nan đã mất đi hồn phách và Chân Nguyên.

Ma nữ La Sát bỗng chốc đứng dậy, bằng lòng lấy thân mình trấn giữ trên mái vòm Thiên Ảnh. Nàng bằng lòng chịu cực khổ vô hạn chỉ để đổi lấy cơ hội được sống còn của bá tánh, tạm xóa bỏ khó khăn của mười châu ba đảo, cũng vì muốn đợi Tín Đô Ly Nan trở về, thực hiện lời hứa dành cho nàng.

Nhưng dù nàng tự nguyện song pháp lực lại không đủ, vì vậy Thiên đế Tuyên Vu Cẩn xả thân thi triển đại công pháp, biến tất cả những kẻ phản bội Tín Đô Ly Nan và đám cao thủ Quỷ Đạo kêu gọi để mình lên thay hắn làm Minh Vương thành vô số hạt cát đen, bù vào khoảng trống xung quanh mái vòm Thiên Ảnh.

Đến đây, trận đại hỗn chiến đầu tiên của lục đạo kết thúc, mặc dù vẫn không tìm thấy mảnh đất Lạc Lối, nhưng bởi do Ma nữ La Sát và rất nhiều người trong Quỷ Đạo bị đính chặt trên mái vòm Thiên Ảnh, trấn giữ giới Ổn Định, dòng nước trong hố cây lại chảy về suối Miên Diên tại đảo Thương Hải, vì vậy mười châu ba đảo một lần nữa phục hồi, kiếp nạn cũng từ từ qua đi.

Hoàn toàn không có chuyện lục đạo chia thành hai trận hình lớn gì cả, từ đầu đến cuối đều là hỗn chiến, nhưng bởi vì Ma đạo và Quỷ Đạo mất đi thủ lĩnh, mà Yêu Vương của Yêu đạo ít cống hiến nhất kiêm đã tử trận nên lợi ích được chia không nhiều. Nhưng Yêu đạo có Yêu giới, Quỷ Đạo có Minh giới, Thiên đạo có Thiên giới, vì vậy Ma đạo bị áp chế nhiều nhất.

Thiên đế Tuyên Vu Cẩn vì nhốt Ma nữ La Sát và các cao thủ của Quỷ Đạo trên mái vòm Thiên Ảnh mà pháp lực mất hết, cần tu dưỡng ngàn năm mới khôi phục được, vì vậy đã đóng cửa Thiên giới. Trước lúc quay về, hắn đã lập lời thề với các thủ lĩnh của các môn phái may mắn sống sót trong đại chiến rằng tuyệt đối không nói với ai về bí mật của đại chiến lục đạo, tránh cho Ma đạo, Quỷ Đạo và Yêu đạo cố ý gây hấn vì không phục, qua đó lần nữa phá vỡ thế cân bằng mỏng manh của mười châu ba đảo.

Thật ra trong lòng mỗi người đều biết đây chẳng phải chuyện quang minh lỗi lạc gì, bởi vì họ đã hi sinh người khác cho sự an toàn của bản thân, còn dùng cả thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích. Nhưng ngày tháng thấm thoát thoi đưa, thời gian đã san bằng tất cả, ngoại trừ quyển sách trung thực này thì còn có ai biết được bí mật của mấy ngàn năm về trước chứ?

Trùng Trùng ngồi quỳ trước Thủy Thư, cả người lạnh ngắt, ngay cả máu và hơi thở cũng lạnh nốt.

Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã lật hết mười mấy trang sách, cảnh vật và con người không ngừng thay đổi, giọng nói giải thích của Hoa Hiển Tử cũng chưa từng ngừng lại, cuối cùng nàng cũng hiểu hết tất cả. Bí mật mà nàng từng liều mạng để biết, thù oán mà nàng từng tưởng mình có thể hóa giải, bước đường mà nàng cố gắng muốn bước tới, hôm nay đều đã thành hiện thực rồi.

Nhưng nàng chợt mong thời gian có thể quay ngược lại, bởi vì nàng phát hiện mình không hề muốn biết những chuyện này.

Thì ra sự bất an trong lòng nàng đều có nguyên do cả, bởi vì giác quan thứ sáu của nàng cho nàng biết: Lúc nàng mở ra được bí mật này, có khả năng nàng sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của mình, một thứ mà có dùng cả đời cũng không thể nào đù đắp được.

Sớm biết thế này thì nàng có còn làm như vậy không?

Cảnh tượng ở trang cuối cùng của quyển sách cứ không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nàng nhìn thấy máu lan khắp nơi, Tín Đô Ly Nan không rên lên dù chỉ một tiếng, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy tràn ngập sự đau khổ và tổn thương khi bị phản bội, sự phẫn nộ và bi thương khi phải khuất phục trước mưu tính.

Cưu Liên Tỏa xuyên thấu xương máu da thịt của hắn, âm thanh xé toạc dù nhỏ nhưng lại chói tai đau nhói con tim người xem, máu của hắn, mồ hôi của hắn ào ạt chảy xuống, nhuốm đỏ vùng đất trước mặt. Một con người làm sao có thể chịu đựng được đến mức quật cường không xin tha, thậm chí không cho phép yếu đuối đến mức hôn mê như vậy?!

Hắn phải tận mắt nhìn thấy mình bị giày vò, bởi vì hắn phải khắc sâu tất cả vào tim, cho dù thể xác cho bị hủy hoại, hồn phách tan rã, cho dù mất đi ký ức của kiếp trước, chỉ cần còn một chút Chân Nguyên, một chút ý thức, chỉ cần hắn có thể phục sinh sau ngàn năm, thì hắn sẽ có thể nhớ lại tất cả qua ký ức, sẽ có thể đòi lại công bằng! Sau khi ghi nhớ hết tất cả, hắn mới lịm đi.

Trái tim của Trùng Trùng bởi vì trông thấy cảnh tượng này mà vỡ thành trăm mảnh, nỗi đau thấu xương này khiến nước mắt nàng lăn dài, thấm ướt Thủy Thư.

Vì sao? Vì sao nàng không đến đây vào lúc ấy? Nếu như có nàng thì nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn hại đến hắn, mưu tính với hắn, lợi dụng hắn, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ nào làm nhục đến sự kiêu ngạo của hắn, xâm phạm đến sự tôn nghiêm của hắn như vậy!

Nàng thà rằng mình chịu đựng tất cả thay hắn.

Đây gọi là yêu, người không đích thân trải nghiệm sẽ không hiểu được đâu, nhưng nàng hiểu được trái tim của La Sát Nữ, bởi vì đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ làm như vậy!

Ngẩng đầu nhìn lên, trong tầm nhìn mơ hồ, mỹ nữ phù điêu ấy không nói không rằng, trên gương mặt mãi mãi vẫn giữ nét đau khổ ấy, nàng cũng đang đau lòng cho nam nhân ấy sao? Đau đến mức quên cả sự giày vò mình phải chịu trong ngàn năm qua sao?

La Sát Nữ trên mái vòm có mạng sống, không phải một vật chết, đang chờ đợi đại ma đầu Hoa Tứ Hải của nàng, hay nói thẳng là kiếp sau của Minh Vương Tín Đô Ly Nan đến cứu. Tất cả mọi chuyện La Sát Nữ làm đã khiến trời đất cảm động, huống chi hai người lại có hôn ước, cái kết của câu chuyện gần như đã được định sẵn rồi ―― Hoa Tứ Hải cứu thê tử kiếp trước của mình, giết chết Thiên đế Tuyên Vu Cẩn, sau đó vương tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Bởi vì đại ma đầu hiện nay, Minh Vương Tín Đô Ly Nan ngày xưa đã từng nói với La Sát Nữ rằng: Bổn Vương nếu được chuyển kiếp, chắc chắn sẽ tiến đánh Thiên đạo, giết chết Tuyên Vu Cẩn, cứu nàng về, và nàng vẫn sẽ là thê tử của ta.

Có lẽ cả Tiên đạo cũng sẽ bị hủy diệt, bởi vì tiền bối của họ cũng đã từng tổn hại và làm nhục qua hắn.

Còn nàng thì sao? Nàng được xem là gì? Chẳng qua chỉ là kẻ ngoại tộc đến từ một thế giới khác thôi, ngoại trừ có hơi thở Nam Đẩu kỳ diệu kia thì chẳng còn quan hệ gì với thế giới này nữa, là bản nhạc đệm và người khách qua đường trong cuộc đời hắn, là một bất ngờ nho nhỏ thôi hay là nàng chỉ là người dẫn dắt hắn tìm được chính mình?

Vì sao lại thế này, vì sao phải đưa nàng đến đây, để rồi gặp hắn, quấn lấy hắn, yêu hắn sâu sắc, sau đó ở vào lúc nàng không thể nào rời xa hắn thì lại nhảy ra một cái kết thế này?

Trong cuộc sống của hắn vốn dĩ không có chỗ cho nàng, người ta mới là vương tử và công chúa. Nhưng nàng yêu hắn như vậy, vạch trần bí mật này rồi thì cũng đã không còn kịp để lấy trái tim mình về nữa rồi.

Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?

Trong một khoảnh khắc Trùng Trùng muốn phá hủy quyển sách này, vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, sau đó tự mình đi ra, tiếp tục ở bên cạnh đại ma đầu, mãi mãi không để hắn nhớ lại mọi chuyện, thậm chí còn nghĩ cách đưa hắn trở về thời hiện đại nữa. Nhưng khi suy nghĩ đen tối này vừa lóe lên thì nàng đã bắt đầu căm ghét bản thân mình rồi.

Nếu đại ma đầu có chút ít yêu nàng thì cũng là do sự trong sáng, ngay thẳng và lương thiện trong nội tâm nàng. Nàng có thể chấp nhận tất cả, nhưng sao có thể để hắn xem thường nàng, khinh nàng, hận nàng được, sao có thể để sự tốt đẹp duy nhất về nàng trong mắt hắn bị phá hủy được?

Nhưng thật sự phải học theo đứa con gái của biển cả, học theo cô người cá bi thương ấy, sau khi tác thành cho người khác thì bản thân mình hóa thành bọt biển sao?